Hôm nay,  

Florida Lần Đầu Tổ Chức “Cám Ơn Anh”

09/09/201600:00:00(Xem: 17057)

Tác giả: Gió Đồng Nội
Bài số 4912-18-30612-vb6090916

Gió Đồng Nội là bút hiệu của một tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Bà là một chuyên gia từng làm việc tại Trung Tâm Không Gian Kennedy ở Merrit Island, Florida, hiện đã hưu trí. Bài viết mới là ghi nhận của tác giả về những Đại nhạc Hội Cám Ơn Anh, Người Thương Phế Binh VNCH, đặc biệt là về Đại Nhạc Hội lần đầu được tổ chức tại Florida.

* * *

Khi bắt đầu nghe nói về Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh sẽ tổ chức ở Orlando, Florida tôi có hơi nhạc nhiên vì thường năm chỉ ở California, không Bắc, thì Nam mới có chương trình này. Tìm hiểu thì được biết năm nay, các tổ chức ở Houston, New England hay Orlando cũng đều quy về chung một chỗ chính là California. Lần thứ 10 ở California cùng là lần thứ nhất ở Orlando, Florida. Tôi gọi là lần đầu tiên vì đây là đại nhạc hội, do nhiều cộng đoàn hợp sức tổ chức. Nhiều năm trước vẫn có những cuộc gây quỹ (nhưng không đại quy mô) cho Thương Phế Binh ở Orlando.

Cám Ơn Anh, người thương binh Việt Nam Cộng Hòa năm nay ở Orlando nhắc cho tôi nhớ năm 2009, từ Orlando bay sang Bắc California, tôi đã có cơ hội góp một bàn tay trong Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh, Người Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa kỳ 3, ngày Chủ Nhật 17 tháng 5, tổ chức tại sân vận động trường Trung học Independence, San José. Khoảng hơn 8 ngàn đồng bào tham dự với sự góp mặt của gần 100 ca, nhạc sĩ (kể cả nhóm chúng tôi),

10:30 sáng, chúng tôi đã có mặt ở bãi đậu xe. Đến sớm thế mà còn có rất nhiều người sốt sắng hơn. Họ có mặt từ lúc 8 giờ sáng. Tôi thật sự chào thua tinh thần tương thân tương ái ca họ. Nơi tổ chức là một sân chơi thể thao rộng mênh mông. Sân khấu rất lớn, mới được dựng thật cao, có lẽ gần 5 thướcc để đồng bào ngồi xa có thể nhìn thấy ca sĩ. Bao bọc chung quanh sân kháu là những chiếc lều dành cho ban tổ chức. Rất nhiều thiện nguyện viên đang làm việc. Phía bên trái, từ trên sân khấu nhìn xuống, một dãy lều xanh lá cây trong đó có lều dành cho nhóm chúng tôi. Và mặt trước sân khấu là những chiếc ghế xếp, bằng nhựa, màu trắng dưới bóng mát của những chiếc lều cao đã dần dần đầy kín người. Ban tổ chức đã phải hô hào xin đừng giữ ghế dùm người khác. Có mặt thì có ghế ngồi. Thật sự, không thiếu ghế. Chỉ thiếu mái che nắng. Nắng và nóng.

Không thể tưởng tượng được cái nóng của thung lũng hoa vàng hôm ấy. Nóng khủng khiếp. Gần 100 độ F. Nóng khô, không ẩm như Orlando. Nóng ẩm làm người ta khó chịu vì mồ hôi nhớp nháp nhưng ít mệt mỏi. Ngược lại, cái nóng khô làm cơ thể bị mất nước nhanh chóng nên dễ mất sức hơn. Thế mà vẫn có rất nhiều người che dù, đội mũ ngồi dưới nắng vì hết chỗ dưới lều. Chưa kể đến hai bên sân, trên những dãy ghế sẵn có trong sân vận động của trường học, cũng có người ngồi. Chưa khi nào tôi thấy một Đại Nhạc Hội (Việt) ngoài trời có đông người tham dự như thế. Vào cửa tự do, Tất cả những người có mặt đều đến để đóng góp tinh thần cũng như vật chất như những lời cám ơn đến các Anh, người Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà.

Năm nay, lần thứ 10, vẫn là California nhưng đặc biệt hơn, với sự đóng góp từ các nơi. Cộng đồng New England quyên góp được $39,145.00. Houston (năm thứ 2) tổ chức Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh với kết quả không ngờ: $248,266.57 (gần 250 ngàn), và tuần này ở Orlando, Florida là buổi tổng kết.

Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh Người Thương Phế Binh VNCH lần đầu tiên của Florida quả là có khác California, khác nhiều ở hình thức tổ chức.

Trong một hội trường có thể nói là lớn nhất của Orlando do người Việt làm chủ. Không chỉ có văn nghệ mà còn có phục vụ thức ăn. Mua Vé vào cửa cũng là một phần đóng góp cho chương trình. Các kêu gọi, quyên góp đã bắt đầu từ mấy tháng trước. Với thành phần ban tổ chức thật hùng hậu gồm các hội đoàn ở Florida tiếp tay qua sự điều hợp của ông Vũ Hồng, trên 40 ngàn đô la đã và đang được tiếp tục cập nhật trước đêm tổng kết, thứ Bảy 27 tháng Tám tại Enchanted Night, Orlando, Florida.

Tôi có mặt lúc 6:10 giờ chiều và nghĩ rằng mình sẽ không bị trễ nếu chương trình bắt đầu đúng 6 giờ như đã ghi trong quảng cáo. Vào cửa, đến bàn tiếp tân để đóng $45.00 như lời dặn của ông Hồng thì được biết ban tổ chức sẽ thu tiền ngay tại bàn. Vì đi 1 mình nên họ đã dễ dàng xếp tôi ngồi trong bàn “chức sắc” ngay bên trái, phía trước sân khấu, đang dư một chỗ.

Mãi đến 8 giờ chương trình mới bắt đầu (Hên là tôi có thói quen hàng ngày, đã ăn một tô đủ thứ trái cây lúc chiều nên thoải mái chờ đợi).

Nhìn lên sân khấu, chính giữa là lá Cờ Vàng thật lớn trên tường, ở dưới là dàn âm thanh, dụng cụ âm nhạc như trống, đàn, không thiếu thứ gì. Bên cạnh sân khấu về bên phải, trên tường cao là tấm “băng rôn” ghi chữ lớn: Cám Ơn Anh, Người Thương Phế Binh VNCH. Cuối góc trái “băng rôn” có bản đồ Florida, góc phải có phù hiệu của trường Võ Khoa Thủ Đức. Thấp hơn một chút, bên dưới có thêm hai băng vải, dài, nhỏ, chữ đỏ đậm, viết theo lối đọc từ trên xuống: Máu Đào Tuôn Mấy Độ, Huyết Sử Rạng Thiên Thu; treo dọc theo hai bên màn hình trắng. Sân khấu tương đối đơn giản nhưng ý nghĩa.

Để theo dõi số người tham dự, tôi đếm thấy (lúc đầu) 42 bàn, sau đó kê thêm, kê thêm, lên đến con số 46 (mỗi bàn 10 người). Ngoài những bàn của các Cộng Đồng từ phương xa đến như Jacksonville, Tampa Bay, Nam Florida (West Palm, Miami..) phần chính vẫn là cộng đồng người Việt ở Orlando như Nhóm Thân Hữu Pine Hills, hội Đồng Hương Huế, Gia đình Chiến Tranh Chính Trị, hội Y Nha Dược, hội Thủ Đức, Không quân, Hải quân, Cảnh Sát và nhiều cựu quân nhân các binh chủng Nhảy Dù, Võ Bị Đà Lạt, Thủy Quân Lục Chiến...cùng gia đình của họ đến tham dự. Phải nói là đầy đủ các thành phần quân nhân, dân sự, cán bộ, cả người làm chính trị đều có mặt để yểm trợ.

Khai mạc bằng phần rước Quốc, Quân kỳ lên khán đài, mọi người đứng nghiêm chỉnh chào cờ Mỹ, Việt và phút mặc niệm ngay sau đó. Ông Nguyễn Kim Sơn, HĐĐD Nam FL, điều khiển phần nghi lễ đã thay mặt ban tổ chức chào đón và cám ơn quan khách tham dự. Tiếp đến, ông Dương Huy Long giới thiệu đại diện các đoàn thể từ các nơi như Jacksonville, Tampa Bay, Nam Florida và Trung Tâm Florida (Orlando) hiện diện. Sau đó là lời phát biểu của hội trưởng hội Thủ Đức, ông Trương Quang Hiếu cho biết tối nay là buổi tổng kết tài chánh gây quỹ yểm trợ chương trình Cám Ơn Anh, người Thương Phế Binh VNCH. Đại diện Cộng Đồng Nam FL tường trình số thu $6,610. DS Nguyễn Minh Ngọc, chủ tịch hội Y Nha Dược quyên góp được $4,600 (với báo TRẺ đóng góp hơn $700 đô la). Thêm vào đó, tuy không đưa ra con số, BS Nguyễn Thanh Mỹ chia xẻ hoạt động của cộng đồng Tampa Bay. Phải hãnh diện và công nhận rằng, những người trẻ của thế hệ thứ hai rất có tài. Với bầu nhiệt huyết, những người lãnh đạo trẻ này đã rất năng nổ, rất có khả năng trong việc đem lại sinh khí, lợi ích cho cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản ở Florida.

Tổng kết tạm thời, hội trưởng Võ Khoa Thủ Đức Trương Quang Hiếu và ông Hồng Vũ, (Nguyệt San Diều Hâu) đã trao tặng chi phiếu $44,796.00 cho nghệ sĩ Nam Lộc, người đại diện bà Hạnh Nhơn, chủ tịch hội HO và chương trình Cám Ơn Anh, Người Thương Phế Binh VNCH.

Sau khi Ban tổ chức trao tặng bằng tri ân đến những quý vị đóng góp trên 1 ngàn đồng thì Nghệ sĩ Nam Lộc tiếp tục điều khiển phần văn nghệ giúp vui cũng như đấu giá để gây thêm quỹ. 1 Cuốn thơ của nữ thi sĩ Như Thương tặng, có người mua với giá $100 đô la. Hai chai rượu Remi Martin XO được bán với giá $400.00 một chai. Đặc biệt, một cây Guitar có chữ ký của các ca, nhạc sĩ từ trung tâm Asia được đấu với giá $1,600 vào tay bà Thương Cúc. Tuy không thắng, nhưng muốn giữ kỷ niệm này, V&T pharmacy đã đóng $1,500 và chờ trung tâm Asia gửi sang cây đàn khác.

Xen kẽ trong phần đấu giá là tiếng hát của các nhạc sĩ từ trung tâm Asia như Nam Lộc, Mai Thanh Sơn, Diễm Liên và Phương Hồng Quế. Phần địa phương cũng hân hoan góp mặt với ban vũ Hồn Việt, ban vũ Bốn Phương, hai nam, nữ ca sĩ trẻ của Orlando là Hồ Anh Tuấn và Thùy Dương. Thêm vào đó, một “ca sĩ nghiệp dư” đến từ Dallas không ngần ngại đóng góp 2 trăm đô la để được hát chung với Phương Hồng Quế bài Hoa Biển. Ca sĩ Kim Phượng hát giúp vui trong trang phục “rất bắt mắt” cũng là người đến từ Dallas. Dù là Nhạc Lính hay nhạc Tình, nhạc Quê Hương và cả nhạc Đấu Tranh, đều được trình diễn bằng tất cả tấm lòng của các nghệ sĩ.

Mải theo dõi chương trình, tôi quên cả giờ giấc. Nhìn đồng hồ thì sắp nửa đêm khi chương trình chuyển sang phần dạ vũ. Thế là chạy. Chạy ra bãi đậu xe nhưng không quên chờ có người đi chung (lời chồng dặn). Mang theo cảm nghĩ: dĩ nhiên là có thiếu xót nhưng lần đầu tiên làm được như thế là quá tốt đẹp. Tôi về nhà an toàn với niềm hy vọng sang năm tổ chức kỳ 2 sẽ chu đáo hơn, hoàn hảo hơn và thành công hơn nữa nếu có thêm nhiều bàn tay của nhiều người đóng góp.

Gió Đồng Nội

Ý kiến bạn đọc
10/09/201601:05:36
Khách
Cám ơn tác giả đã viết bài tường thuật về Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh tổ chức ở Orlando, Florida mà tôi muốn biết .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,586,868
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến