Hôm nay,  

Mừng Lễ Tạ Ơn

20/11/201500:00:00(Xem: 19039)

Tác giả: Lê Ngọc Anh
Bài số 3676-18--30176vb6112015

Ngày Thanksgiving đang tới. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Lê Ngọc Anh là chuyện lễ tạ ơn đầu tiên trên đất Mỹ. Tác giả là cư dân Wisconsin nhưng hiện đang thăm Nam Cali, viết "Mừng Lễ Tạ Ơn / Happy Thanksgiving” như một chia xẻ về những ngày sống trên Nước Mỹ. Mong bà tiếp tục viết.

* * *

Lễ Tạ Ơn đầu tiên của gia đình tôi trên đất Mỹ tại Thành Phố Westminster, Nam California, cách đây mười chín năm. Lúc đó chúng tôi mới đến Mỹ được vài tháng.

Hãng của chồng tôi, nhân dịp lễ tặng nhân viên mỗi người một con gà tây to tướng. Tôi tần ngần trước con gà tây, không biết phải thanh toán nó như thế nào đây? Nướng ư? Không xong, vì cái lò nướng của nhà tôi quá cũ kỹ, nó không chịu làm công việc đó. Sau một hồi vận dụng đầu óc, tôi đi đến quyết định nấu cary gà tây, nhưng mà nồi đâu mà nấu cho hết. Lại phải diễn một màn đi mượn nồi... Xóm tôi ở chung quanh phần đông là dân H.O., nên mượn một cái nồi to đúng cỡ cũng không khó. Ra chợ Mỹ gần nhà, mua khoai tây và các thứ linh tinh cũng tạm đủ gia vị để nấu cary.

Cuối cùng, tôi cũng giải quyết được con gà tây khổng lồ đã làm khổ lòng tôi không ít, vì tôi phải đánh vật với nó khi chặt ra thành những miếng nhỏ để nấu. Món cary nấu xong được phân phối tới cửa nhà của hàng xóm, kèm theo một nụ cười và một câu nói mang âm hưởng năn nỉ: "Các bác ăn dùm! Cảm ơn!". Có lẽ thấy khuôn mặt tôi thành khẩn quá, cộng vào đó không nấu mà cũng có ăn, nên ai cũng hoan hỉ đón nhận. Thật là mừng hết lớn vì sợ ế. Phần còn lại được lũ bạn học của con trai tôi chiến đấu sạch sẽ, còn tấm tắc khen ngon và bảo đây là lần đầu tiên chúng nó được ăn cary gà tây. Tôi nói: "Không có lần thứ hai đâu các con!". Dù làm một lễ Tạ Ơn không theo đúng truyền thống và ý nghĩa của người bản xứ, nhưng chúng tôi đã cũng đã có một mùa Thanksgiving đáng nhớ.

Lễ Tạ Ơn gần đây nhất của chúng tôi vào khoảng thời gian năm ngoái - 2011, là lễ Tạ Ơn đầu tiên của vợ chồng tôi ở xứ tuyết Wisconsin với gia đình con trai. Trong một đêm trước lễ Tạ Ơn hai ngày, tôi cảm thấy mệt và khó thở, toàn thân run bần bật như người mắc mưa, đo áp huyết thì thấy cao kinh khủng. Tôi đánh thức chồng con dậy, con tôi nói phải gọi 911 ngay.

Chỉ trong chốc lát toán cấp cứu địa phương đã có mặt, tiếp đến là xe cấp cứu và toán nhân viên y tế của bệnh viện cùng tới kịp thời. Sau khi khám nghiệm, họ quyết định chở tôi vào ngay bệnh viện. Họ đã làm tất cả các cuộc xét nghiệm. Các bác sĩ và y tá cùng rất ân cần và dịu dàng. Với vốn Anh Ngữ của thời Trung Học, tôi yêu cầu họ nói chầm chậm, nếu nhanh quá sẽ không lọt vào lỗ tai của tôi. Họ cười thông cảm và thong thả giải thích tình trạng sức khoẻ của tôi, cùng cách thức theo dõi bệnh trạng và việc sử dụng thuốc men.

Từ lúc cấp cứu cho đến lúc xuất viện, họ không hề hỏi đến bảo hiểm hay bất cứ thứ gì ngoài họ tên của tôi, ngày tháng năm sinh, và địa chỉ. Cấp cứu bệnh nhân là ưu tiên số một. Trước khi tôi ra về, các bác sĩ và y tá trong phòng tới chúc mừng tôi sẽ có một lễ Tạ Ơn vui vẻ tại nhà và yên tâm chữa bệnh. Những cái bắt tay, những vòng tay ôm ấm áp tình người đã thể hiện đúng tinh thần "Lương Y Như Từ Mẫu". Họ với tôi là những người không cùng tiếng nói, không cùng sắc tộc, nhưng họ đã đối xử với tôi với đầy tình nhân ái.

Qua sự việc trên, tôi bỗng thấy... nhớ Mẹ. Ngày còn bé tôi ít gần Mẹ vì bà bận bịu buôn bán. Sau khi thôi học ở nhà giúp Mẹ trông nom cửa hàng thì tôi mới thực sự gần gũi Mẹ. Thời thiếu nữ của tôi ở Pleiku, tôi học được ở Mẹ nhiều điều bổ ích cho đời sống. Mẹ tôi học rất ít, nhưng bà là người có kiến thức và có những suy nghĩ rất cấp tiến so với những người cùng độ tuổi của bà. Mẹ tôi thường nói sống ở đời điều quan trọng là phải biết nhớ ơn, biết tôn trọng, và biết cảm thông. Cửa tiệm nhà tôi ở ngay cổng Chợ Mới Pleiku, người người qua lại rất tấp nập vào buổi sáng, nhưng vào buổi trưa thì vắng khách. Tôi thường hay nhổ tóc sâu cho Mẹ, bà chỉ cho tôi xem tướng người ta qua từng bộ phận trên khuôn mặt. Đó là những kinh nghiệm mà bà đã tích lũy qua sự tiếp xúc với nhiều người. Sau này tôi đem ra áp dụng và được khen là đã đoán đúng tính tình của mọi người.

Bài học đầu tiên Mẹ dạy là phải biết nhớ ơn. Bà nói những gì mình có được như nhà, xe, tiền bạc,..là do khách hàng đem tới. Buôn bán giống như đi làm dâu trăm họ, mình phải biết làm vừa lòng khách và tôn trọng khách, bất kể họ là thành phần nào trong xã hội. Không bao giờ đánh giá khách hàng qua quần áo hoặc bộ dạng của người ấy.

Có nhiều người khi nhắc tên ca sĩ hoặc nghệ sĩ, thường hay kêu con nọ thằng kia. Mẹ tôi nói các cụ ngày xưa không coi trọng nghề xướng ca, nhưng mình không nên gọi họ là con ca sĩ X hát hay quá, hoặc thằng nghệ sĩ Y diễn vui quá... Phải tôn trọng họ, vì họ mang tiếng hát và niềm vui đến cho chúng ta. Phải gọi họ là cô nọ hay anh kia.

Lễ Tạ Ơn của nước Mỹ gợi cho tôi nhớ nhiều những chuyện đã xẩy ra trong đời sống chung quanh mình. Nhớ ơn ai, không phải đợi đến ngày lễ Tạ Ơn trong năm mới thể hiện, nhưng dù sao đó cũng là ngày nhắc nhở mình "ăn trái nhớ kẻ trồng cây" như các cụ già thường nói. Có những điều mình chợt quên, ngày lễ này gợi lại cho mình nhớ phải làm một cái gì để thể hiện lòng biết ơn. Cũng có những điều tuy đơn giản, nhưng rất giá trị trong đời sống, mình có được và hưởng được, nhưng mình không biết trân quý. Buổi sáng thức dậy, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, kéo bức mành lên tôi thấy những con sóc nhỏ nhanh nhẹn chạy nhẩy trên mặt đất và những cành cây thật dễ yêu. Hàng cây sau vườn, lá bắt đầu chuyển màu và tạo thành một bức tranh có màu sắc đẹp lạ lùng đối với tôi. Lá rụng bay trong gió buổi trưa rơi xuống đất, vang lên âm thanh sào sạc, gợi cho tôi cảm nhận mùa thu đã về, và cũng cho tôi biết thế nào là mùa thu, một mùa thu đúng nghĩa.

Xin đa tạ đất trời cho tôi thấy rõ rệt bốn mùa trong năm, cây xanh, mưa mát, nắng chói, lá vàng, lá đỏ, và tuyết trắng. Cảm ơn mưa cho xanh lá. Cảm ơn nắng lên sau nhiều ngày mưa ướt át. Cảm ơn gió thổi lá thu bay cho thi sĩ làm thơ và nhạc sĩ viết những bài hát hay cho đời thưởng thức. Cảm ơn trăng huyền ảo trải xuống hàng cây khô ven đường. Cảm ơn mùa xuân cho cỏ cây hoa lá đơm bông, làm vui đất trời và làm vui con người. Cảm ơn những khắc nghiệt của cuộc đời, cảm ơn những đổi thay đau lòng nhưng đã giúp tôi được trưởng thành hơn. Xin cảm ơn những người bạn đã cho tôi hiểu thế nào là tình bạn, một tình bạn chân thành. Bạn đã cho tôi những tình cảm ấm áp, cùng dìu dắt nhau qua những ngõ hẹp của cuộc đời. Những người thiếu phụ đôi mươi thay chồng săn sóc và dạy dỗ con, vừa làm mẹ và vừa làm cha, sống mòn mỏi trong những năm tháng dai dẵng đợi chờ..."Ngày về xa quá! Người ơi...!".

Ngày hôm nay, dù ý nguyện chưa đạt, nhưng tôi bằng lòng với những gì đang có, vì tôi tin rằng mỗi người đều có một định mệnh đã được an bài, không phải muốn là được. Xin tạ ơn Trời Phật, tạ ơn Thượng Đế đã cho con những hạnh phúc đơn sơ mà quí giá, đã cho con một đức tin, một chỗ dựa tinh thần để con vững chãi bước về phía trước.

Xin tạ ơn quê hương Việt Nam đã cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm. Dù buồn, dù vui, và dù đau xót, quê hương Việt Nam vẫn nằm sâu thẳm trong trái tim tôi. Cùng xin tạ ơn quê hương mới, nơi dung thân của những người ra đi mà vẫn mang theo quê hương Việt Nam trong từng nỗi nhớ...!!! Cũng chỉ vì hai chữ "Tự Do".

Lê Ngọc Anh

Ý kiến bạn đọc
02/12/201501:44:43
Khách
Thưa chị Quỳnh,
Người ngoại giáo dùng ngày lễ này để cám ơn nhau, đó là tình ngừoi, cũng là điều tốt chị ạ. Những thứ "lẩm cẩm khác" chị không cho biết là gì nhưng nếu mang đến niềm vui , theo tôi nghĩ ,cũng cần thiết cho ngày lễ và đời sống.
Chúa là người có lòng bác ái. Nếu chị là người biết thờ phương Chúa thì ngày này chị không hẹp hòi gì khi có được niềm vui biết tạ ơn nhau và tạ ơn những thứ "lẩm cẩm khác".
26/11/201519:05:28
Khách
LE TA ON THIEN CHUA


TA -On THIEN-CHUA cao voi

Cho con Su-Song lam nguoi tran gian

Ta-On THIEN-CHUA cao Sang

Tam-Moi-Phuc-That thuong-ban Nuoc-TROI.

AMEN

Dan-Tri.
22/11/201518:25:59
Khách
Người Mỹ dùng ngày Thanksgiving để tạ ơn Thiên Chúa. Người ngoại giáo dùng ngày này để cám ơn nhau và những thứ lẩm cẩm khác.
21/11/201506:51:16
Khách
Xin tạ ơn trên, tạ ơn nước Mỹ đã cho chúng con có được như ngày hôm nay: tự do, hạnh phúc, ấm no, thành công trên bước đường học vấn và sự nghiệp. Nam mô A Di Đà Phật!
21/11/201506:46:28
Khách
Tạ ơn trên, tạ ơn nước Mỹ đã cho chúng con có được như ngày nay: tự do, hạnh phúc, no ấm, thành công trên bước đường học vấn và sự nghiệp. Nam mô A Di Đà Phật.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,002,818
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến