Hôm nay,  

Ba Chàng Rể Quí

12/04/201601:21:00(Xem: 16566)

Tác giả: Y Châu
Bài số: 3796-17-30296vb3041216

Tác giả là cư dân Miami, đã góp nhiều bài viết, tuy ngắn, nhưng luôn cho thấy tấm lòng của ông với đất đai, quê hương, con người. Viết Về Nước Mỹ 2015, Y Châu nhận Giải Đặc Biệt. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.

* * *
blank
Chàng rể quí nạp sính lễ rước dâu.

Người xưa thường nhắc đến "đại đăng khoa" và "tiểu đăng khoa" để nói đến sự thành công của đời người. Khi gần cái tuổi mà người ta gọi là "tam thập nhi lập", những người quen nói tôi là "trai lỡ...". Má và chị tôi lo lắng ra mặt, dò la tông tích của những người bạn gái của tôi, để tiếp tay đóng dán vô thuyền.

Lúc đầu thì thư thả, càng ngày thì càng gắp rút, như người chạy đua ráng vươn mình tới vạch cuối. Chắc

má tôi đã đi coi bói, được ông thầy phán:

- Chân tôi "động đậy". Nếu như tôi có vợ, sẽ có thêm người thăm nuôi! Gia đình tôi có nhiều kinh nghiệm đau thương thăm nuôi từ trước.

Việc tìm vợ cho tôi đang bế tắt, thì bà chị tôi trỗ tài. Chị tôi vừa tìm ra một cô, ai thấy cũng thích liền, nào ngoan hiền, nào tuổi trẻ đôi mươi,... là em út của người bạn của chị. Chị nói là đã xem hình của tôi rồi (chắc là hình cũ lúc tôi tuổi đôi mươi vì sau nầy tôi đâu còn hình), gia đình cô ấy thích lắm, và muốn xem mắt tôi.

Một buổi sáng, cuối hè chớm sang thu, nắng mai xuyên qua cành cây, kẻ lá thành những hình ảnh kỷ hà ngộ nghĩnh trên đường. Luồng gió trong lành từ sông Cái Vừng, làm vơi đi phần nào cái nóng oi bức, của xứ sở nhiệt đới chỉ có hai mùa mưa, nắng. Theo con lộ đá, tôi chạy xe xuôi Nam, về hướng chợ Vàm. Nhiều khúc đường người dân đem lúa ra đường để phơi khô, làm cho xe cộ bị dồn cụt, cuối cùng thì tôi cũng tìm ra được địa chỉ. Tôi bước vô nhà, giới thiệu là em của chị tôi, từ Tân Châu xuống, để mua một số lúa, gạo. Đão mắt nhìn quanh tìm Thơm (tên cô gái mà chị tôi giới thiệu), nhưng mấy người phụ nữ đều trùm kín, để che nắng và bụi, giống như những nàng kiều nữ "Muslim" (Hồi Giáo), không nhận ra. Gia đình của Thơm, chắc là biết ý định của anh chàng lái lúa, nên niềm nỡ mời vô nhà. Sau đó Thơm thụt thò, mang bình trà ra đãi khách. Thơm thật thà đoan hậu, rất dễ mến,... Ba má nàng rất thật lòng, ý muốn có người ở rễ.

Rời nhà Thơm, tôi trở về chợ Tân Phú (cách đó khoảng 6 cây số), thăm hai người bạn cùng sống chung,trong thời gian lao lý. Phụ Quí và Thế An, từ khi được về đến nay chúng tôi chưa gặp lại, hai người bày tiệc nhỏ khoản đãi tôi. Tôi kể chuyện mới vừa làm lái lúa, hai người bạn có hoàn cảnh giống y như tôi, họ phản đối quyết liệt chuyện ở rễ. Nào là ở rễ mất mặt, của đấng "tu mi nam tử"!

Một thời gian sau, hai người bạn cực lực phản đối chuyện ở rễ, đã lập gia đình và sống ở quê vợ. Tôi có gia đình, được hai đứa con gái và định cư ở Mỹ.

*

Khi đứa con gái út của tôi chào đời, qua đầy tháng, mừng thôi nôi; thì nhà tôi đã quên cái chuyện là nàng muốn có một đứa con trai để nối dõi tông đường. Cả nhà bận rộn, vui đùa, hai cô chị có thêm việc làm, là sau khi đi học về phải có trách nhiệm giúp chúng tôi đưa đón, chăm sóc nàng Út.

Khi có dịp giao tiếp với người bản xứ, ngoài những lời hỏi thăm thông thường, thỉnh thoảng họ hỏi tôi:

- Where are you from? Are you Chinese?

(Bạn từ nơi nào đến? Có phải bạn là người Trung Hoa?)

Tôi trả lời rõ ràng với họ là tôi đến từ Việt Nam, là người Việt Nam, không phải là người Trung Hoa. Tôi định giải thích thêm là đất nước tôi có trên 4,000 năm văn hiến, từng... nhưng tôi kịp dừng lại, vì họ chỉ muốn biết tới đó thôi!

Trong lịch sử của Việt Nam, có 1,000 năm Bắc thuộc, 100 năm bị Tây đô hộ,... sau năm 1,975 đến hôm nay có trên 3 triệu người Việt Nam định cư trên thế giới.

Tôi có ba cô con gái, sau nầy sẽ có ba chàng rễ. Tôi nói với các con, rễ của ba sau nầy:

- Không là người Trung Hoa.

- Không là Armerican.

Vì người Trung Hoa 1,000 năm Bắc thuộc, họ đày đọa chúng ta, miệng thì nói ngọt sớt, nhẹ như ru; còn chúng ta thì thẳng như ruột ngựa, lòng dạ như lúa sạ, nước mặn, nước phèn Cà Mau, Đồng Tháp. Người Armerican, thì lợi ích của nước Mỹ là ưu tiên, sự sống còn của những quốc gia nhược tiểu là thứ yếu. Họ đến rồi đi như cơn gió heo mai chỉ làm giảm bớt cái nóng bức oi ả trong mùa hè!

Còn đối với các con:

- Đi thưa, về cũng phải trình.

- Sau 10 giờ tối, phải lên giường ngủ.

- Sau 21 tuổi mới được có bạn trai, chỉ được hôn nhẹ thôi; còn những nơi nhạy cảm không được đụng tới.

Cô con gái đi Charleston, WV học, mỗi khi rỗi rãnh đều gọi về, kể chuyện trường lớp, kể chuyện núi rừng trùng điệp đất rộng người thưa. Đến năm cuối, cô bé bận rộn, nào là phải ôn thi, phải đi thực tập, thỉnh thoảng mới có thời gian gọi, nói vài câu.

Một hôm, chúng tôi đang làm, cô bé gọi cho hay là đã về tới nhà! Sẽ ở chơi một tuần. Tôi hỏi:

- Sao không báo trước để ba đi rước?


- Con biết ba đang bận làm, nên con đón xe về nhà luôn.

Hôm đó, tôi đi làm về sớm hơn mọi ngày, khi về đến trước nhà thì giống như một bãi chiến trường. Đứa con gái và một cậu (tướng tá cũng điển trai, không thua gì ba nó lúc còn xuân xanh) đang hì hụt sơn nhà. Nó giới thiệu:

- P. là bạn cùng trường với con. Gia đình của P. gốc làm xây dựng, nên thấy nhà mình cũ quá nên sơn lại, ba không la chứ?

- Chưa gì đã "hối lộ"! Khen con thì có, nhưng còn việc con có bạn trai?

- Ba à, năm nay con hơn 21, tuổi ba qui định rồi mà! Còn P. là người Việt gốc Hoa, Chợ Lớn; châm chế cho qua đi ba.

Sau khi ra trường, chúng tôi làm lễ cưới và năm sau có một đứa cháu ngoại gái, giống y như bà ngoại, điệu đà hết biết!

Đứa con gái kế ra trường có việc làm ở Houston, TX. Cô nầy thích giao lưu với người Việt Nam, thưởng thức được những bài văn thơ, viết trăng viết cuội của ba nó; có những lời khen "mèo dài đuôi", như người tri âm. Giúp ba nó chỉnh sửa chánh tả (dấu hỏi, dấu ngã, âm d, âm v,...). Tôi lên "Google" kiểm tra lại, đúng y chang.

Một hôm, đứa con gởi mấy tấm hình đi "picnic", tôi thấy có một cậu quá thân mật với nó:

- Bạn trai con, người Việt Nam?

- Người Việt Nam 50%, qua được không ba?

- Hèn gì! Để ba tính lại, có thể ân giảm, trả lời con sau.

Hai cô chị rắp rắp theo gia qui, "tại gia tùng phụ,...", mỗi khi đến lằn đỏ thì xuống nước xin ân giảm. Riêng nàng Út, tuy giòng giống Lạc Hồng, da vàng máu đỏ, nhưng sanh tại Mỹ, được giáo dục trong trường lớp Mỹ; nên có nhiều ý kiến "linh tinh", không được thì ưa "mè nheo".

Một hôm, nàng Út đòi mang gia qui ra biểu quyết, viện cớ là việc gì từ lớn tới nhỏ đều phải được cập nhật hoá. Chuyện ngày xưa thì đúng, qua thời gian nó không còn hợp thời nữa, nếu giữ y, sẽ làm cản trở bước tiến. Hiến pháp của Hiệp Chủng Quốc còn có tu chánh án,... Thấy cô Út nói có lý luận, chứng từ hẳn hoi, nói không lại. Nếu đem ra biếu quyết chắc là bị thua với tỷ số áp đảo, mất mặt lắm. Theo sự thăm dò:

- 1 mẹ

- 3 chị em

- 1 đứa cháu gái

- Thêm chàng rể quí, sẽ theo phe vợ con, nếu theo mình coi chừng bị bỏ đói.

Tỷ số sẽ là 6/1, thôi tìm cách hoãn binh:

- Chuyện gia qui, rất quan trọng trong gia đình chúng ta, nó giúp cho tất cả vào nề nếp, mọi người theo đó mà thi hành. Hai chị con đều thành đạt, nhiều người ngưỡng mộ, thôi hãy để từ từ.

Tôi lên "facebook", thấy "friends" của nàng Út toàn là American, đâu hiểu được cái thâm thúy của văn hóa Việt Nam. Với trình độ Anh ngữ "ESL", tôi cố gắng viết một lá thư, rồi nhờ nàng Út và các bạn chỉnh sửa dùm tôi:

Dear...

We are J.'s parents. We are very glad that you are J.'s friend and we also know that you are smart, with a good "IQ" and an 'A' average in school.

Your future will be wonderful because the world needs you.

We are living close to the end of our lives, we have lived and observed and come up to this conclusion:

Good, happy people

- Balance their lives every day, every week, every month, balanced reading, shopping, resting, walking.

- Follow medical advise such as "sleeping before 10 pm" makes people smarter.

- Learn to protect yourself against dangers.

- Love yourself and those close to you.

God will send you great gifts, and angels will sing

"Let it snow!
Let it snow!"

Thank you for taking the time to read this email

Happy holidays.

(Thân mến...

Chúng tôi là cha mẹ của J. Chúng tôi vui mừng khi biết các cháu là bạn của J. và cũng biết rằng các cháu là những đứa trẻ thông minh có chỉ số "IQ" cao, là học sinh giỏi.

Tương lai của các cháu xán lạn, thế giới cần các cháu.

Chúng tôi đã sống gần cuối cuộc đời, chúng tôi đã trải qua nhìn thấy và đúc kết:

Con người tốt lành, hạnh phúc khi:

- Cân bằng giữa học hỏi, mua sắm, nghỉ ngơi, tản bộ trong ngày, trong tuần, trong tháng.

- Theo lời khuyên của thầy thuốc, là sẽ thông minh hơn khi ngủ trước 10 giờ tối.

- Phải tự bảo vệ mình, chống lại sự cám dỗ.

- Hãy yêu mến tha nhân, và chính mình.

Ông trời sẽ gởi tặng các cháu thật nhiều quà, và thiên thần đang hát ca:

"Let it snow!
Let it snow!"

Cám ơn các cháu đọc hết điện thơ nầy.

Happy holidays.)

Người đời thường nói: "ghét của nào trời trao của đó", nếu không có gì thay đổi vào phút cuối thì tôi sẽ có ba chàng rể quí, không đúng như dự tính. Nỗi buồn biết tỏ cùng ai! Ba chàng rể quí nếu hiểu được cảnh ngộ của tôi, ông ngoại của con của nó, sẽ nói là: "old style", người của thế kỷ XX nhớ dai, nói dài, lải nhải.

Cám ơn, bà đã cùng tui
Suốt ngày bận bịu, ngoài rồi tới trong
Ba cô con gái hết lòng
Gia qui ráng giữ, "phụ tòng..." đáng khen
Chuyên môn, chữ nghĩa luyện rèn
Trai hiền, gái thảo, chữ duyên do trời
Ba chàng rễ quí, tuyệt vời
Một đàn cháu dại: ngoại ơi, ngoài à!

Ngoại ở đâu, tìm không ra?
Ngoại mệt quá, thở không ra, đây nè
"Grandpa, are you ok?"

Y Châu

Ý kiến bạn đọc
29/08/202306:49:04
Khách
tadalafil en ligne sans ordonnance <a href="https://tadalafilise.cyou/">tadalafil 10mg supplier</a> buy eli lilly cialis
14/05/202122:54:02
Khách
п»їhow much does cialis cost with insurance: <a href=" http://cialisbnb.com/# ">cialis 20mg usa</a> fastest delivery of generic cialis
https://cialisbnb.com/# canadian pharmacy cialis 20mg
21/04/201600:04:46
Khách
Đọc lướt qua vài hàng của một bài báo, rồi không còn muốn đọc tiếp, lại tiếp tục,... à bài nầy đọc được, nhưng tác giả làm "rớt nhiều hạt sạn" quá, tiếc thật! Thôi viết vài hàng "comment"...
Tác giả: xin cám ơn, hứa sẽ lưu ý chánh tả: y hay i, ă hay â, t hay c, g hay không g,... hỏi hay ngã. Tác giả nhớ lại bà cô dạy Việt văn: các trò đừng quên "chẵn, những, mỗi, đã,..." đều phải mang dấu ngã, và rất thèm được bà cô cho mình cái trứng ngỗng đỏ "bự tổ chảng", để mình vẫn là đứa học trò nhỏ của thầy cô, của sư huynh, sư muội.
Trân trọng
YC
19/04/201603:49:41
Khách
Ngay cả các tin tức , bình luận cũng viết sai chính tả nữa . Có lẽ tòa soạn không có người đủ trình độ sửa lỗi trước khi đăng. Thường thì trong trường hợp bị sai sót , nên có lời cáo lỗi đích chính cũng như cám ơn độc giả đã chỉ bảo , đó là phong cách của người làm báo Việt Nam Cộng Hòa .
18/04/201619:28:56
Khách
Nhửng lỗi sơ đẳng này là của học trò tiểu học , không biết tác giả đã học xong lớp năm trường làng chưa . Nếu đây là bài chính tả thì cô giáo cho ăn trứng ngỗng .

=====================
Chương trình Viết Về Nước Mỹ tác giả tử một bà nấu bếp trong gia đình, một cô công nhân trong nhà máy, tới một người kỹ sư, bác sĩ, tiến sĩ. Người đóng góp không là một nhà văn, một người am hiểu mọi thứ nhưng mọi người có chung một điểm đó là tấm lòng. Điều đó mới thật là đáng quý đáng trân trọng vậy.

VB Admin.
17/04/201613:59:36
Khách
Đọc để giải trí hay đọc để moi móc lổi chính tả? Nếu tác giả là 1 nhà văn với lối viết chính xác ngữ pháp, cú pháp và chính tả thì chú em đã phải trả tiền để đọc tác phẩm của ông ta rồi.
13/04/201603:34:23
Khách
Tác giả có lẽ là người miền Nam nên viết sai chính tả nhiều quá !
Trổ tài ( không phải trỗ tài ), hì hục ( không phải hì hụt )
gấp rút ( không phải gắp rút ) , cơn gió heo may ( không phải heo mai )
kẽ lá ( không phải kẻ lá )... còn nhiều lỗi nữa .!!!
12/04/201614:38:18
Khách
Rat hay. Tuyet voi. Minh cung nhu dang ay co Chang Re Quy TQ rat hien , dep trai nhu Jackie Chen. Minh va Hien Noi rat hanh dien.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,432,442
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến