Hôm nay,  

Tháng Mười Hai & Giáng Sinh

18/12/201500:00:00(Xem: 18222)

Tác giả: Vĩnh Chánh
Bài số 3702-17--30202vb6121815

Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Ông là một y sĩ thuộc hội Ái Hữu Y Khoa Huế Hải Ngoại. Tốt nghiệp Y Khoa Huế năm 1973, thời chiến tranh, ông là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù cấp tiểu đoàn và gắn bó với đơn vị chiến đấu cho tới giờ phút cuối tại vành đai Sàigon ngày 30 tháng Tư. Sau đây, thêm là bài viết mới nhất.

* * *

Tháng 12 đây rồi!

Tháng 12 là chào tạm biệt tháng 11. Là níu kéo mùa Thu. Là đón chào Mùa Đông. Với những háo hức của trang trí đèn màu, của chờ đợi Giáng Sinh. Là nhìn về phía trước đón chờ cánh cửa năm mới. Đây là tháng cuối của một năm với một chặng đường 11 tháng vừa đi qua như một thước phim quay chậm với bao hình ảnh, kỷ niệm của vui mừng, buồn giận, thương yêu, chán ghét, phiền muộn, hưng phấn, hạnh phúc, hy vọng. Với bao gặp gỡ, chiêu đãi, đón chào, tiệc to tiệc nhỏ, cà phê hạnh ngộ, rượu trà lời tuôn, nhộn nhịp ca hát bên nhau và… lả lướt khiêu vũ. Tất cả pha lẫn trong nỗi nhớ, niềm vui.

Tháng 12 đang đến. Đây có lẽ là thời gian chính xác nhất để gia đình xúm xít lật từng trang albums chỉ cho nhau xem những tấm hình của những sinh hoạt trong 11 tháng qua, của những chuyến đi chơi xa hay gần. Của con cái, anh chị em khi mỗi lần gặp là mỗi khó khăn dần. Của những bông hoa ngoài sân trước hay vườn sau. Qua từng mùa. Hay cùng nhau duyệt lại những chi tiết được ghi cẩn thận như cuốn nhật ký nằm trong cuốn lịch qua từng tháng một suốt năm.

Tháng 12, hầu như người người đều bận rộn đôi chút với một số sổ sách, giấy tờ, công việc cần được giải quyết hoàn hảo khi năm cùng tháng tận, dù đó là những chuyện chút chút thành nhiều dần vì quên lãng trong năm hay vì đến thời điểm bắt buộc. Với tuổi đời chồng chất, giấy tờ công việc rồi cũng nhẹ dần, gánh nặng trách nhiệm cũng lơi lần. Và cứ thế con đường vào năm mới ít quanh co hơn, không chờ đợi, không tính toán, tĩnh nhiều hơn là động. Để tinh thần thư thả.

Tháng 12 là tháng ta thường ngồi kiểm điểm những câu chuyện tốt đẹp hay ươn dở. Lục soạn trong trí óc hay trong danh sách short list, long list tên tuổi bà con thân bằng quyến thuộc xa gần để tìm nhớ người còn, kẻ khuất. Rồi điện thoại hay gởi tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh và năm mới, như một bằng chứng cho đôi bên cùng biết vẫn còn có nhau.

Tháng 12 là tháng cần vất bỏ đi những ưu phiền, lo lắng, Là làm nhẹ gánh những trăn trở, những lãng phí thất bại. Là thời gian ta nên tập trung để quét dọn những rác rưới ứ đọng trong tâm hồn, quăng đi phần nào hành lý tiền tài danh vọng vốn đè nặng trên vai một cách quá đáng. Để thân xác được thư thả, để tâm linh được nhẹ nhàng. Chỉ mang theo cùng năm mới những gì đẹp nhất, quý nhất và đáng gìn giữ nhất của 12 tháng qua.

Tháng 12 ơi, mới đầu năm mà nay lại cuối năm, thế mới biết thời gian qua nhanh như một cơn gió thoảng, dù vẫn còn quyện hương thơm của thăng hoa, sự đằm thắm trong mây hồng, tình tự trong nắng ấm, và lạc quan khi chiều tàn. 12 tháng vừa qua, tính như một phần 68 của cuộc đời tôi, đã bước qua một cách thanh thản, hoà điệu, ấm áp và hạnh phúc.

Tháng 12 là tháng với đêm dài ngày ngắn, ngủ hoài không biết chán. Trốn núp những cơn lạnh rét, nằm nghe những trận mưa, kéo chăn lên tận cổ để tận hưởng sự ấm cúng. Mặc cho tuyết đổ bên ngoài. Dù mưa lạnh gió rét. Cũng chỉ là những tô điểm thêm cho những cảm xúc ngọt ngào bên trong. Cho một mùa Đông thêm ấm áp, “xích lại gần nhau chút nữa” khi không còn khoảng cách nào giữa vợ chồng, gia đình hạnh phúc, trân quý tình yêu, bao dung dịu hiền…


Khi bài viết này đến tay bạn, hy vọng cây Thông Giáng Sinh vẫn còn tỏa mùi thơm trong nhà, các gói quà tuy đã mở nhưng vẫn còn mang dấu vết yêu thương của trao tặng. Nhạc Giáng Sinh tuy không còn văng vẳng mỗi khi ngồi vào xe, các quảng cáo hàng tuy không còn trên truyền hình, nhưng tinh thần Giáng Sinh vẫn còn đâu đây, quanh quẩn trong tâm hồn chúng ta.

Có phải mỗi khi Giáng Sinh đến, lòng chúng ta cảm thấy thư thả, chờ mong một sự hòa dịu từ bên trong. Đơn giản không phải vì Giáng Sinh là biểu hiện của sự sinh ra đời của Chúa Hài Đồng, là cơ hội gặp mặt nhau và gia đình tụ họp, mà vì tinh thần của Mùa Lễ khi Chúa Giê Su được sinh ra trong máng cỏ bần hàn, để lớn lên lại chịu đau chịu khổ rồi chịu chết hòng cứu rỗi chúng ta. Sự mầu nhiệm ở đức tin luôn làm sáng danh Thiên Chúa trong tinh thần Yêu Thương và Chia Xẻ. Hoà Bình và Hy Vọng. Tha Thứ và Cảm Thông.

Có phải vô tình hay cố ý khi Giáng Sinh luôn nằm trong những ngày cuối của một năm?! Sau một hành trình dài trong 12 tháng với nhiều diễn tiến cả tốt lẫn xấu, con người rất xứng đáng được nhận lãnh ân sủng để thánh hóa tâm hồn, cân bằng tinh thần trong suy gẫm và tĩnh tâm hòng làm nhẹ gánh của cuộc sống trong năm sắp đến. Thật vậy, như một tuần hoàn mầu nhiệm, Giáng Sinh chuẩn bị cho chúng ta hướng về phía trước nơi cánh cửa năm mới bằng sự chấp nhận, lòng vị tha, tinh thần lạc quan và niềm tin để tiếp tục dấn thân bước vào ngưỡng cửa của một chu kỳ mới..

Và cứ thế, đời người với những dấu chấm, vết phẩy, ngay cả với vết chấm thang hoặc chấm hỏi, sẽ cứ xoay vần xung quanh chu kỳ của tháng 12 và Giáng Sinh. Và cuối năm rồi lại đầu năm.Vì vậy, tháng 12 ơi, xin hãy nhân từ cho ta niềm tin được an bình, được yêu thương, được sức khỏe trong Năm Mới.

*

Để những ước nguyện trên có được, tôi xin cố gắng thực hiện những điều sau đây:

1/ Thường xuyên hát to, ậm ừ trong cổ họng hay huýt gió trong phòng tắm.

2/ Cố gắng luôn là một con người lạc quan và năng động.

3/ Nói I Love You nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

4/ Dễ tha thứ cho mình và cho kẻ khác trong lời cầu nguyện và qua hành động.

5/ Không từ chối mua bánh kẹo do các em nhỏ trong xóm mời chào tận cửa.

6/ Tươi cười chào hỏi hàng xóm mỗi khi gặp mặt.

7/ Nói nhiều những Thank You, Please, Sorry một cách thành thật.

8/ Siết chặt tay và nhìn nồng ấm thẳng vào mắt người đối diện.

9/ Có thêm bạn mới nhưng tiếp tục làm đẹp lòng bạn cũ.

10/ Đừng lo sợ hay khó chịu khi phải nói “I made a mistake.”

11/ Chiêm ngưỡng Rạng Đông và Hoàng Hôn ít nhất một lần mỗi năm.

12/ Đừng mong đợi cuộc sống luôn sòng phẳng. Đồng thời ráng cho nhiều để nhẹ gánh dần

13/ Cần giữ cho mình một vài bí mật để… “giựt le.”

Tôi xin không dám đi vào chi tiết của bao ước nguyện khác để tránh đụng chạm với ước nguyện người khác. Vì rồi những ước mơ cũng chỉ tương đối cho mỗi chúng ta.

Riêng với tôi nay đã thuộc hàng trưởng lão 6-7 túi, chỉ xin kết thúc bài viết bằng câu dưới đây (không dám dịch vì sợ mất ý nghĩa):

“Life is not measured by the number of breathes we take, but by the number of moments that take our breath away.”

Xin kính chúc quý vị và quý bằng hữu xa gần một Mùa Giáng Sinh nhiều ơn phước và một Năm Mới bình an và hạnh phúc.

Giáng Sinh 2015,

Vĩnh Chánh

Ý kiến bạn đọc
08/01/201618:01:25
Khách
Bài viết của BS Vinh Chanh, người đã từng trải qua Chiến tranh VN, tù tội dưới Chế độ CS, cuối cùng thành công ở xứ người và đang đi vào tuổi thất thập.. cho chúng ta lời nhắn nhủ, hồi tưởng ..như một triết gia .
Chuc BS manh khoe, hang say sang tac, Phuc Vu cong dong
07/01/201618:26:27
Khách
Bài viêt rất hay, hồi tữơng và hy vong một đời sống sinh đông có ý nghiã với lòng vị tha và giác tha trong những năm tháng còn lai .
20/12/201503:47:12
Khách
Chuc snh chi Vinh Chanh mot Goang sinh am ap va tinh cam
Sang nam moi day uoc mo nhu y
Canh ngay anh Chanh cang in love voi viet Chuc anh viet nhieu va viet hay

Ngu Yen va Phung
19/12/201520:06:08
Khách
Chuc tác giả một mùa Giáng Sinh an vui. Rồi kiêm thêm công việc làm tông đồ cho giáo hội nữa .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,772,282
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến