Hôm nay,  

Ăn Cá Để Nhớ Cá

06/06/201600:00:00(Xem: 11235)

Tác giả: Deborah Tường Vân
Bài số 3837-17-30337-vb2060616

Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô là nhân viên Sở Xã Hội San Jose từng được cử chăm sóc Bà Trùng Quang liên tục hơn 6 năm cuối đời. Sau đây là bài mới nhất của cô.

* * *

Cả hai ba tuần nay, theo dõi tin tức về tình hình biển nhiễm độc và cá chết đang xảy ra ở quê nha,  cô Hai lúc nào cũng nôn nao, bứt rứt. Cứ nghĩ đến...cá là thấy tức anh ách, nhất là khi phải nhìn hình ảnh hàng vạn cá chết trắng bãi biển.

Lúc còn ở VN gia đình cô Hai sống ở xứ biển hiền hoà của miền Trung. Thời còn nhỏ, cô nhớ nhà thường có nồi cá nục chuối hấp, mẹ bào rau muống, cô lãnh phần nướng bánh tráng rồi nhúng vào lu nước mưa cho bánh săn mềm. Tới bữa, cả nhài quây quần quanh dĩa lớn cá nục chuối hấp hành gừng pha thêm chút nước mắm tỏi ớt. Cứ thế ai nấy xé bánh tráng bỏ miếng cá ít rau muống bào cuốn lại chấm cắn rau ráu nhai ngon phải biết!

Đến khi lớn lên gia đình vào Nam cũng vẫn là xứ biển. Đó là thời cô Hai đã thành thiếu nữ, mỗi sáng tà tà với chiếc xe đạp mi ni áo dài lụa hồng hoa đi làm, mỗi ngày đều ngon miệng với những món cá đặc sản của miền biển: cá ngác nửa con nấu canh chua nửa con kho gừng, cá đối trứng nấu rau ngót vài con còn lại chiên xù. Cá trích tươi xanh ninh nhừ với mía và cà chua ăn cơm hoặc bánh mì thì tuyệt cú mèo. Rồi thì cá cơm trắng muốt kho tiêu. Thích nhất là món canh chua cá kiểu Hà Tiên với măng chua rau muống ăn quên cả đường về...

Định cư ở Mỹ rồi, gia đình cô Hai cũng vẫn sống gần biển. Mùa Hè, cả nhà lái xe ra biển chơi chỉ mất 45 phút. Đi chơi biển, mấy người lớn tuổi khoác thêm áo ấm vì bà Năm nói:

- Biển ở Mỹ lạnh hơn biển Việt Nam.

Cô Hai nghĩ thầm, nước biển ở đâu thì cũng mặn như nhau."

Tụi nhỏ chạy nhảy bơi lội tung tăng còn đám người lớn ngồi trên bờ tán dóc, tự nhiên ai cũng nhớ biển ở quê nhà... Bà Năm rủ rê:

- Hay là mình đi đào cát đãi ốc ruốc đi.

Ông Năm hứ thiệt lớn:

- Biển Mỹ làm gì ốc ruốc! Lúa!

Bà Năm tiu nghỉu nói nhỏ cho mình út nghe:

- Ở bển tối mình ra biển bắt còng vui quá út há?

- Ờ hén...chạy đã luôn... mỏi cả giò...

Cô Hai đứng dậy đi một vòng cho đỡ lạnh, ba chị em túm cổ áo tà tà dạo bước để ý thấy những người dân bản xứ đều mặc đồ ngắn mỏng nhẹ trong khi người mình thì úm kín mít chẳng khác gì như hồi đi vượt biên!

Sau chuyến đi biển về, hổm rày cô Hai cho cả nhà ăn "cá 7 món " sau khi tuyên bố:

- Ăn đi...mấy chục năm sau mới có cá mà ăn lại à nha!?

Nói rồi còn rơm rớm nước mắt, ai cũng hiểu ý cô là sẽ không còn cá VN chứ ở đây cá Mỹ thiếu gì...

Cũng lạ. Hồi nào giờ cô Hai là người thường lên án việc nhập các loại cá từ Việt Nam qua Mỹ. Vậy mà gần đây cô đi chợ mang về đủ loại cá, để chật ních cái tủ đông lạnh dưới garage. Bữa ăn trong nhà bỗng toàn các món cá. Thứ hai, ăn món cá cơm lăn cốm dẹp chiên: ngon khong ai chê. Thứ ba, món cá basa xào rau củ qua: ai cũng thích nhất là lũ trẻ. Thứ tư, có cá trám đỏ hấp hành gừng cuốn bánh tráng bún rau sống chấm mắm nêm, chú Năm là người khen nức nở. Thứ năm, cô chế biến cá diêu hồng chiên xù kiểu Thái với xoài chín cắt sợi hấp dẫn y chang nhà hàng. Khỏi chê. Thứ sáu là cá thu muối chiên nước mắm chua ngọt. Chưa hết, cuối tuần cô có nồi nước lèo hầm xương ống cho món bún cá rô lớn nửa hấp nửa chiên chấm mắm tôm thơm nứt mũi!

Tối thứ Bảy, thấy cô Hai chăm chú nghiên cứu trang mạng trên Net "món ngon cuối tuần," chú Năm cười tủm tỉm vỗ vai cô nói nhẹ nhàng:

Ngày mai sinh nhật nhỏ út em mời cả nhà đi kéo ghế...

Lũ trẻ nhao nhao:

- In èn ao...in èn ao...

Chú Năm nói lớn:

- Ô kê...đi ăn đồ Mỹ...rồi hạ giọng, nháy mắt:

- cho đỡ....ngán cá....

Cô Hai lẳng lặng đi lấy ra một vĩ cá cơm trắng nhỏ để kho tiêu ăn một mình chiều nay. Cô nhẩn nha gắp vài con cá nhỏ xíu vàng nâu bỏ lên cơm trắng dùng đũa gom lại một nhúm nhỏ lùa vào miệng, ôi chao mùi vị đậm đà như ngày nào....mùi vị của quê hương một thời đã xa.

Cô Hai ăn cá để nhớ cá, thương cá.

San Jose. 22 tháng 5 năm 2016

Deborah Tường – Vân

Ý kiến bạn đọc
06/06/201613:12:36
Khách
Chị Tường Vân,
Chị viết kể ra những món cá nấu kiểu quê hương đọc mà nghe thèm, nhớ, và...đau lòng!
Nghĩ đến việc sau này không có cá ăn, buồn vì thiếu cá nhưng đau hơn là sợ không còn quê hương để về, vì người ta giết cá được thì cũng sẽ giết cả quê ta. Biển mà mất thì đất đâu mà về! Cám ơn chị đã cho đọc bài viết đơn sơ mà làm xao xuyến long da những kẻ xa quê...
Chúc chị TV tiếp tục sáng tác.
PHoa
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 868,263,833
Người viết định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston. Với bài "Đoá Hồng Bạch" tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau nhiều năm ngưng viết, mừng cô viết trở lại. Mong mạnh dạn tiếp tục.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, bài viết mới của ông là chuyện về một cựu chiến binh Mỹ từng chiến đấu ở Việt Nam.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là một du ký mới của bà.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết phăng phăng bằng giọng yêu đời và yêu người thuộc đủ loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida. Bài viết gần nhất của tác giả “Có Những Tấm Lòng” mới phổ biến tuần trước, ngày 24 tháng Bẩy. Vì bài mới nhất liên quan tới thời sự, nên xin đặc biệt phổ biến sớm.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013 và hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo và vẫn tiếp tục góp bài viết. Sau đây là bài mới của cô.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Bài viết đầu tiên của Tố Nguyễn tới vào tháng Sáu, tháng cuối của Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX - 2017-18. Thư gửi kèm bài tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau đây là bài viết thứ ba của cô.
Tác giả là cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. Bài viết mới nhất của tác giả cho thấy bút pháp cho thấy tác giả đã tự vượt chính mình thêm một đoạn dài. Mong ông tiếp tục viết.
Nhạc sĩ Cung Tiến