Hôm nay,  

Sao Ra Nông Nỗi Này?

10/11/201500:00:00(Xem: 19506)

Tác giả: Đoàn Thị
Bài số 3667-18--30157vb3111015

Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Tuy sống tại Pháp, bài viết của bà luôn cho thấy cách nhìn từ nước Mỹ và người Việt tại Mỹ. Bài viết mới

Chàng

Chàng thừa nhận là người từ bi loại “king size”.

Khi chàng phạm sai lầm, hay nặng lời mắng vợ, thay vì xin lỗi, chàng phán một câu xanh rờn, tính chàng độ lượng, nói nặng hay mắng mỏ vợ rồi bỏ qua ngay, lúc giận ai chả như ri, sau đó chàng quên hết, không giữ trong lòng như ai kia kém đức nhân từ.

Lương chàng gấp năm lần thu nhập vợ, chàng tự động định giá, tiền nàng mang về chỉ đủ uống nước mía.

Chàng thật sự hài lòng, nhờ ơn bao bọc của chàng sau mấy mươi năm hôn phối, nàng mới ra "dáng bà" ngày hôm nay, trùng hợp đương nhiên vì nàng đã ngoài năm mươi, không muốn thành bà cũng không được.

Khi hai người cự cãi, chàng kết luận, nàng chỉ toàn tính xấu, lại xấu tệ đến cả chục thứ đấy, chàng chắc mẩm mọi người cũng thấy y chang như vậy vì chàng có cái nhìn chính xác không sai một ly ông cụ.

Làm người ai chả có khuyết điểm, nhưng khi nàng hỏi chàng có tính xấu gì, chàng lắc đầu chịu thua, tìm mãi không ra nhược điễm của mình.

Nàng bảo chàng độc đoán, chàng rung đùi, cười nhẹ, này nhé, ngay như cái nghề ruột của phụ nữ như “xếp cúc” (đầu bếp), thợ may, nhà tạo mẫu… chỉ một tay đờn ông nắm giữ trên thế giới.

Theo thánh kinh, đờn bà chui từ xương hông đờn ông mà ra, đương nhiên đờn ông “năm bờ oanh”, nếu không độc đoán làm răng soi đường dẫn lối cho đờn bà được.

Nàng cố vớt vát bảo chàng tự kiêu tự mãn, chàng gật đầu xác nhận, chàng đẹp trai, tốt nghiệp đại học làm đám con gái trong xóm một sương hai nắng bán hàng ngoài chợ mê mệt gã trí thức bảnh bao, bảo sao chàng không kiêu kỳ.

Nói gì nàng cũng đuối lý, sống dưới bóng tùng của chàng, thì phải theo cách nhìn của chàng, khi chàng thấy cái gì đó màu xanh, dù có đeo mấy cặp kiếng cận, viễn, lão, nàng cũng nên thấy xanh lè như chàng cho yên thân.

Qua Mỹ chàng cày giỏi, hai căn nhà “pay off”, không hoang phí ăn chơi, tiền bạc rủng rỉnh, du lịch du liếc chỉ xách túi lên đường đi chơi xa khi bà chấm số tử vi hạ lệnh phải rời khỏi nhà để tránh tai nạn.

Chàng biện minh chỉ vâng lời độc nhất bà thầy tử vi vì bà có tài giải đáp tương lai, vận mệnh nên chàng đành chấp nhận.

 Phúc phần của nàng lớn lắm mới lấy chàng, được chàng nuôi nấng đàng hoàng, cơm ngày hai bữa, liệu hồn mà giữ chặt lấy chàng, thời nay mấy lão ngáp ngáp chống gậy quay về cố hương vẫn đắt hàng, chàng ngoài năm mươi, cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi đấy.

Chàng tâm đắc bao nhiêu, nàng nản lòng bấy nhiêu, bao nhiêu năm chung sống, nàng chợt ngộ ra, trong mắt chàng, nàng khiếm khuyết toàn diện, tâm đức, tài ba đều không có, tệ hơn là tiền lương chỉ đủ tiêu vặt.

Sao nàng không chịu hiểu như chàng, tiền là Tiên là Phật, điều này không có trong kinh Phật hay trong Phúc Âm của đạo Công Giáo, nhưng là giáo điều, là tôn giáo của riêng chàng.

Nàng thất kinh hồn vía chợt nghĩ đến Steve Jobs đã qua đời, thông minh, tài ba như ông mà lại quên "Tiên, Phật" đời nay sao, với gia tài khổng lồ của mình, ông dư sức mua lấy mạng sống của mình.

Nàng

Họ lấy nhau thời chiến, vợ chồng gặp mặt chớp nhoáng qua những kỳ nghỉ phép ngắn ngủi, ba ngày xuân vội vã, sau đó “anh tiền tuyến em hậu phương” tiếp tục cuộc sống lứa đôi.

Sàigòn bị đổi tên, anh đổi đời quân ngũ sang đời tù tội, anh vừa ra khỏi chiến cuộc cũng là lúc chị bước vào chiến trận mưu sinh khốc liệt, cô giáo nhảy ra chợ trời bán buôn bị rượt đuổi như kẻ trộm, mà chị có cướp gì của ai đâu.

Mỗi lần đi thăm chồng, chị nói dối để anh đừng suy sụp tinh thần, mẹ con chị sống yên ổn, chứ anh nào biết chị mượn tiền đi thăm nuôi anh, trở về Sàigòn bữa đói bữa no, chị phải làm lại từ đầu.

Ngày anh ra tù, chị vay tiền bạn bè làm bữa cơm thịnh soạn bù đắp những ngày anh đói khổ sống vất vưởng nơi rừng thiêng nước độc.

Dắt díu nhau qua Mỹ anh chị mới thật sự sống với nhau, chị khám phá “một nửa” của mình không như mình nghĩ, ván đã đóng thuyền, sướng hay khổ phần số của chị đã an bài.

Năm đầu định cư, chị ngồi hãng may, anh học nghề tiện, với mảnh bằng vừa tậu được lương của anh gấp đôi lương chị và tăng dần, chị cứ ì ạch ở mức ban đầu vì chị không lanh lẹ như người ta, trời sinh tính, đành chịu vậy.

Vài năm sau lương của chị chỉ bằng một phần tư lương chồng, anh rất sòng phẳng, đứa nào làm nhiều tiền, đứa đó có tiếng nói, đứa đó có “chính nghĩa”, chị nên biết phận, ngoan hiền, đừng khăng khăng tự hào chị mang lương về nhà.

Ai bảo chị hội nhập xứ Mỹ quá nhanh, học làm việc thì được, đừng học làm “lê đi phớt” mếch lòng anh, một thằng gan lì giữa bom đạn chiến trường làm sao có thể lép vế đàn bà, mà lại “bà nhà” mới chua.

Dạo trước nếu biết chị không ngoan hiền như bây giờ anh đâu cưới chị, xứ Mỹ coi vậy mà chơi không đẹp, vừa cứu anh khỏi họa CS, vừa “hại bạn”, tự nhiên nhấn chìm đàn ông xuống hàng thứ tư, thua cả con kiki trong nhà.

Anh chị có căn nhà ngon lành, không thua ai, anh hài lòng lắm, chỉ phật ý khi chị cố tình không chịu hiểu, cơ ngơi này, vị trí này chỉ một tay anh thôi, sự đóng góp của chị quá ít ỏi để có thể làm nên sự thành công của anh.

Chị dại dột lo tiền chợ quần áo cho con, anh khôn ngoan mua TV, tủ lạnh, salon, xe hơi, nên lúc đụng độ, cơm của chị bốc hơi biến mất, hàng hóa anh sắm sờ sờ ra đó, nói gì chị vẫn trắng tay, chả có “gia sản” để đôi co với anh.

Số chị đen như mõm chó, lương may đã rẻ lại còn đỗ bệnh, thế là ngồi nhà ăn bám, một tay chồng nuôi.

Trong bàn tiệc, có bà nào than thở,

- Công việc của mình căng thẳng quá, bà xếp, ông chủ tiệm… hay gây sự, đì mình sói trán, về nhà vẫn còn ấm ức đến mất ăn mất ngủ.

Tàn tiệc, bà kia trút bầu tâm sự, chị lãnh búa tạ, anh có cớ đay nghiến,

- Cô thấy người ta bon chen kiếm sống, bị xếp hành hạ vẫn cam chịu, cô ngồi nhà, ngồi mát có người nuôi mà chả biết ơn ông chồng, lại còn cãi bướng, như thế là dại chứ chả khôn chút nào, càng già càng tệ…

Thời khó khăn chị ngồi nhà ăn cơm thí của chồng, không nuôi nổi mình thì tệ thật, những lời miệt thị làm chị điếng hồn đến mất trí, chị không hiểu nổi chị đúng hay sai, chị có quyền trả lời, trả treo với chồng không, có thật nhân phẩm của chị biến mất theo đồng lương không còn mang về hàng tháng như trước không?

Ô hay con người tự tin của chị đâu rồi, cô vợ trẻ từng nhảy ra chợ trời đội mưa chịu nắng bảo bọc chồng con, giờ sao lại ra nông nỗi này, chị ngồi đó ăn bám như người tàn phế, rẻ rúng như giun dế, thui chột đến thế sao.

Khi không chịu nổi những lời lăng mạ của chồng, chị bịt tai tung cửa đi ra đường, nước mắt nhạt nhòa, đi mãi vẫn không vơi sầu, chị tệ đến thế là cùng, trên đời không còn đơn vị nào đo lường giá trị con người ngoài đồng tiền sao?

Hôm nay tờ báo địa phương đăng tin, ông Mễ gọi 911 kêu cứu vì bị vợ bạo hành, ném chai rượu vào đầu đổ máu.

Theo lời khai của bà vợ, anh chồng chây lười không đi làm bắt vợ nuôi, đã thế lại mượn rượu chửi vợ tưng bừng, chịu hết nổi bà mới mạnh tay với chồng. Bà biện minh, trước khi hành hung chồng, bà thường xuyên bị chồng nhục mạ, một kiểu bạo hành không để lại thương tích trên thân thể, nhưng làm bà đau thắt ruột, nhói tim, mất ăn, mất ngủ, mất tinh thần.

Buông tờ báo, chị suy tư, những làn roi toé máu quất vào tâm can gây thương tổn sẽ qua đi hay vẫn âm ỉ rỉ máu đến ngày con tim khô cạn, nạn nhân trở nên hoảng loạn không còn phân biệt ranh giới sự sống và cái chết.

Có bao nhiêu người đã kết liễu đời mình vì không chịu nổi kiểu bạo hành tàn bạo như thế, bao nhiêu người đủ can đảm rời bỏ kẻ đã đưa mình đến tình trạng sống dở chết dở, và có ai lên tiếng về chuyện này chưa?

Những câu hỏi làm chị hoang mang, lần sau nếu bị xúc phạm, liệu chị có dám gọi 911 không, rồi chị sẽ nói sao để người ta hiểu, người chị không bị thương tích, chỉ trái tim của chị bị thắt lại, đầu chị sắp nổ tung.

Lần này chị không còn cơ hội nữa rồi, “con khốn nạn mày dám…” tiếng chửi rủa đẩy chị ra cửa, chị bịt tai ù chạy mặc cho tiếng kèn xe vang lên inh ỏi, chị ngã vật xuống đường, chìm vào bóng tối.

Chị ra đi vội vã, chưa kịp từ biệt các con, cũng đến lúc chị phải định đoạt lấy cuộc đời mình dù không định trước kết cuộc như thế này.

Chuyện bạo hành đã thực sự chấm dứt, chỉ có nỗi buồn mất mẹ của các con chị mới bắt đầu, tình phụ tử bị bào mòn đi một nửa vì các con chợt hiểu vì sao mẹ chúng đâm đầu vào đoàn xe đang chạy.

Đoàn Thị

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,978,146
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến