Hôm nay,  

Ngày Vinh Danh Bậc Sinh Thành

13/09/201600:00:00(Xem: 14333)

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 4916-18-30616-vb3091316

Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây là bài viết mới của ống.

* * *

Con gái tôi phone cho tôi:

“Bố ơi!Đài Radio Little Saigon ở Cali phối hợp với Đài Hồn Việt TV tổ chức Ngày Vinh Danh Bậc Sinh Thành vào đúng dịp Bố về Cali chơi.Vậy Bố còn không mau nói anh Ngọc mua vé cho Bố và Mẹ tham dự cho vui đi.

Giá vé rất bình dân chỉ có 30 đô thôi”

“Ừ thì mua.”Tôi đáp.

Sẵn số phone của Đài Radio Little Saigon mà con gái tôi cho, tôi gọi cho Cô H.nhân viên phụ trách và hỏi thêm chi tiết.

Cô cho biết không nhất thiết là chỉ có các vị cao niên,con cháu đi theo cũng không sao càng vui.

Hình:Sân Khấu “Ngày Vinh Danh Bậc Sinh Thành”

Tôi phone liền cho Ngọc, con trai tôi, bảo cháu liên lạc với Cô H. Đài Radio Little Saigon để mua vé.

Chỉ lối 30 phút sau Ngọc cho biết đã mua xong 4 vé vì cháu cũng muốn tham dự cùng vợ chồng chúng tôi cho vui.

Mấy ngày sau bà xã tôi nói với tôi là anh P.,người cùng đơn vị cũ với tôi, và bà xã của anh ấy cũng muốn tham dự.

Càng hay!

Thế là chúng tôi có tất cả 6 người 2 cụ Ông, 2 cụ Bà, Ngọc,con trai tôi, cùng vợ của cháu và bé gái 1 tuổi rưỡi.

Để cho thoải mái tôi nói Ngọc ghé nhà anh P. ở khu mobile home đối diện chợ Tân MaI cũ đón anh chị P.luôn.

Anh chị P. nói sẽ đi sau còn tụi tôi cứ đi trước và ngỏ ý nhân dịp này để anh chị mời vợ chồng chúng tôi vì đã khá lâu anh chị không có dịp mời chúng tôi đi ăn.

Chúng tôi muốn đợi vợ chồng anh P. cùng vào Tiệm luôn nên đứng trước cửa ra vào để chờ nên mới có dịp làm cho bài viết này giàu thêm một chút, thú vị thêm một tí.

Trước cửa vào Sea Food Restaurant, Đài đã cho đặt một cái ghế với hàm ý đừng đậu xe vào chỗ trống này để cho khách mời là Cụ Ông, Cụ Bà có khoảng trống dễ di chuyển vào Tiệm nhưng một anh bạn trẻ lối 30 tuổi, vì đến trễ nên có “tối kiến” rất hay.

Anh ta bê luôn cái ghế nói trên để lên hàng hiên để cho chiếc xe của anh ta đậu vào chỗ trống cho anh ta khỏi chạy đi kiếm chỗ đậu xe!

Sướng nhé!

Thấy anh ta làm cái việc không giống ai nên vốn thẳng tính tôi nói nhỏ nhẹ:

“Cháu làm như thế thì lối vào của các cụ bị trở ngại đấy!”

Nhưng anh ta tỉnh bơ không thèm trả lời tôi mà cứ âm thầm “Việc ta, ta làm. Việc chi đến ông lão lẩm cà lẩm cẩm này!”

Vậy là anh ta ngon ơ! Khỏi đi đâu xa để kiếm chỗ đậu xe!

Hình như anh chàng này ở bên Mỹ khá lâu nên đã quên câu “Kính lão đắc thọ” rồi thì phải nên anh ta bỏ ngoài tai ý kiến mà tôi đóng góp!

Một Cụ Bà ngồi trên xe lăn được cô cháu gái đẩy từ xa tới. Cô loay hoay không biết làm sao đẩy cái xe lăn qua khỏi 2 bậc thềm.

Thấy vậy tôi từ hàng hiên đi xuống và nói:

“Cháu chờ ở đây nhé, để Chú đi kiếm xem có cái dốc nào lài lài thì mình từ đó đẩy xe đưa Cụ Bà lên.”

Nói xong tôi đi về phía bên trái của cái cửa chính vào Tiệm Sea Food lối 10m thì tôi gặp cái dốc như đã hình dung.

Tôi bèn quay trở lại phụ Cô này đẩy cái xe lăn của Cụ Bà về hướng cái dốc và phụ Cô đẩy cái xe lăn lên và đưa Cụ Bà vào trong Tiệm.

Cụ Bà chờ ở ngay lối vào cùng Cô cháu gái để tới lượt được chụp hình.

Mấy ông phó nhòm của Saigon Photo Lab Vy Vy Tran Studios đứng ở ngay lối vào sắp xếp chụp hình Cụ Bà một cách rất chuyên nghiệp và chu đáo chỉ một tíc tắc là xong.

Lúc khai mạc thì tôi mới biết Cụ Bà đã được 106 tuổi và Ban Tổ Chức đã cho người đẩy xe lăn đưa Cụ Bà lên sân khấu cùng với một Cụ Ông 100 tuổi.

Như vậy là tôi vô tình đã giúp được Cụ Bà mà tôi không biết Cụ rất cao tuổi!

Nên vì “kính lão” nên tôi sẽ “đắc thọ” chăng?

 Có lẽ đây chỉ là niềm tin bao đời nay của dân Việt ta với hơn 4000 ngàn năm văn hiến chăng? Còn tôi, nếu theo như cách tính tuổi của người Việt ta ngày xưa,lối 50 tuổi đã được liệt vào hàng “Cụ.”

Vậy tôi cũng là “Cụ” mà tôi không biết,có lẽ cuộc sống ở bên Mỹ cứ làm người ta quên đi tuổi tác chăng?

Năm nay tôi 76 tuổi nên tôi cũng đã được xếp vào loại quá “Cụ” rồi,nhưng là loại “Cụ Non”theo nghĩa đen, nếu so tuổi của tôi với tuổi của 2 Cụ Ông và Cụ Bà đề cập ở phần trên, tôi “còn trẻ chán.”

Trẻ mãi không già cho vui!

Năm ngoái, 2015, khi tham dự “Lễ Trao Giải Viết Về Nước Mỹ”của báo Việt Báo, tôi đã có cái duyên được Chị PH trong nhóm Việt Bút giới thiệu gia nhập vào Nhóm.

Trong Nhóm này không khí rất trẻ trung tuy rằng các thành viên tuổi cũng khá cao,có thể liệt vào hàng “Cụ Non”như tôi, nhưng có lẽ tuổi tôi lớn hơn chỉ tí xíu thôi nên Chị PH khi đề cập đến tôi trong bài viết “Lãi To-Lời Khẳm”đăng trên Việt Báo giấy và Vietbao online vào năm nay, 2016, Chị đã lúng túng không biết gọi tôi bằng danh xưng nào cho thuận tiện nên Chị đã nghĩ ra một danh từ mới gồm hai chữ “Anh Cụ” để tỏ sự mến lẫn sự trọng người lớn tuổi!

Một sáng kiến tuyệt hay!

Đây là một danh từ mới nên thoạt nghe có vẻ không thuận tai!

Đúng là việc chẳng đặng đừng trong đời sống hàng ngày. Danh từ “Anh Cụ” này nghe vừa dễ thương vừa tức cười làm sao.

Cám ơn Chị PH nhé!

Đời sống là vậy! Khi chưa có danh xưng cho đúng thì tạm thời phải đặt ra để gọi cho tiện lâu dần mọi người sẽ chấp nhận.

Có chết thằng Tây nào đâu!

Sau thủ tục khai mạc như Lễ Chào Cờ Việt, Mỹ và Một Phút Mặc Niệm xong, anh Cao người điều khiển chương trình cho biết đây là lần thứ 23 Đài tổ chức Lễ Hội này và anh hỏi:

“Ai là người tham dự lần đầu tiên xin giơ tay.”

Lác đác thấy có vài cánh tay giơ lên trong đó có 4 của gia đình chúng tôi và 2 của anh chị P, bạn của chúng tôi.

Đây thật là một thành quả đáng khuyến khích đối với Người Việt ở Hải Ngoại, nếu ta cứ tiếp tục như thế chẳng mấy chốc “Ngày Vinh Danh Bậc Sinh Thành” sẽ là một Lễ Hội không thể thiếu cho Người Việt tỵ nạn ở Hải Ngoại.

Các Cụ từ 65 tuổi trở lên đã có Chính Phủ Liên Bang lo cho đời sống, nếu đi làm đủ 40 tam cá nguyệt, nhưng đời sống tinh thần theo lối sống của Người Việt ta cũng cần được vun quén nên nếu có phương tiện như của 2 Đài truyền thông nói trên thì còn gì bằng.

Đó là chuyện mà Cộng Đồng Người Việt ta đã nghĩ tới qua 2 Lễ Hội này!

Đây là ý nghĩa thật tuyệt vời,thật đẹp đẽ thật cao quý của Lễ Hội “Ngày Vinh Danh Bậc Sinh Thành.”

Xin cám ơn nhị vị chủ nhân 2 Đài Truyền Thông Little Saigon Radio và Hồn Việt TV đã làm cho đời sống tinh thần của Người Việt Hải Ngoại đậm nét Việt Nam.

Việc làm của hai cơ quan truyền thông này thật đáng khích lệ và tuyên dương để tiếp tục mãi mãi không ngừng cho thế hệ nối tiếp noi theo.

Người Mỹ rất thực tế nên đến tham dự vào Lễ Hội này còn có Dân Biểu Liên Bang Lowenthal, Nghị Viên Hội Đồng Thành Phố Westminster Diana Carey, để nhắc nhở cử tri Người Mỹ gốc Việt hãy nhớ đến họ.

Đặc biệt là Nghị Viên Diana mặc áo dài Việt Nam đã đi đến từng bàn để thăm hỏi các Cụ. Một sự quan tâm rất có ý nghĩa để các Cụ không quên và để các Cụ dễ “chọn mặt gởi vàng”khi mùa bầu cử tới.

Gặp bất cứ ai Bà Diana cũng nói một câu rất giản dị làm ấm tâm hồn người nghe:

“My head Irish, my heart Vietnamese” xin tạm dịch “Cái đầu tôi là Ái Nhĩ Lan còn trái tim tôi là Việt Nam”

Như vậy khi bạn bỏ phiếu bầu bạn bỏ cho ai?

Bà Nghị Viên này khôn thật!

Tham gia Lễ Hội này còn có các ca sĩ như Trang Thanh Lan,Phương Hồng Quế, Quốc Anh, Hương Lan.

Đối với tôi mỗi lần coi video tôi rất thích giọng ca cũng như tài diễn xuất của Cô Trang Thanh Lan nên khi tôi có cái may mắn gặp Cô trong Lễ Hội này tôi nói với Cô:

“Lần đầu tiên tôi mới được thấy Cô bằng xương bằng thịt. Cô vui lòng cho tôi chụp chung với Cô một tấm hình làm kỷ niệm nếu Cô thấy không có gì trở ngại”

Rất hòa nhã và vui vẻ Cô Trang Thanh Lan hình như hơi ngần ngừ một giây rồi mới đồng ý.

Tiện đây qua bài này tôi xin gởi lời cám ơn muộn màng tới Cô, Cô nhé!

Hình: Ca Sĩ Trang Thanh Lan và tác giả.

Các ca sĩ tham dự đã thay nhau lên hát. Không khí trong buổi Lễ Hội thật vui tươi đầm ấm.

Sau đó là màn xổ số lấy quà thưởng do các vị Mạnh Thường Quân tặng.

Xin cám ơn hai Đài Truyền Thông đã cho tôi dịp trở về quê hương để thưởng thức cái không khí rất Việt Nam trong Lễ Hội này ngay tại Little Saigon trên xứ Mỹ.

Sao Nam Trần Ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
15/09/201619:58:19
Khách
Tỏi có lễ hội . Những bậc sinh thành (văn chương dữ dội) cũng có lễ hội . Lễ hội mọi điều mọi nơi . Những bậc sinh thành làm gì mà được vinh danh ? Ai vinh danh ai ? Bất cứ ai có con cũng được vinh danh hết sao ta ? Tác giả có hiễu nghĩa của chữ vinh danh ?
Bài viết nầy sẽ được điểm 2/10 trong lớp tập làm văn lớp 6 (lớp Đệ Thất) vì lạc đề
13/09/201617:09:30
Khách
Mến chào Độc Giả
Nguyên việc được mời tham dự dù có có đóng tiền cũng là sự vinh danh rồi.Chưa kể đến những lời phát biểu của các vị dân cử trong buổi lễ cũng giúp các Cụ cảm thấy vinh hạnh khi đến tham dự. Việc làm mạnh hơn lời nói mà! Trân trọng.
13/09/201615:04:55
Khách
Tác gỉa có thể cho biết các bậc sinh thành đà nhận đước sự vinh danh như thế nào trong buổi lễ "Vinh Danh Bậc Sinh Thành".
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,423,141
Tác giả từng nhận giải vinh danh tác phẩm Viết Về Nước 2007. Một bài viết của ông từ năm nhận giải, “Bài Không Tên thứ 20” hiện đã có tới 134,588 lượt người đọc trên Viebao Online, tính tới hôm nay. Ông là một cựu SVSQ Học viện CSQG Thủ Đức, cao học Xã hội học CSUF, CA State parole officer, đệ tử bốn đẳng của Võ sư Đặng huy Đức. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm; Vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện là cư dân Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer. tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Bài viết -trích từ Việt Báo Tết QWuý Tỵ - là một chuyện tình đẹp.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. "Cha và Con" là chuyện về một "tổ ấm thời chiến" ở Hồng Hoa Thôn, Đà Lạt, nơi một cô bé lai Mỹ bị cả cha lẫn mẹ bỏ rơi, đang sống trong một buôn Thượng, trong khi người cha là một kỹ sư thành đạt, giầu có tại nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ 2013.
Với “Hồi Ức Tháng Tư Của Long Mỹ,” cùng viết với người cháu là Hải Quân Trung Tá Paul LongMy Choate, Trương Kim Hoàng Thư đã nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một kỹ sư điện, cô hiện làm việc tại DPW-LACO. 
Trương Ngọc Anh (hình bên) đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002. Bài và hình ảnh được thực hiện theo lời kêu gọi của chương trình Foodbank tại Quận Cam: "Nếu biết ai đó cần sự giúp đỡ, xin vui lòng hướng dẫn vào chương trình trợ giúp của chúng tôi." Vào những ngày cuối năm, tác giả đã có dịp trở lại khu phát thực phẩm trợ cấp tại một nhà thờ, thấy rau quả tươi, thực phẩm phong phú,các thiện nguyện viên tiếp đãi ân cần.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên, bà cho biết "Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn 62 tuổi.
Tác giả Lê Thị, người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012 chính là Calvin Trần, nhà thiết kế thời trang gốc Việt nổi tiếng trong dòng chính.
Tác giả ba mươi tuổi, sinh năm 1982 tại Việt Nam, du học Australia từ 2007. Sau khi học xong từ đầu năm 2012, hiện sống tại Flemington, Victoria. "Một chị bạn từng sống một thời gian ở Mỹ khích lệ tôi viết văn trong lúc nhàn cư vi.
Chú Sáu Steve Brown chính là "người Mỹ yêu tiếng Việt" mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài "Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu." Báo xuân năm Thìn, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông, Khôi An viết: "Tôi gọi ông là chú Sáu thay vì Mr. Steve Brown. Chú Sáu đã từng đóng quân ở Việt Nam, nơi đó chú đã gặp thím Sáu."
Tác giả sinh năm 1980, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu 2000, đã nhận giải Chung Kết 2008 với bài “Chuyện Của Cây Vông”. Thụy Nhã (hình bên) hiện làm việc trong một bệnh viện tại Nam Cali. Sau đây là bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ, hiện đã phát hành khắp nơi.
Nhạc sĩ Cung Tiến