Hôm nay,  

Gởi Lòng Đến Paris

17/11/201500:00:00(Xem: 58276)

Tác giả: Nguyễn Trần Diệu Hương
Bài số 3674-18--30174vb3111715

Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết "Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi," kể về tình gia đình chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Bài viết mới của tác giả là những cảm xúc tức thì, sau loạt khủng bố tại Paris.

* * *

Trưa thứ sáu cuối tuần ở California, cái háo hức của người Mỹ "TGIF" (Thanks God It's Friday" chợt biến mất nhanh chóng như cái bong bóng bị xì hơi khi CNN breaking news Paris bị khủng bố tấn công. Không chỉ thương người vô tội bị thảm sát, nước Pháp hiền hòa bị tấn công, mà ký ức của Sep 11th (ngày 11 tháng 9 ) kéo về trong lòng người Mỹ. Nỗi đau vẫn còn đó dù đã hơn 14 năm.

Chúng tôi đang chuẩn bị chất lên hai chiếc SUV ra Sweet Tomatoes ăn trưa, thì có đồng nghiệp người Mỹ gốc Pháp hớt hải chạy ra "Paris mới bị khủng bố tấn công vào 9 giờ tối giờ địa phương". Mọi người đang vui vẻ, trở nên iu xìu như bánh tráng nhúng nước, nghĩ đến con nhỏ đồng nghiệp Julianna đang ngồi trên máy bay trên đường qua Pháp cho hai tuần vacation, và liên tưởng đến thảm họa 11 tháng 9 năm 2001 ở New York. Chúng tôi quyết định bỏ chuyến ăn trưa, quơ vội mấy thứ snack ăn vặt trong phòng ăn, quay về bàn làm việc theo dõi CNN live trên PC. Buổi trưa bên Mỹ và là tối thứ sáu 13 tháng 11 bên Pháp. Một ngẫu nhiên tình cờ đại họa của nước Pháp rơi vào ngày thứ sáu 13 một ngày người Tây Phương rất kiêng kỵ.

Ở nơi làm việc bên Mỹ, không còn tiếng cười với những plan hấp dẫn cho cuối tuần với mùa lễ lạc đang tiến về rất gần. Chúng tôi đeo headphone lên, thay vì nghe soft rock music cuối tuần, chiều ngày thứ sáu 13 tháng 11, chúng tôi nghe CNN ở Mỹ trên Internet cập nhật tin tức khủng bố từ Pháp. Con số bị từ vong trong đại họa của nước Pháp tăng từ 53 lên 80. lên 153!

Rồi hệ thống TV live của CNN trên Internet hiện lên khán giả người Pháp, chạy tán loạn ở sân vận động Stade de France. Tại sao người ta lại có thể mang AK47 đến bắn những người dân vô tội hiền hòa đến coi một trận banh cuối tuần?

Tội nghiệp những cầu thủ chuyên nghiệp, những cặp chân vàng của môn đá banh sẽ bị ám ảnh bởi hình ảnh khủng bố ở sân vận động Paris chiều tối thứ sáu 13. Thật ra số 13 không hề mang tai họa đến cho ai, chỉ có những người cuồng tín, bị tẩy não, mang hận thù đi gieo rắc khắp nơi.


Mãi đến tiếng nổ thứ ba, các cầu thủ Đức và Pháp đang chạy trên sân cỏ cho chiến thắng thể thao của đất nước mình mới nhận ra đó không phải là tiếng pháo của các ủng hộ viên cuồng nhiệt, mà là tiếng bom nổ của quân khủng bố. Đâu đó trong hàng ghế danh dự, Tổng thống Pháp được đưa về phòng an ninh đặc biệt trên sân vận động. Hai tiếng sau,,ông tuyên bố đóng cửa biên giới Pháp cả đường bộ lẫn đường hàng không, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Ở gần đó một cuộc hòa nhạc của một bản nhạc trẻ đến từ Mỹ cũng bị tấn công bằng AK47. Những người cuồng tín, bị tẩy não bắn vào đám đông như các em trai bắn súng nước vào nhau.

"Trời đánh còn tránh bữa ăn". vậy mà quân khủng bố mang súng vào bắn những người dân hiền hòa, vô tội đang ăn tối ở hai nhà hàng gần trung tâm Paris. Người ta chết trước khi được no bụng, không kịp hiểu cái gì đang xảy ra.

Ở khắp thế giới, tất cả mọi người chia sẻ thảm họa mà nước Pháp gánh chịu vào ngày thư sáu 13 tháng 11. Riêng người Mỹ thì thông cảm nhiều hơn, vì đã từng bị khủng bố năm 2001. Ở những thành phố lớn từ Đông sang Tây ở Mỹ, đồng cảm với người Pháp bằng những bóng đèn xanh trắng đỏ, màu cờ của Pháp. Tối thứ sáu, trong khi đèn ở tháp Eiffel tắt hết để tang cho những nạn nhân thiệt mạng, thì ở New York của miền Đông, và San Franciso ven biển miền Tây đều thắp sáng cờ Pháp bằng đèn. Ở gần chỗ chúng tôi ở, người Mỹ gốc Pháp còn thắp nến xếp thành hàng chữ “Nos Pensees sont avec toi, Paris”.

Chợt nhớ đến cousins, bạn bè, các đàn anh, đàn chị thời Trung học là người Pháp gốc Việt. Không biết có ai đang đến Stade de France coi đá banh như thường lệ?

Ở Nantes, chắc chắn là Anh và Mai vẫn bình an, đang hướng lòng cầu nguyện cho Parisiens, đúng không ?

Ở Paris, anh Chiếu, chị Hiên chắc vẫn còn bàng hoàng vi các vụ khủng bố không xa nơi mình ở ?

Và Lan Hương, Tiến, Tuấn, tin là các cô cậu em họ vẫn bình an, dù vẫn ở quanh "thủ đô ánh sáng". Tụi mình cùng cầu nguyện hôm nay, và nhiều ngày tới cho an bình của tất cả mọi người, như ngày xưa tụi mình vẫn cầu nguyện cho một chuyến vượt biển bình yên.

Ước gì không có ai chém giết ai, không có ai gây đau khổ cho người khác, thế giới con người cũng giản dị hiền hòa như những câu chuyện cổ tích mình đọc suốt một thời thơ dại.

Thứ sáu 13 tháng 11 2015

Ma pensée est avec les Parisiens

Nguyễn Trần Diệu Hương

Ý kiến bạn đọc
21/11/201506:36:17
Khách
Putin và Xi Jinping đâu có cà chớn tuyên bố chống ISIS đâu mà 1 chiếc máy bay hành khách của Nga mới vừa bị đặt bomb cho nổ, 1 người tàu mới vừa bị cắt cổ chết? Phải diệt bọn ISIS tận gốc, không để mầm của chúng tồn tại được, dù bất cứ ở đâu. Máu giết người vẫn là máu giết người, thú tánh vẫn là thú tánh. Phòng bệnh hơn là trị bệnh, đừng để sự việc xảy ra rồi mới tính!
18/11/201513:43:18
Khách
“Ở khắp thế giới, tất cả mọi người chia sẻ thảm họa mà nước Pháp gánh chịu vào ngày thư sáu 13 tháng 11. Riêng người Mỹ thì thông cảm nhiều hơn, vì đã từng bị khủng bố năm 2001”.
Vậy mà có ông đen đang ngồi trong nhà trắng hứa nhận 10 ngàn người Syria qua tỵ nạn. Hiện có 24 thống đốc đã lên tiếng không chấp nhận người Syria vào cư trú tiểu bang của họ.
Một người viết trên mạng hỏi tại sao ông đen không bảo lãnh vài gia đình tỵ nạn Syria vào nuôi trong nhà cho tỏ là nhân đạo? Ông đen không trả lời nhưng trong bụng nói thầm “ngu sao nhận nó vào để nuôi nó học cách chế pháo bông thành bom nổ banh nhà mình ngày July 4 năm 2020”.
Có anh tỵ nạn Syria ngồi ở Paris bất mãn viết hỏi sao có hơn 100 người Pháp chết mà cả thế giới đau buồn trong khi dân Syria chết cả triệu mà thế giới chẳng ai nói cái chi? Thế giới chẳng thèm để ý vì thế giới ghê tởm đều biết chúng trước sau như một, cứ nghĩ đeo bom trong người vào đám đông cho nổ thì sẽ lên thiên đàng. Sau vụ nổ có đám hồi giáo nào gào lên chửi bới lên án không? Hay là im im rồi nhồi sọ cho đám con mình: đây là cách duy nhất để các con mau thành “hero” mò lên thiên đàng thật lẹ.
Xin chia buồn đến cho gia đình các nạn nhân.
18/11/201510:55:40
Khách
Cám ơn chị Diệu Hương đã nghỉ đến bạn bè ở Paris. Tại Tổng thống Pháp cà chớn khai chiến với Islamic State mới ra cơ sự thảm thê. Ông ta vẫn phây phây sống yên ổn an ninh bảo vệ tối đa. Chỉ có dân lành vô tội chết oan. Trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết. Đơn giản có vậy thôi. But life goes on, mỗi ngày vẫn phải lấy métro đi làm ...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,438,031
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến