Hôm nay,  

Ngoại Hình và Nhân Thân

17/11/201500:00:00(Xem: 19375)

Tác giả: Y Châu
Bài số 3675-18--30175vb3111715

Tác giả là cư dân Miami, đã góp nhiều bài viết, tuy ngắn, nhưng luôn cho thấy tấm lòng của ông với đất đai, quê hương, con người. Viết Về Nước Mỹ 2015, Y Châu nhận Giải Đặc Biệt. Sau đây là bài viết mới nhất.

* * *

Người phụ tá nha sĩ ở một tiểu bang, bị mất việc; lý do không phải là đi trể về sớm hay là tắc trách trong việc làm, mà vì quá xinh đẹp. Bà vợ của ông nha sĩ không đồng ý cho cô làm nữa, vì lo sợ ông "lơ đảng" trong công việc của mình. Lý do mất việc làm nầy rất hiếm hoi.

Một người, ngoài kỹ năng chuyên môn, lại được trời ban cho một dóc dáng dễ nhìn thì ít khi mất việc làm. Đó là sự thật. Bằng chứng là nhiều viện, phòng thẩm mỹ; những mỹ phẩm làm đẹp, "trẻ mãi không già", doanh số hàng trăm tỷ Mỹ kim mỗi năm, "năm sau cao hơn năm trước".

Hình dáng bên ngoài của mỗi người là điều kiện ắt có, trong các ngành nghề, lãnh vực mà họ theo đuổi như thể thao:

Người chơi bóng chuyền, bóng rổ thì phải có chiều cao ít nhất phải 7 feet (2,1 mét). Người chơi môn đá banh thì đôi chân chẳng khác nào đôi tay, lừa qua, đảo lại đối thủ phải "hụt hơi".

Làm người mẫu thì ngoài gương mặt dễ nhìn, ăn ảnh, dáng đi tướng đứng phải thẳng hàng, như chữ nhứt, và càng mảnh mai càng tốt. Sau đó mới được nhận vào trường lớp, rồi thành công hay thất bại còn tùy tố chất từng người.

Còn trong ngành khoa học, dùng nhiều trí óc, sự thông minh,... chắc chắn dáng hình bên ngoài không phải là tiêu chuẩn chính để lựa chọn.

Có một câu chuyện có thật xảy ra một Đại Học Dược, KY, một tiểu bang ở Trung Tây, toàn là đồi núi, đất rộng người thưa. Buổi lễ khai giảng thật long trọng, học trò thì vui mừng hồi hộp, ước mơ một tương lai xán lạn phía trước và cuộc chạy "Maraton" mà mình vừa bắt đầu, đủ thứ phải lo toan, nào tiền trường tiền ăn ở (dù có financing)... Trong khi đó thì phụ huynh có thêm một mục đích nữa là tìm "dâu". Nhưng họ bị thất vọng, vì các nữ sinh viên xinh đẹp đã có mối manh hết rồi, còn những cô còn độc thân thì nhan sắc không được mặn mà.

Sau đó, các cô tân khoa độc thân ra trường, đều tìm được một nửa kia, nhờ nghề nghiệp của mình.

Trong địa hạt văn chương, nghệ thuật,... mà Âu Mỹ rất trân trọng, gọi là nghề cao quí, không phải ai muốn là làm được; cần phải có năng khiếu, và yêu nghề quí nghiệp. Sau đó được đào tạo.


Một người diễn vai chọc cười, mua vui cũng không đơn giản. Họ có cái duyên nghề nghiệp, thâm thuý đi sâu vào lòng người.

Một ca sĩ, khi hát một bài hát cả hội trường im lặng lắng nghe chia sẻ, lắm khi họ cất tiếng hát lên thì mọi người đồng cảm, đứng dậy hát theo.

Nhân loại hàng tỷ người, nên mọi chuyện đâu dễ dàng, rạch ròi, để mọi người nhận biết về một con người, nếu chỉ nhìn qua dáng vẻ bên ngoài. Khi thời gian trả lời thì quá trể, muộn màng.

Không cần phải chờ đợi lâu, có rồi, là ông thầy tướng số, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý. Có người tin tưởng, có người không, tùy theo mỗi người, không ai ép buộc. Cuộc đời, có khi thịnh khi suy, nhưng mấy ông thầy ngày càng có thêm nhiều thân chủ! Quảng cáo trên báo chí, muốn coi quẻ phải gọi trước lấy hẹn, nhiều khi phải chờ đợi cả tuần.

Hồi còn nhỏ, thường mỗi buổi tối, bên ngọn đèn ống khói, được cháy sáng bằng dây tim vải, trong bình sành chứa dầu lửa; trong nhà bà tôi mọi người tụ tập lại nghe đọc truyện Tàu. Từ truyện Tiết Nhơn Quí Chinh Đông, Tiết Đinh San Chinh Tây, Vạn Huê Lầu, Phi Long Diễn Nghĩa,... Trong truyện Phi Long Diễn Nghĩa có đoạn rất hấp dẫn mà tôi còn nhớ rõ. Ông thầy tướng số Miêu Quang Nghĩa xem tướng ông Triệu Khuôn Dẫn, lúc ông thân sơ thất sở:

- "Sau nầy Ngài sẽ trở thành vua". Rồi ông Miêu Quang Nghĩa quì mọp xuống triều bái. Ông Triệu Khuông Dẫn hoảng sợ, vì đó là tội khi quân, sẽ bị tru di tam tộc.

Ông Triệu Khuôn Dẫn không tin, ngỡ là ông Miêu Quang Nghĩa muốn trêu chọc mình nên rượt đuổi đi.

Ông thầy coi tướng như thần, Triệu Khuôn Dẫn sau nầy lập nên nhà Tống, là vua Tống Thái Tổ.

Nhưng truyện Phi Long Diễn Nghĩa được viết sau khi vua Tống Thái Tổ, Triệu Khuôn Dẫn lên ngôi, chỉ để tôn vinh, để chính danh là Thiên Tử, con trời mà thôi.

Chuyện đã xảy ra trước rồi viết sau để "tiên đoán", thì ai cũng làm được. Cho nên ở mảnh đất được cai trị bởi các “đỉnh cao trí tuệ”, sợ bị sai xót khi "xem mặt mà bắt hình dong", và cho chắc ăn người ta cần phải có “lý lịch trích ngang” 3 đời. Kết quả là người tài hoặc đành mai một, hoặc là phải đi về nơi có cơ hội được học hành, trọng dụng.

Ôi cái xứ xở ấy, nhân tài, mai mốt còn đâu!

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,600,857
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Công ty đầu tư ZeekRewards, sau 2 năm phát triển, vừa chính thức phá sản. Trong số hơn một triệu nạn nhân của công ty này, gồm nhiều người Á Đông, trong đó có nhiều đồng hương Việt Nam. Sau đây, mời đọc bài viết của Anthony Hưng Cao, một bác sĩ nha khoa hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Ông là người đã nhận giải Tác Giả Xuất Sắc Viết Về Nước Mỹ 2010.
Nhạc sĩ Cung Tiến