Hôm nay,  

Gởi Lòng Đến Paris

17/11/201500:00:00(Xem: 58133)

Tác giả: Nguyễn Trần Diệu Hương
Bài số 3674-18--30174vb3111715

Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết "Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi," kể về tình gia đình chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Bài viết mới của tác giả là những cảm xúc tức thì, sau loạt khủng bố tại Paris.

* * *

Trưa thứ sáu cuối tuần ở California, cái háo hức của người Mỹ "TGIF" (Thanks God It's Friday" chợt biến mất nhanh chóng như cái bong bóng bị xì hơi khi CNN breaking news Paris bị khủng bố tấn công. Không chỉ thương người vô tội bị thảm sát, nước Pháp hiền hòa bị tấn công, mà ký ức của Sep 11th (ngày 11 tháng 9 ) kéo về trong lòng người Mỹ. Nỗi đau vẫn còn đó dù đã hơn 14 năm.

Chúng tôi đang chuẩn bị chất lên hai chiếc SUV ra Sweet Tomatoes ăn trưa, thì có đồng nghiệp người Mỹ gốc Pháp hớt hải chạy ra "Paris mới bị khủng bố tấn công vào 9 giờ tối giờ địa phương". Mọi người đang vui vẻ, trở nên iu xìu như bánh tráng nhúng nước, nghĩ đến con nhỏ đồng nghiệp Julianna đang ngồi trên máy bay trên đường qua Pháp cho hai tuần vacation, và liên tưởng đến thảm họa 11 tháng 9 năm 2001 ở New York. Chúng tôi quyết định bỏ chuyến ăn trưa, quơ vội mấy thứ snack ăn vặt trong phòng ăn, quay về bàn làm việc theo dõi CNN live trên PC. Buổi trưa bên Mỹ và là tối thứ sáu 13 tháng 11 bên Pháp. Một ngẫu nhiên tình cờ đại họa của nước Pháp rơi vào ngày thứ sáu 13 một ngày người Tây Phương rất kiêng kỵ.

Ở nơi làm việc bên Mỹ, không còn tiếng cười với những plan hấp dẫn cho cuối tuần với mùa lễ lạc đang tiến về rất gần. Chúng tôi đeo headphone lên, thay vì nghe soft rock music cuối tuần, chiều ngày thứ sáu 13 tháng 11, chúng tôi nghe CNN ở Mỹ trên Internet cập nhật tin tức khủng bố từ Pháp. Con số bị từ vong trong đại họa của nước Pháp tăng từ 53 lên 80. lên 153!

Rồi hệ thống TV live của CNN trên Internet hiện lên khán giả người Pháp, chạy tán loạn ở sân vận động Stade de France. Tại sao người ta lại có thể mang AK47 đến bắn những người dân vô tội hiền hòa đến coi một trận banh cuối tuần?

Tội nghiệp những cầu thủ chuyên nghiệp, những cặp chân vàng của môn đá banh sẽ bị ám ảnh bởi hình ảnh khủng bố ở sân vận động Paris chiều tối thứ sáu 13. Thật ra số 13 không hề mang tai họa đến cho ai, chỉ có những người cuồng tín, bị tẩy não, mang hận thù đi gieo rắc khắp nơi.


Mãi đến tiếng nổ thứ ba, các cầu thủ Đức và Pháp đang chạy trên sân cỏ cho chiến thắng thể thao của đất nước mình mới nhận ra đó không phải là tiếng pháo của các ủng hộ viên cuồng nhiệt, mà là tiếng bom nổ của quân khủng bố. Đâu đó trong hàng ghế danh dự, Tổng thống Pháp được đưa về phòng an ninh đặc biệt trên sân vận động. Hai tiếng sau,,ông tuyên bố đóng cửa biên giới Pháp cả đường bộ lẫn đường hàng không, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Ở gần đó một cuộc hòa nhạc của một bản nhạc trẻ đến từ Mỹ cũng bị tấn công bằng AK47. Những người cuồng tín, bị tẩy não bắn vào đám đông như các em trai bắn súng nước vào nhau.

"Trời đánh còn tránh bữa ăn". vậy mà quân khủng bố mang súng vào bắn những người dân hiền hòa, vô tội đang ăn tối ở hai nhà hàng gần trung tâm Paris. Người ta chết trước khi được no bụng, không kịp hiểu cái gì đang xảy ra.

Ở khắp thế giới, tất cả mọi người chia sẻ thảm họa mà nước Pháp gánh chịu vào ngày thư sáu 13 tháng 11. Riêng người Mỹ thì thông cảm nhiều hơn, vì đã từng bị khủng bố năm 2001. Ở những thành phố lớn từ Đông sang Tây ở Mỹ, đồng cảm với người Pháp bằng những bóng đèn xanh trắng đỏ, màu cờ của Pháp. Tối thứ sáu, trong khi đèn ở tháp Eiffel tắt hết để tang cho những nạn nhân thiệt mạng, thì ở New York của miền Đông, và San Franciso ven biển miền Tây đều thắp sáng cờ Pháp bằng đèn. Ở gần chỗ chúng tôi ở, người Mỹ gốc Pháp còn thắp nến xếp thành hàng chữ “Nos Pensees sont avec toi, Paris”.

Chợt nhớ đến cousins, bạn bè, các đàn anh, đàn chị thời Trung học là người Pháp gốc Việt. Không biết có ai đang đến Stade de France coi đá banh như thường lệ?

Ở Nantes, chắc chắn là Anh và Mai vẫn bình an, đang hướng lòng cầu nguyện cho Parisiens, đúng không ?

Ở Paris, anh Chiếu, chị Hiên chắc vẫn còn bàng hoàng vi các vụ khủng bố không xa nơi mình ở ?

Và Lan Hương, Tiến, Tuấn, tin là các cô cậu em họ vẫn bình an, dù vẫn ở quanh "thủ đô ánh sáng". Tụi mình cùng cầu nguyện hôm nay, và nhiều ngày tới cho an bình của tất cả mọi người, như ngày xưa tụi mình vẫn cầu nguyện cho một chuyến vượt biển bình yên.

Ước gì không có ai chém giết ai, không có ai gây đau khổ cho người khác, thế giới con người cũng giản dị hiền hòa như những câu chuyện cổ tích mình đọc suốt một thời thơ dại.

Thứ sáu 13 tháng 11 2015

Ma pensée est avec les Parisiens

Nguyễn Trần Diệu Hương

Ý kiến bạn đọc
21/11/201506:36:17
Khách
Putin và Xi Jinping đâu có cà chớn tuyên bố chống ISIS đâu mà 1 chiếc máy bay hành khách của Nga mới vừa bị đặt bomb cho nổ, 1 người tàu mới vừa bị cắt cổ chết? Phải diệt bọn ISIS tận gốc, không để mầm của chúng tồn tại được, dù bất cứ ở đâu. Máu giết người vẫn là máu giết người, thú tánh vẫn là thú tánh. Phòng bệnh hơn là trị bệnh, đừng để sự việc xảy ra rồi mới tính!
18/11/201513:43:18
Khách
“Ở khắp thế giới, tất cả mọi người chia sẻ thảm họa mà nước Pháp gánh chịu vào ngày thư sáu 13 tháng 11. Riêng người Mỹ thì thông cảm nhiều hơn, vì đã từng bị khủng bố năm 2001”.
Vậy mà có ông đen đang ngồi trong nhà trắng hứa nhận 10 ngàn người Syria qua tỵ nạn. Hiện có 24 thống đốc đã lên tiếng không chấp nhận người Syria vào cư trú tiểu bang của họ.
Một người viết trên mạng hỏi tại sao ông đen không bảo lãnh vài gia đình tỵ nạn Syria vào nuôi trong nhà cho tỏ là nhân đạo? Ông đen không trả lời nhưng trong bụng nói thầm “ngu sao nhận nó vào để nuôi nó học cách chế pháo bông thành bom nổ banh nhà mình ngày July 4 năm 2020”.
Có anh tỵ nạn Syria ngồi ở Paris bất mãn viết hỏi sao có hơn 100 người Pháp chết mà cả thế giới đau buồn trong khi dân Syria chết cả triệu mà thế giới chẳng ai nói cái chi? Thế giới chẳng thèm để ý vì thế giới ghê tởm đều biết chúng trước sau như một, cứ nghĩ đeo bom trong người vào đám đông cho nổ thì sẽ lên thiên đàng. Sau vụ nổ có đám hồi giáo nào gào lên chửi bới lên án không? Hay là im im rồi nhồi sọ cho đám con mình: đây là cách duy nhất để các con mau thành “hero” mò lên thiên đàng thật lẹ.
Xin chia buồn đến cho gia đình các nạn nhân.
18/11/201510:55:40
Khách
Cám ơn chị Diệu Hương đã nghỉ đến bạn bè ở Paris. Tại Tổng thống Pháp cà chớn khai chiến với Islamic State mới ra cơ sự thảm thê. Ông ta vẫn phây phây sống yên ổn an ninh bảo vệ tối đa. Chỉ có dân lành vô tội chết oan. Trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết. Đơn giản có vậy thôi. But life goes on, mỗi ngày vẫn phải lấy métro đi làm ...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,585,918
Với một loạt truyện tự sự đặc biệt về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã 20 năm, nghề nghiệp: chủ tiệm Nail tại Culver City, California. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên: “Nghề Nail đâu Có... Bèo”, Tháng Tư 2012. “Tuấn, Chàng Trai Nước Việt” -tựa đề một tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Vỹ- được tác giả dùng cho bài viết mới nhất của ông, chuyện nhân vật tên Tuấn bắt đầu vào nghề Nail.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, cư dân Sacramento, California, từng có một số văn thơ đã đăng trên báo chí vùng bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011, với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Bài mới của ông là một truyện ngắn “viết xong ngày thứ sáu 13”, theo lời ghi của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài viết mới của ông là ba chuyện kể về việc làm từ đảo tị nạn tới đất Mỹ, đơn giản mà tử tế. Tựa đề chung đặt theo tinh thần bài viêt.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali (hình bên). Thư kèm bài viết, bà cho biết “Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn… 62 tuổi.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới nhất của ông. Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết.
Trước 30/4/1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng:  http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose, California từ năm 2003; và năm 2009 Cam Li bắt đầu góp cho Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010. Sau đây là bài viết mới của Cam Li cho Trung Thu 2012.
Tác giả là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, định cư tại Mỹ theo diện H.O., đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, cư dân Riverside, đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông là một du ký về nhiều nước Âu Châu, với nơi hẹn chính là Paris.
Tác giả là một bà vợ cựu tù cải tạo, đến Mỹ theo diện H.O. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên cho thấy cách nhìn đời tươi tắn, lạc quan. Mong tác giả sẽ tiếp tuịc viết thêm.
Nhạc sĩ Cung Tiến