Hôm nay,  

Tết Mà Sao Vẫn Nhớ

06/02/201600:00:00(Xem: 14136)
Tác Giả: Thang Chu
Bài số 3743-17-30243vb7020616

Tác giả tên thật Chu Toàn Thắng, sinh năm 1962 hiện là cư dân Garden Grove. Công việc: Minister at Community of Agape Love Church. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Chỉ Cần Một Tay” đã phổ biến đầu năm 2016. Bài viết thứ hai kể về những ngày cuối năm của một gia đình gốc Việt có người chồng, người cha từng là sĩ quan VNCH, cựu tù nhân, và có người con mất tích trên đường vượt biển tìm tự do.

* * *

Đã là cuối năm, sắp Tết mà sao Little Sài Gòn vẫn im re! Thì ra năm nay không có hội đoàn nào ở Garden Grove tổ chức hội tết quanh khu này. Mọi hội vui xuân phải chờ đến cuối tuần sau Tết, mà cũng ở bên Costa Mesa. Trước Tết, chỉ có cái chợ hoa Phước Lộc Thọ. “Êm ả vậy mà tốt ông à.” Bà vừa nghẹn ngào nói với qua phòng khách nơi ông đang ngồi xem báo để tự an ủi, vừa loay hoay mở gói hàng trong bếp mới nhận trưa nay.

Hai ông bà mới dọn về vùng Little Sài Gòn một năm nay đúng ngay mùa Tết Ất Mùi từ tiểu bang lạnh Michigan.

“Tôi thích nhất là thời tiết ấm áp ở đây,” bà cứ hay nói vậy. Còn ông thì, “Tôi thích nhất là ăn uống. Gì đâu mà tô phở 50% off chỉ còn bốn đô lại ngon còn hơn tô tám đô bên đấy bà ạ!” Bà đáp ngay, “Ối giời, tôi thì mong họ bán mười đô để ông không dám ăn hoài!”

Con cháu chẳng đứa nào chịu về đây sống cả vì mỗi đứa một phương theo việc làm của chúng, nên ông bà lấy sinh hoạt cộng đồng làm niềm vui. Nào là phố Bolsa với các cửa hàng toàn tiếng Việt. Chỉ nội thấy chữ Việt là đã vui rồi! Lại còn thêm chợ búa thì tha hồ mắm và rau! Chả bù bó rau muống bốn đô mua mà xót ruột nhưng cứ phải mua vì thèm. “Còn sống và ăn được thì có gì mà tiếc; bù lại mười năm tù cải tạo tưởng mất xác giữa rừng núi Bắc Việt bà ạ,” ông cứ hay nói vậy mỗi khi bà cằn nhằn vật giá chợ Việt ở bang lạnh leo thang.

Niềm vui nhất của ông vẫn là cà-fê sáng với các vị cựu chiến binh cũng là cựu tù cải tạo với ông. Ôi biết bao nhiêu chuyện để nói của hàng mấy chục năm kháng chiến, rồi chống cộng, rồi tù ngục, rồi con cháu thành đạt. Cứ chuyện này dẫn sang chuyện kia mà ngày này tháng nọ không bao giờ hết. Đặc biệt ông bà luôn cặp đôi nhau trong những cà-fê đàm này theo thói quen bóng hình bất ly ở xứ lạnh kia. Cũng chính sự có mặt của bà như món tráng miệng để tăng phần khẩu vị đàm thoại theo cái nhìn của một vợ tù cải tạo.

“Mấy ông khổ riêng một nỗi tù, còn mấy bà chúng tôi khổ chung nhiều nỗi lắm. Gạo, chợ, nhà, chính quyền, kinh tế mới, kiểm tra hộ khẩu, dạy con, nuôi con. Kể không hết đâu. Có bà còn phải bán thân cho cán bộ để giữ lại cái nhà, tránh kinh tế mới, cho đàn con chờ ngày ông về đấy! Đừng trách chúng tôi nhé!” Bà hay nói những sự thật bất ngờ như thế nên các ông cứ sôi nổi lên là phải. Ông nào im lặng mới là lạ!

Có lẽ ít người có kinh nghiệm và chứng kiến những cảnh đau thương như bà vì bà ở ngay trong Cư Xá Sĩ Quan Chí Hòa, Sài Gòn, với phân nửa gia đình đã may mắn cao bay trước Tháng Tư Đen và phân nửa còn lại thì chịu cảnh chồng tù, vợ góa, con côi thuộc loại lý lịch mười hai chỉ thua mấy ông một số mười ba.


Nhưng khổ đến đâu thì cũng phải đón Tết. “Đón kỷ niệm ông bà mà, nên mẹ con mình cứ vui ba ngày Tết, đói ba tháng hè. Bố các con cũng đang đón Tết đấy!” Bà hay nói vậy với các con để chúng được yên ủi suốt những tháng năm đón Xuân không bố với niềm hy vọng Xuân sau sẽ lại gặp. Nhất là đêm Giao Thừa không bao giờ thiếu cái chén thứ tám trên bàn ăn gia đình ngay chiếc ghế trống đã bạc màu dành riêng cho bố trước ngày chia ly. Rồi mỗi đứa chúc bố một câu tốt lành nhất gửi theo làn khói nhang phảng phất quanh bàn thờ tưởng niệm ông bà bay ra tận phương Bắc. Thật là lạ, chỉ một bữa ăn đạm bạc đêm Giao Thừa mà có thể nuôi dưỡng tinh thần quyết sống cho sáu đứa con và bà suốt cả năm trời đấy.

Cho nên Tết đối với ông bà là cả một thời điểm linh thiêng kỳ diệu, mà, chỉ có con tằm mới biết được tại sao mình nhả tơ. Nên bận rộn đến đâu, năm đứa con còn lại của ông bà vẫn phải về ăn Tết với ông bà, dù chỉ một ngày.

“Tết này tôi có mua một bộ chén đũa đặc biệt từ Thái-lan cho con Hai. Ông xem này đẹp không?” Bà mân mê trong tay bộ chén đũa mạ vàng mới nhận từ UPS. Ông không trả lời, chỉ nhìn trân bộ chén như muốn chờ nghe điều gì đó từ vật vô tri ấy.

Vốn là từ nhiều năm qua sau khi gia đình tới Mỹ theo diện H.O, trên bàn ăn đêm giao thừa vẫn để riêng một bộ chén đũa thứ tám nơi chiếc ghế trống, không phải cho ông như khi còn tù cải tạo, mà cho con Hai, chị cả của “ngũ long công chúa.” Nhà ông chỉ có một thằng con trai út mà thôi. Con Hai đã mất tích trong chuyến vượt biển sáu tháng trước khi ông ra tù. “Ngũ long công chúa không phải lúc nào cũng đại phước ông à; người ta đùa vậy thôi,” bà thường an ủi ông lẫn chính mình. “Trời xui đất khiến làm sao mà người ta kêu nó đi đúng ngày ba mươi tết, nên cúng giao thừa mình phải có bộ chén đặc biệt thật quý cho nó lần này đó. Hai mươi năm rồi, nhanh thật!”

“Hai mươi năm rồi mà sao vẫn nhớ nó bà ạ,” ông vẫn nhìn trân bộ chén vàng giờ đang trân trọng nằm trong tủ kiếng chờ đêm giao thừa. “Ước chi tôi về sớm hơn được sáu tháng thì...”

“Thôi ông đừng dở hơi,” bà nói át, “Ước với mơ gì nữa. Định mệnh đã thế. Cũng nhờ Trời mà ông thoát tù về bình an, và năm đứa con còn lại cũng an ủi mình, chứ chúng mà hư hỏng thì buồn lắm.”

Im lặng.

“Bà nè, tại sao phải chờ giao thừa. Tôi muốn bộ chén vàng đó trên bàn ăn mình từ hôm nay trở đi nha,” giọng ông bỗng vui hẳn lên như vừa tìm ra một chân lý, và mắt ông sáng lên như nhìn thấy con Hai xuyên qua kỷ niệm.

“Ừm, ý ông thật hay đấy. Mình sẽ có cả mùa Xuân trong chút năm tháng ngắn ngủi còn lại ở dương thế này. Đơn giản thế mà mình phải mất cả một đời người mới nghĩ ra. Ông hay thật đấy!”

“Bà gọi các con báo chúng biết nhà mình từ nay có thêm người về ở đi. Nhớ nhắc chúng không được bỏ lỡ Xuân này để gặp lại chị Hai nhá.”

Ông bà nhìn nhau ở khoảng cách xa xa từ bếp đến phòng khách như thể không muốn thấy đôi mắt hoen đỏ của nhau trong màn xẫm hoàng hôn đã len vào căn nhà nhỏ của họ.

Chẳng ai hiểu được vì sao bà vốn sợ ma nhưng vẫn chưa bật đèn lúc này.

Thang Chu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,714,201
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến