Hôm nay,  

Chị Sui Thăm Viếng

03/07/201600:00:00(Xem: 16063)

Tác Giả: Y Châu
Bài số 3858-15-313538-vb8070316

Tác giả là cư dân Miami, đã góp nhiều bài viết, tuy ngắn, nhưng luôn cho thấy tấm lòng của ông với đất đai, quê hương, con người. Viết Về Nước Mỹ 2015, Y Châu nhận Giải Đặc Biệt. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.

* * *

blank
Chị sui (gia) của chúng tôi vừa một mình đến thăm Folrida và bị phạt sau khi ăn phải ra đường "joking", tiện thể nhìn ngắm những quày dừa trĩu quả, những chùm xoài đung đưa trước gió,... từ biển Tây mát rượi thổi vào.

*

Chưa hết xuân mà đà vào hạ, Miami, phượng hồng khoe sắc dưới ánh nắng chói chang, phượng vàng, phượng tím khiêm nhường dưới ánh chiều tà.

17 năm trước, lúc đó hai đứa con gái vào tuổi "teen", thường than phiền: nhà mình ít người, buồn quá; ít ra cũng như nhà của Kelin, Hữu Hạnh thiệt là đông vui. Chúng tôi giải thích là, khi cây có nhiều trái thường thì chất dinh dưỡng bị chia ra trái sẽ bị èo uột, nên nhà nông phải chiết bỏ bớt, để có những trái to lớn, hương vị thơm tho hơn. Con người cũng không khác gì, gia đình có đông con, cha mẹ đâu thể chăm sóc con cái tốt được.

Nói với các con như thế, nhưng lời lẽ của chúng cũng có phần đúng. Việt Nam năm 1975, dân số 47,6 triệu người (Theo Yahoo); hơn 40 năm dân số Việt Nam trên 90 triệu người, (không kể gần 4 triệu người sinh sống ở hải ngoại) đất hẹp người đông! Ở xứ lạ quê người, khi con cái lớn, nó sẽ lập gia đình, có cuộc sống riêng. Cha mẹ già thui thủi một mình,... Nên tôi "họp khẩn", đưa ra đề nghị: chìu theo ý kiến của hai con, ba mẹ sẽ sinh thêm một đứa nữa cho vui cửa vui nhà. Đứa con gái lớn ngạc nhiên:

- Bộ xin con nuôi hả ba, con Mỹ hay con Việt Nam?

- Con của ba mẹ, em ruột của các con, nó lại thắc mắc:

- Ba đã "kế hoạch hóa" rồi mà!

- Hai con chỉ cách nhau một tuổi, đứa tuổi dậu đứa tuổi tuất; lúc đó ba mẹ quá nghèo nên người ta nói nầy nói nọ, nên ba gạt họ, chớ đâu có "kế hoạch" gì đâu. Đứa con gái khen:

- Ba tài thiệt, gạt cả mọi người!

Nhưng ba có cái "hợp đồng" nội dung như sau:

Các con phải giúp ba mẹ chăm sóc cho em của các con, nhất là khi em con tốt nghiệp trung học (High School) bước vào Cao Đẳng, Đại Học. Ba mẹ lúc đó đã già yếu, hơn nữa tiếng Anh chỉ ở trình độ "ESL".

Mọi người đã đồng ý nội dung bản "hợp đồng".

17 năm sau.

Tháng 6, nàng Út tốt nghiệp trung học, cũng là ngày hợp đồng tiếp tục có giá trị thi hành.

Hai cô chị tức tốc bay về Miami, FLorida.

Cô ở Houston, Texas, sau khi đi làm về, ra phi trường bay thẳng về Miami Inter Airport, lúc 12 giờ đêm. Cô nhắc khéo:

- Mẹ ơi, con đói!

Bà mẹ từ sớm lui cui nấu nồi cháu gà, xé phay trộn gỏi xoài sống (xoài sống chua lét, hái từ cây xoài phái sau nhà) mà đứa con gái ưa thích. Sau khi ăn, con gái nịnh khéo:

- Tay nghề của mẹ ngày càng cao.

Phái đoàn của cô từ Los Angeles, California, phải dừng ở Chicago nên đến trễ. Chúng tôi đang làm mà bụng bồn chồn, không yên, ngóng tin cô con gái... Bỗng nhiên có một bà mở cửa bước vô, nói tiếng Việt - Anh lơ lớ, trên tay cầm một tờ giấy có ghi địa chỉ của ông YC, nhờ chỉ dùm. Nhà tôi thấy lạ, bước tới xem, bất ngờ la lớn:

- Chị sui, chị đi đâu đây, một mình ên?

Tức thì một phái đoàn của con gái, chạy ù vào, đông đủ. Tôi chạy tới bồng đứa cháu ngoại, 3 tuổi. Con bé, trắng trẻo mềm mại, như lộc non trời ban... Được một lúc, cháu nhìn kỹ mặt ông ngoại không quen, khóc la. Tôi để nó xuống, quê thiệt!

Sau khi không khí chào mừng lắng xuống, chị sui phần trần giải thích:

- Đàn con cháu đi hết, buồn quá, giờ chót mới quyết định qua đây.

- Vậy là chị sui đi vé "vớt", đương nhiên là sẽ bị phạt. Để hưỡn tôi tính coi sẽ phạt gì, cho chị phải "tâm phục khẩu phục".

Khi viếng thăm miền Nam, tiểu bang Florida mọi người thường đến các địa điểm:

- Key West: nằm ở cực Nam của nước Mỹ, chỉ cách đảo quốc Cuba 90 miles. Nơi đây có nhiều di tích lịch sử: có căn nhà kỷ niệm của nhà văn nổi tiếng Ernest Herminway, tác giả của "ngư ông và biển cả"; khách sạn điểm cực Nam của nước Mỹ,...

Đứa con tôi trong một lần viếng thăm Key West gặp người láng giềng, anh Ch. ra đó lập nghiệp. Anh gởi biếu tôi một thùng tôm hùm, do đặt lờ bắt được. Tôm hùm được chế biến thành những món ăn cao cấp, đắc tiền. Có lẽ do là dân nhà quê, miền Tây sông nước, nên tôi thích con tôm càng, tôm lóng kho tàu hơn.

- Everglades Airboat: đến vườn quốc gia, muốn đi thăm viếng phải lên thuyền bay, chạy lướt trên mặt nước để xem "alligator", cá sấu sống trong đầm lầy, thiên nhiên. Chúng ta cũng có thể xem cá sấu nuôi trong chuồng. Nếu gan dạ hơn thì thử thịt cá sấu lăn bột chiên, giống như món "chicken nuget" nổi tiếng của nhà hàng Mc Donalds.

- Tắm biển: để cho da sạm nắng, mặt mày đỏ lơ đỏ lửng.

Nhiều người bạn có hỏi về bãi biển "nude", tôi nghe nói có vài nơi, như ở Haulover Beach, South Beach,... dành cho người ta tắm nắng, để tăng thêm vitamin D.

Theo Heath+, những người thiếu vitamin D dễ bị:

Hen suyễn

Cao huyết áp

Viêm đại tràng

Cảm cúm

Tiểu đường loại 2

Sâu răng

Phiền muộn...

Theo lời khuyên của các chuyên gia, thì tắm nắng tốt nhất từ 7 đến 9 giờ sáng, thời gian không quá 15 phút. Ánh nắng chói chang của Miami giữa trưa hè sẽ làm cháy da và "cancer".

Người Việt Nam thì có thêm tiết mục viếng vườn trái cây, ở Homestead.

Riêng quí cụ từ 62 tuổi trở lên (Tân Mẹo, Nhâm Thìn, Quí Tỵ,...) khi đến viếng Florida, tuỳ theo sức khoẻ, bắt buộc phải ra bãi biển hay công viên để "joking" hay chạy bộ... giúp tăng thêm thể lực, để vui đùa cùng con cháu.

Mấy năm trước sư huynh Phan Văn, ở GA, cùng gia đình đi "cruises" ghé thăm chúng tôi. Huynh gốc KQ, cao hơn "6 feet". Theo thông lệ, tôi nói nhỏ, sáng nay mình đi chạy bộ. Huynh xin lỗi, không thể được, thấy cái vỏ tốt chớ trong ruột hư hết rồi! Anh kể:

- Khi ở trại (tù) Bình Điền, mỗi ngày phải vác cây rừng, mấy người bạn chung vai với anh bị vấp té, một mình anh phải gánh chịu, nhưng cái xương sống anh không chịu nổi... Mỗi khi trở trời, cái xương sống lại dở chứng hành hạ anh. Thường anh nằm ngủ dưới gạch, đở đau hơn trên nệm.

Tôi thèm có một anh sui để nhâm nhi, chén trà mà tưởng là chén rượu như thuở còn xuân xanh. Nhưng anh sui của tôi qua Mỹ đã lỡ thời lỡ vận, hết cày ngày rồi lại cày đêm, để nuôi vợ dại con thơ. Đùng một cái, bác sĩ cho biết anh mang bệnh "diabetes", nhưng khổ nỗi là anh không thể ăn kiêng. Bệnh trở ác hành xác và anh đã ra đi sớm!

Chị sui bận rộn suốt ngày lo chăm sóc cháu con, không có chúng thì trống vắng, buồn thiu. Khi nó đi đây đó, thông thường thì giờ chót mới quyết định đi "ké", qua Miami thì "bị phạt".

Sau khi tham khảo ý kiến của nhiều sư huynh, sư tỷ chị sui bị phạt như sau:

Sau khi ăn phải ra đường "joking"? Tiện thể nhìn ngắm những quày dừa trĩu quả, những chùm xoài đung đưa trước gió,... từ biển Tây mát rượi thổi vào. Nhà tôi, chị sui gái theo sau hộ tống, còn anh sui thì chạy mở đường.

Sau bữa ăn chiều, anh sui mang giày ra đường làm tiền sát viên, chạy trước; một lúc sau quay đầu lại không thấy ai, anh sui trở về nhà xem sao. Hai bà sui đồng thanh:

- Đi ra ngoài phải sửa soạn cho tươm tất chứ, ông làm cái gì cũng nhanh lẹ, giống như lính trận!

Y Châu

Ý kiến bạn đọc
13/07/201619:22:31
Khách
bài viết tùm lum, tùm la chẳng đâu ra đâu hết. Nói như dân ở VN, "hiểu chết liền"
04/07/201620:53:21
Khách
Bài viết lung tung, nhiều chỗ khó hiểu và sai sót. Thí dụ: "Jogging" thì lại viết là "Joking"; "Cruise" chứ không phải là "Cruises" vì chỉ có đi một chuyến, số ít chứ không phải số nhiều. Tựa bài là "Chị Sui Thăm Viếng" thì lại kể chuyện thiếu vitamin D; chuyện có người cho tôm hùm mà tác giả lại thích ăn tôm càng, tôm lóng... Nếu tác giả muốn, ông có thể viết các đề tài đó trong các bài khác, chứ tại sao lại gom chung vô một bài...
04/07/201603:40:56
Khách
Chạy bộ là "jogging" không phải "joking" (nói giởn)
04/07/201603:32:36
Khách
Chay bo la "jogging" chu khong phai "joking" (noi dua)
03/07/201613:11:15
Khách
Không hiểu ý tác giả muốn viết gì!!!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,499,013
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến