Hôm nay,  

San Diego, Đất Lành...

01/08/201600:00:00(Xem: 16494)

Tác giả: Phạm Hồng Ân
Bài số 4882-18-30582-vb2080116

Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012.

* * *

blank
Nhóm ca nhạc Sing For Joy trong một sinh hoạt văn nghệ tại San Diego.

Một cư dân Việt tại San Diego tâm sự với tôi, đây là nơi đất lành chim đậu, biết bao người làm thơ, viết văn, soạn nhạc... quây quần sinh hoạt ở chốn này, vậy mà chưa có một dòng chữ, một bài báo nào viết về họ, về những sinh hoạt văn hóa nghệ thuật mà họ đã miệt mài cống hiến trong suốt thời gian qua. Tôi đồng ý với ông bạn cư dân đó, vì tôi cũng là một trong những người làm thơ viết văn bị lãng quên, gần hai mươi lăm năm sinh hoạt văn chương ở đây, chưa hề thấy một ai, hay một nhóm báo chí nào tiếp tay thổi một chút gió, cho người viết được nương cánh, chấp chới bay lên.

Có một lần, khoảng 1997, họa sĩ Vi Vi cùng với nữ sĩ Diễm Châu tập hợp trên 30 người làm thơ ở San Diego lại, in sách lưu niệm và làm báo một thời gian. Rồi chẳng bao lâu cũng tan rã, mạnh ai nấy đi, trở về với vị trí "cô độc" vốn có của họ. Dù "cô độc", họ vẫn âm thầm sinh hoạt nghệ thuật, những cuốn sách vẫn đều đặn ra mắt, những CD, DVD... lần lượt chào đời. Lâu dần, cư dân San Diego đều biết họ, quen họ. Họ là người tiên phong, dựng nên phong trào, như: Trần Huy Sao, Nguyên Phan, Nguyên Hồng, Như Ngọc Hoa, Sông Cửu, Xuân Nhi... Họ là chim đầu đàn, là linh hồn của các hôi, như: Hội người Việt cao niên, hội quán Bến Trăng, Hiên Thư Các, nhóm văn nghệ San Diego, Trăng Viễn Xứ.... Ngoài ra, còn có một ít người hoạt động độc lập, như: Xuân Đà, Nguyễn văn Hưởng - ông này từng đoạt nhiều giải Viết Về Nước Mỹ do Việt Báo tổ chức.

Gần đây, khi Little SaiGon ở San Diego được City Heights công nhận là thành phố của người Việt, các bạn trẻ trong nhóm lãnh đạo như: Frank Vương, Nguyễn Sử... đã cùng nhau ra tờ báo Little SaiGon Today, nói lên tiếng nói của giới trẻ San Diego.

Gần đây nữa, cư dân San Diego bỗng thấy xuất hiện một nhóm ca nhạc, lấy tên là SING FOR JOY, chuyên đem lời ca tiếng nhạc tự nguyện đến các viện dưỡng lão, Senior Center... giúp vui cho các cụ, các đồng bào Việt Nam ở đó. SING FOR JOY là nhóm thiện nguyện, nghĩa là họ tự móc túi ra trang trải những chi phí trong lúc hoạt động.

Người sáng lập viên cũng là trưởng nhóm thiện nguyện, chị Như Ngọc Hoa. Chị đã từng sáng tác nhạc và từng đem lời ca tiếng nhạc của chị đi giúp vui trong các buổi sinh hoạt cộng đồng khắp nơi trên đất Mỹ. Nhạc sĩ Nguyên Hồng, có một thời nổi tiếng với bản nhạc Anh Cali - Em Sài Gòn do ca sĩ Giao Linh trình bày, làm cố vấn cho nhóm này. Và ca sĩ trẻ Mai Phương phụ tá. Tiếp xúc với chị Như Ngọc Hoa, ngoài ban lãnh đạo nhóm, tôi còn biết thêm các thiện nguyện viên khác, như: Cẩm Sa, Ánh Nga ( bà bác sĩ Đức), Hải Yến, Quý Châu, Miên Thụy (bà dược sĩ Hùng), Mỹ Nhung, Bích Vân và Cẩm Xuân.

SING FOR JOY đã đem lại niềm vui, nụ cười cho các lão nhân đang cảm thấy lẻ loi, cô độc, vì phải tách rời mái ấm gia đình, cách xa hạnh phúc con cháu. Tôi rất thán phục sáng kiến chị Như Ngọc Hoa, và mong rằng bài viết này như một chút gió, chắp cánh cho ước nguyện chị mãi bay xa.

San Diego có một thời nổi đình nổi đám, phong trào văn nghệ văn chương dấy lên mãnh liệt. Những buổi ra mắt sách tưng bừng. Những đêm văn nghệ ấm cúng. Những bài hát do chính tay các nhạc sĩ địa phương sáng tác được ca sĩ địa phương nâng niu truyền đạt. Những buổi bình thơ, ngâm thơ rất thơ mộng, chân tình.

San Diego cũng có một thời, phong trào tan rã. Các nghệ nhân lo cho miếng cơm manh áo trước sự suy thoái của nền kinh tế Mỹ, nên tạm thời bỏ dở cuộc chơi. Những buổi ra mắt sách trống vắng khách văn chương. Những bài hát không hồn, gượng gạo ép vào khuôn nhạc. Đồng thời có những nghệ nhân vĩnh viễn ra đi, để lại sự xót thương cho bằng hữu. Nhà thơ Trần Quốc Bình, nữ nghệ nhân Hoàng Yến, nhạc sĩ Hoàng Thy Trần Triệu Đông, nữ sĩ Linda Tran... đã nằm xuống, ban tặng cho đời nhiều tác phẩm, nhiều hình ảnh, nhiều kỷ niệm quí báu.


San Diego gần đây, phong trào tự dưng nổi lên rầm rộ. Hội quán Bến Trăng ra đời, SING FOR JOY xuất hiện, Hiên Thư Các trở lại với hàng loạt tác phẩm sắp in ấn, chi nhánh Câu Lạc Bộ TÌNH NGHỆ SĨ hình thành, báo Little SaiGon Today với số ra mắt phong phú, tờ báo Hồn Việt của Thiên Vương lăm le chào mừng độc giả... Các tác giả ngày xưa còn trẻ, nay đã trở thành lão nhân đầu bạc, vẫn hăm hở trở lại phong trào, với nhiệt huyết cũng như xưa.

Hiện tại, chưa đầy một năm, San Diego đã ra mắt sách và nhạc ba lần. Chưa kể sự ra mắt của SING FOR JOY và các ban văn nghệ tự nguyện khác.

Lần thứ nhất, thi phẩm Ngất Ngưởng Một Đời Mây của tôi được đồng hương San Diego tiếp đón nồng nhiệt. Buổi đó, gần 200 vị khách ngồi chật hội trường Hội Thánh Tin Lành Wesley. Ngoài các diễn giả được chọn lựa để phát biểu như: Sông Cửu, Khiếu Long, Nguyên Phan - ban nhạc Thương Ca San Diego đã thay phiên nhau luân ca, làm buổi chiều thơ nhạc rất sôi nổi và sống động, khiến khách văn chương phải ngồi lại luyến lưu, không nỡ bỏ ra về.

Lần thứ hai, DVD Giai Điệu & Hình Ảnh của nhóm thi nhạc sĩ San Diego cũng được đồng hương ủng hộ không kém. Đây là một video nhạc, quy tụ 12 bản nhạc của những thi nhạc sĩ địa phương, như: Hải Yến, Lê Bảo Kỳ, Hồ Hương Lộc, Nguyên Hồng, Trang Ánh, Ly Hoàng Thao, Nguyễn Hữu Triều, Như Ngọc Hoa, Phạm Hồng Ân và Khánh Hưng. Trong phần phụ diễn văn nghệ, ca sĩ Quân Anh Trí làm xúc động khán giả qua bản nhạc Cha Tôi của chị Như Ngọc Hoa phổ thơ Phạm Hồng Ân. Bản nhạc phổ thơ có đoạn kết:

Cha là sách gối đầu con vinh hiển
Là nước nguồn làm trong sạch đời con
Là ca dao đưa con về nguồn cội
Là quê hương vang dội tiếng khoan hò.

Và lần thứ ba, thi phẩm “Hạt Nắng” của Sông Cửu được nhận nhiều giấy khen và quà tặng nhất từ các cơ quan lãnh đạo thành phố San Diego.

Năm 2006, kinh tế Mỹ trên đà suy thoái, tôi có ý định bỏ San Diego, ngược lên phương bắc tìm kế sinh nhai. Chicago là thành phố đầu tiên tôi dừng chân. Đó là thành phố bề thế, cổ kính, có nhiều tòa nhà chọc trời, như vươn thẳng tới mây xanh. Tôi trải qua mùa đông ở đó. Kinh hoàng với những cơn bão trắng xóa, dìm thành phố xuống lòng tuyết ẩm mênh mông. Tối ngày vùi người trong căn phòng có gắn máy sưởi, lấm lét nhìn ra bên ngoài, qua ô cửa kính, chỉ thấy bầu trời âm u, xám ngoét như màu da của một xác chết. Khu Oak Forest bạt ngàn, nay bị chôn vùi dưới hàng khối tuyết, trắng xóa một màn tang ảm đạm, thê lương. Lạnh lùng quá, tôi vội tìm cách trở lại San Diego, mang theo một bài thơ tức cảnh sinh tình:

Chicago. Bão tuyết. Tan.
Rừng cung tay đứng bạt ngàn. Khẳng khiu.
Sông đong băng giá. Buồn thiu.
Phố nằm vùi dưới tịch liêu. Bạc đầu.
Sầu ta trắng xóa đỉnh cao
Đời buông thạch nhũ lao đao cội nguồn
Cuộn nhau trong đất trời buồn
Đôi chân Bắc Mỹ.
Linh hồn Cửu Long.
(thơ PHA)

Lời người xưa quả thật không sai. Nơi nào đất lành, nơi đó chim đậu. San Diego có là đất lành, mới sản sinh hoặc qui tụ các nghệ nhân về đây quây quần sinh hoạt.

Đã 41 năm trôi qua, kể từ lúc người Việt đặt bước chân đầu tiên trên thành phố nắng ấm hiền hòa này, đã có nhiều tác giả thời danh trước 1975 chọn nơi đây làm đất sống. Theo như tôi được biết, các tác giả: Nghiêu Đề, Vi Vi, Lê Tất Điều, Phan Lạc Tiếp, Nguyễn văn Minh, Việt Chí Nhân... từng định cư và sinh hoạt nghệ thuật ở San Diego này.

Ngoài các tác giả thời danh kể trên, còn có một số tác giả không nhỏ, âm thầm góp phần vào các sinh hoạt văn chương nghệ thuật, trực tiếp duy trì và bảo tồn tiếng Việt nơi xứ người. 41 năm qua, chưa có một dòng chữ, một bài báo nào nói về họ. Thì hôm nay, bài viết này của tôi, coi như bài giới thiệu, bài tuyên dương những đóng góp của họ trong năm tháng vừa qua. Xin hết lòng trân trọng.

(San Diego, 20/07/2016)

Phạm Hồng Ân

Ý kiến bạn đọc
08/08/201615:36:44
Khách
cám ơn Trần Vinh, nhà văn Đỗ Xuân Tê và Hoàng...đã có những ý kiến đóng góp rất trân trọng.
02/08/201620:10:18
Khách
Bài này hay tưởng như được viết bởi một ký giả chuyên nghiệp. Vào Viết Về Nước Mỹ, tôi đã có dịp được đọc những bài viết hay khác của tác giả như Từ Tấm Certificate Of Naturalization, Tháng Tư Với Người Ở Lại, v...v...
02/08/201618:22:21
Khách
Cám ơn nhà thơ Phạm Hồng Ân đã giúp đồng hương hiểu nhiều và đánh giá cao địa danh San Diego. Đặc biệt các hoạt động văn hóa văn nghệ, sinh hoạt cộng đồng của quí anh chị em văn nhân nghệ sĩ, cư dân người Việt mình mà từ lâu do hòan cảnh địa lý quá gần L.A. và Quận Cam nên phần nào mờ nhạt, ít được quảng bá, trân trọng đúng mức. Riêng tác giả (PHA), từ lâu chúng tôi vẫn yêu thơ Anh, văn phong nhẹ nhàng, luôn gợi nhớ ký ức về vùng quê Nam bộ, và từng mang mộng hải hồ, anh nhận SD nơi này làm quê hương là chuyện tất nhiên. đỗxuântê.
01/08/201621:18:18
Khách
Khí hậu San Diego ấm áp mùa đông, mát mẻ mùa hè..vì gần biển..qua Mễ cũng tiện.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,670,263
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến