Hôm nay,  

Hoa Xoan Bên Dòng Suối

02/02/201600:00:00(Xem: 12601)

Tác giả: Vũ Long Hương
Bài số 3739-17-30239vb3020216

Tác giả là một chuyên gia từng làm việc tại nhiều vùng tại Hoa Kỳ. Bài Viết Về Nước Mỹ của ông là Hoa Phượng Florida, nơi có hoa phượng đỏ gợi nhớ bao kỷ niệm của tuổi trẻ Việt Nam đã được phổ biến từ tháng 7, 2015. Bài viết mới của ông kể về tình đồng hương giữa người Việt tại Raleigh, thủ phủ của bang North Carolina. Leigh là biến ngữ từ chữ leah nghĩa 'Canh Đồng Nai' và Raleigh là họ của người Ái Nhĩ Lan (Ireland) gốc Anglo-Saxon đã đến nước Mỹ lập nghiệp đầu tiên tại quận Devon ngày nay từ giữa thế kỷ 12 AC.

blank
Ngôi nhà của đôi bạn Huy-Thu Hương trong 6 mẫu rừng có dòng suối thơ mộng. Hai cháu Thông và Thảo Nhi bên suối.

* * *

Ngày đầu năm nắng đẹp 2016, đến thăm nhà Huy & Hương chúng tôi lái xe khoảng hai mươi phút từ khu nam thủ phủ Raleigh đi về hướng bắc thành phố, tẻ vào con lộ cụt ngoại ô có tên là Lizei, hiện ra một xóm độ mười căn nhà xây gạch đỏ khang trang, nhà Huy & Hương căn đầu bên phải có cổng sắt, tôi đi hết con lộ rồi quanh trở lại xem cho biết xóm lạ, con trai của Huy, cháu Thông ra trước cổng đón và vảy tay chúng tôi mơ hồ tưởng như lạc lối vào chốn thiên thai.

Huy và Hương chào đón khách với nụ cười tươi, em gái cháu Thông tên Thảo Nhi cũng ra chào. Niên học ba năm trước, vợ chồng Huy đưa đón hai con và gặp con gái chúng tôi cũng đi đón con học cùng lớp nên quen nhau và nhân dịp gặp nhau khi đi dự Thánh lễ nhà thờ Saint Raphael biết chúng tôi sắp dọn nhà, Huy sốt sắng đến giúp và mang đồ ăn thức uống tiếp tế ca ngày bận rộn. Ba năm trôi qua mãi đến hôm nay chúng tôi mới có dịp đến thăm nhà người đồng hương tốt bụng.

Giữa khu đất mượt cỏ xanh, căn nhà với diện tích sáu mẫu tây đất của Huy có rừng cây cao chung quanh, tôi hỏi còn chuồng nuôi gà vịt lúc trước đâu rồi. Huy trả lời:

- "Thưa chú có một chuồng nuôi gà, vịt độ hơn chục con trống mái, có trứng ăn hai năm trước nhưng nay không còn vì ban đêm có loài thú hoang ăn thịt gà vịt nên cháu đã dở bỏ".

Bàn ghế để ngồi ngoài trời ngắm cảnh, bếp lửa trại và nhà chòi trên cây cho các cháu vui đùa, cháu Thông đang học lớp sáu và cháu Thảo Nhi đang học lớp ba, hai cháu thật ngoan và dễ thương, Huy & Hương với hai con là một trong muôn vạn gia đình hạnh phúc và lý tưởng nơi đất khách quê người.

Sau bữa ăn trưa, nhiều món hải sản Hương nấu nướng thật ngon, Huy và Hương cùng hai cháu dẩn đường đưa chúng tôi ra suối theo lối mòn mặt đất độ dốc thấp hơn khu nhà và vườn trồng hoa trái, đi xuyên qua rừng cây cao dăm phút ra thăm dòng suối nhỏ sau nhà, đường mòn sạch lá có chen lẫn cỏ rêu mọc xanh rì giửa rừng cây trụi lá đang rực rở hoa nắng xuyên sáng khắp rừng thưa, đám cây rừng và dòng suối reo vui vì có khách đến viếng thăm, dòng nước suối uốn quanh nghe nước chảy róc rách... thật là một khung cảnh thiên nhiên thú vị. Huy kể thỉnh thoảng có bầy nai đi qua uống nước suối dẫn con đi tìm cỏ non hay có khi đẻ con bên bờ cỏ. Tôi nói với Huy hai cháu diễm phúc có được tuổi thơ bên rừng cây suối nước thấy hươu nai giống như chuyện của nữ văn hào Marjorie Kinnan Rawlings "The Yearlings" (Con Nai Tơ) và "The Advantures of Tom Sawyer và chuyện "Huckleberry Finn" của văn hào Mark Twain mà lúc nhỏ tôi đã đọc qua và mê mẩn theo dõi câu chuyên phiêu lưu kỳ thú này.


Suốt đoạn đường vắng vẻ dọc theo dòng suối hai bên là cây thưa một khung cảnh thật nên thơ không xa thành phố quả là hiếm hoi mà chúng tôi có dịp thưởng thức... quên đi dòng đời xô bồ, quên những ưu tư sầu muộn bon chen, quên nổi đau đớn khôn nguôi mất mát thân nhân và quên đời lữ thứ lưu lạc quê người trong giây phút ngắn ngủi.

Tình đồng hương như liều thuốc hồi sinh cho những tha nhân vong quốc phiêu bạt mưu sinh khắp bốn phương trời. Đôi vợ chồng trẻ Huy & Hương, khoảng độ tuổi trên dưới năm mươi và hai con nhỏ đã tìm được đầt hứa nơi quê hương mới mà chúng tôi may mắn quen biết, Huy kể chuyện vượt biển cả phong ba bão tố đến đảo Bataan, Phillipines lúc tuổi còn vị thành niên như đứa trẻ mồ côi, bước chân khó khăn đến đất hứa chăm chỉ học hành ra đại học ngành chuyên môn về lập trình viên và gặp Hương qua người giới thiệu trong nhóm hướng đạo công giáo thuộc quận Wake thành phố Raleigh.

Hương học ngành y sau khi ra trường làm việc với các bác sĩ trong các bệnh xá, quyết định mở phòng mạch khám bệnh mà đặc biệt khám bệnh cho người lương thấp không lấy tiền, chúng tôi được biết Bác Sĩ Thu Hương (*) dành một giờ cho mỗi bệnh nhân cho nên chỉ nhận tám bệnh nhân mỗi ngày, quả là một mẫu người hiếm hoi mà chúng tôi gặp trong đời sống hiện đại.

Trước lúc chia tay đứng cạnh hai cây cao to như cây rừng, gia chủ cho chúng tôi biết hai cây mầu hoa tím và có mùi hương, là hoa Xoan... viết đến đây chúng tôi nhớ lại bản nhạc "Hoa Xoan Bên Thềm Cũ" (*) của nhạc sĩ Tuấn Khanh.

Bản nhạc đã một thời vang bóng khi chúng tôi còn trẻ vào thập niên sáu mươi, lời nhạc diển tả mối tình của đôi trai gái, nàng chờ tình quân đang xông pha biên ải giữ gìn non sông, một hôm chàng trở về thăm cô thôn nữ yêu kiều đôi ngày rồi chia tay hẹn một ngày mai thanh bình suốt đời bên nhau. Xin trích một đoạn dưới đây:

"Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi, xa vắng miền quê bao năm rồi, về gặp em ngây thơ duyên dáng, hôm xưa tiễn anh nơi cuối làng.

Khi tới đầu thôn tim rộn ràng, mơ ước mộng xưa chưa phai tàn, mà hôm nay sao vui quá, lâng lâng như lạc vào động hoa.

Tới trước ngõ cũ nghe kể rằng, giặc tràn qua thôn xóm, gieo bao đau thương bao điêu tàn, từ ngày anh vắng xa.

Nay qua đau thương yên bình rồi, tình ta lên hương ngát, như hương hoa xoan vang bên thềm nhẹ nhàng như ngát say.

Anh nhé mình yêu nhau muôn đời, anh giữ gìn biên cương xa vời, đừng buồn khi xa nhau anh nhé, thăm em đôi ngày rồi anh đi ". Hết trích.

Bọn giặc đã tràn qua thôn xóm gieo bao đau thương điêu tàn sinh linh vạn vật miền quê hoa Xoan năm xưa, nhiều thập niên sau có đôi uyên ương Huy & Hương tìm lại được hoa Xoan nơi đất mới tại thủ phủ Raleigh, (*) sống hạnh phúc với hai con thơ, nắng vẫn nhẹ vương trên ngàn cây thảm cỏ và mơn man trôi theo dòng nước, chúng tôi chào từ giã không quên cám ơn gia chủ và hẹn gặp lại nhau cùng ngắm hoa Xoan bên dòng suối khi mùa Xuân đến./.

Vũ Long Hương

(*) http://www.stjosephprimarycare.org/?page_id=1502

(*) https://www.youtube.com/watch?v=2mroOpLGroE

Ý kiến bạn đọc
02/02/201621:16:34
Khách
Tu lau lam toi da nghe [doc] "co gai co khuon mat trai soan" chu khong he nghe co gai co khuon mat trai'sau dong hay thau dau !!!!
02/02/201617:08:01
Khách
Người miền Bắc thường nói và viết là hoa xoan, nhưng miền khác thì dùng chữ soan, nhưng theo từ điển thì chữ SOAN đúng hơn.
Hồi tôi còn ở Kiên Giang thì thấy hoa soan nở vào tháng Tư, dịp lễ Phục Sinh, qua Mỹ thấy cũng có hoa soan và cũng nở vào mùa hè, hương thơm dịu. Người Huế gọi là cây thầu đâu, văn chương hơn thì gọi cây sầu đông.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,734,380
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến