Hôm nay,  

Anh Sáu Nail Đi Thi Quốc Tịch

16/09/201601:21:00(Xem: 18251)

Tác giả: Nguyễn Hữu Thời
Bài số 4919-18-30619-vb6091616

Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ, nhận giải từ năm 2000. Liên tục 15 năm qua, ông tiếp tục góp nhiều bài viết giá trị và vừa nhận thêm giải Danh Dự Viết Về Nước My 2015. Trước năm 1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH, khóa 18 Thủ Đức. Định cư tại Mỹ, sau nhiều năm làm việc cho Sypris Data System Los Angeles, ông hưu trí cuối 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

* * *

Anh Sáu là chồng chị Sáu Nail. Vợ anh làm nghề Nail, dân Việt trong chung cư nầy gọi anh là Sáu Nail cho tiện. Gần căn hộ của anh chị ở; có chị cũng tên Sáu. Để bà con dễ phân biệt, anh Tư Taxi đặt thêm “nick name” cho hai người; tuỳ theo nghề nghiệp họ đang làm: Chị Sáu Nail và chị Sáu Cuốn Chả Giò. Anh Sáu Nail làm thợ hàn. Tên thật anh là Lê Ráng. Bà thân mẫu anh hiếm muộn, cố gắng lắm, cầu khẩn, van vái khắp các đền chùa ở quê anh, mới sinh ra được anh. Nên cha anh đặt tên là Ráng. Lê Ráng.

Trước năm 1975, anh là trung đội trưởng nghĩa quân ở xã Nghĩa Thắng, Quảng ngãi, nhà anh gần rừng cao su, cận sơn. Vì vậy, Việt cọng trên núi thường cứ tối đến là lẻn xuống làng, bắt bớ, hăm doạ, giết chóc, thu thuế. Anh được quận trưởng Tư nghĩa khuyến khích, yểm trợ anh thành lập trung đội nghĩa quân. Từ đó xã Nghĩa Thắng được yên ổn một thời gian dài. Cọng sản Bắc việt chiếm Quảng ngãi vào tháng Ba năm 1975, chúng nhốt tù anh ba mươi hai tháng; lý do trung đội trưởng nghĩa quân “ Nguỵ”, và còn giữ khẩu súng “carbine” trong nhà, không khai báo, đem nạp, chúng nghi ngờ anh có âm mưu chống lại “ cách mạng” (sic), và bắt nhốt tù, tra khảo anh, đánh đập dã man, anh chết đi, sống lại, cho đến khi gần chết chúng mới thả ra, về nhà chờ chết. Nhưng con người ta, sống chết đều có phần số, với thời gian dần dần anh trở lại bình thường. Anh ở tù cọng sản chưa tới ba năm; nên anh không đủ tiêu chuẩn trong chương trình HO. sau nầy.

Anh chị cũng hiếm muộn, chỉ sinh độc nhất có một người con gái tên Minh Nguyệt. Tên thật hay! Nguyệt là trăng. Minh là sáng. Minh Nguyệt là trăng sáng. Năm 1985, vợ chồng ký cóp, góp nhặt cho Nguyệt vượt biên. Chuyến đi thật may mắn, suông sẻ, không gặp bọn hải tặc, sóng êm, biển lặng. Đến đảo, cháu được nhà thờ Tin Lành bảo lãnh, và định cư ở Mỹ năm 1986.

Năm 2002, cháu Nguyệt thi đậu quốc tịch Mỹ; liền làm đơn bảo lãnh cha mẹ theo diện ODP (Orderly Departure Program) của chính phủ Hoa kỳ đề ra. Anh chị đến Mỹ năm 2007. Cháu Nguyệt hướng dẫn anh chị học nghề ngắn hạn để đi làm ngay. Anh học thợ hàn, chị Sáu học nghề nail. Buổi tối, anh chị còn rủ nhau đi học Anh văn ở trung tâm BPSOS (Boat People SOS) ở đường Bolsa, Little Sài gòn để thi quốc tịch Mỹ sau nầy.

Trung tân có trụ sở chính tại Falls Church, tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ do Tiến sĩ sĩ Nguyễn Đình Thắng làm giám đốc điều hành, mục đích là giúp người Việt tỵ nạn hội nhập và phát triển khả năng sẵn có để xây dựng cho cộng đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ vững mạnh, có một vị thế xứng đáng trên đất nước vĩ đại nầy. Trung tâm cũng tranh đấu cho người Việt bị đàn áp, bóc lột ỡ Việt Nam, phụ nữ VN bị bọn con buôn a tòng với bọn bạo quyền cọng sản VN lừa gạt đem bán cho bọn Tàu phù. Trung tâm cũng huấn luyện Anh ngữ cho những người Việt mới qua; để có đủ khả năng Anh ngữ cùng sự hiểu biết đại cương về lịch sữ nước Mỹ, hiến pháp. bầu cử, ứng cử v… v… để thi nhập quốc tịch Mỹ.

Tôi gặp lại anh Sáu nơi đất khách, quê người sau hơn bốn mươi năm biệt tăm, không tin tức. “Tha hương ngộ cố tri” nên thỉnh thoảng tôi ghé thăm anh khi có dịp về Little Sài gòn; hầu ôn lại bao kỷ niệm thời trai trẻ ở quê nhà trước năm 1975. Tháng rồi gặp anh nơi buổi lễ đặt tôn tượng Đức Thánh Trần, đường Bolsa. Sau lễ, anh mời tôi ghé qua nhà chơi. Trong câu chuyện anh kể:

“Anh Tám ơi! Tôi vừa thi rớt quốc tịch nữa rồi !.” Rồi anh buồn bã nói tiếp:

“Xui quá! Hai lần thi, tôi đều gặp giám khảo người Việt Nam. “

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Găp giám khảo người Việt Nam là may mắn sao gọi là xui xẻo? Nói nghe thử coi?”

“Cái đó cũng tuỳ người anh Tám ơi! Lần thứ nhất, tôi gặp người giám khảo Á châu trẻ tuổi, tôi tưởng là Đại Hàn hay Phi luật Tân. Ông nầy hỏi tôi nhiều câu về lịch sử nước Mỹ, về hiến pháp. Thượng viện, hạ viện v…,v… tôi trả lời suông sẻ. Xong, ông bảo tôi đọc và viết câu tiếng Anh. Tôi làm được lắm; nhưng khi ông quay tôi sự khác nhau giữa chữ NEVER và EVER, và đặt câu ví dụ, tôi ngập ngừng, lúng túng. Ông nầy còn trẻ lắm, tôi đoán trẻ hơn con Nguyệt nhà tôi.”

“Sao anh biết ông giám khảo nầy là người Việt Nam?

“Vì trước khi bảo tôi ra về, ổng nói với tôi bằng tiếng Việt?”

“Chú về học lại để thi lần sau đi. Chỗ nào không hiểu hỏi con cái trong nhà chỉ cho. Tôi ngạc nhiên, mắt sáng lên, nhìn vào cái thẻ thì ra cậu nầy người Việt tên Mỹ họ Việt; tôi mới biết rõ, ổng cũng là dân ăn nước mắm như mình. Chừng ba tháng sau, tôi nhận được cái thơ của sở di trú cho thi lại kỳ hai. Cái thư còn để trong hộc bàn kia”.

“Anh cho tôi xem cái thư được không?”

Đọc thư, tôi mới biết đại khái là anh Sáu qua được phần đọc, viết tiếng Anh cùng lịch sử nước Mỹ. Thư cũng cho phép anh nạp đơn thi lại, và muốn khiếu nại thì ra toà “hearing”. Đọc thư xong, tôi có hỏi sao anh không nạp đơn khiếu nại “ hearing”. Anh nói:-“ Họ chỉ cho phép 30 ngày nạp đơn khiếu nại, mà tôi nhận được thơ đã quá hạn cho phép.” Tôi lại hỏi tiếp:

“Lần thi vừa rồi sao anh lại hỏng nữa?”

Bỗng nhiên nét mặt anh trở nên căng thẳng, đôi mắt như sáng lên, anh ấm ức, chậm rãi trả lời:

“Thi lần nầy, bà vợ tôi xin sở nghỉ một ngày đi theo để rút kinh nghiệm cho kỳ thi sắp đến của bả. Chúng tôi ngồi nơi phòng chờ đợi. Một bà dáng dấp người Á châu, mặc đầm, cở năm mươi, thấp, mang kiếng trắng bước ra khung cửa, quyét mắt đứng nhìn tổng quát một vòng nơi phòng đợi, hình như đang tìm kiếm ai đó. Bà xã bấm tay vào đùi tôi nói nhỏ. “Mấy bà bạn học cùng lớp với em tả đúng dáng dấp bà nầy đây. Bà nầy Việt nam gốc Tàu Chợ lớn hay gốc Miên gì đó. Họ nói, mười người VN thi quốc tịch gặp bà nầy hỏi thì chín người rớt!” Nghe nói, tôi lo lắm, vái Trời đừng gặp bà nầy. Nhưng “ghét của nào Trời trao của nấy.” Chừng 5 phút sau, bà khi nảy, ôm xấp hồ sơ, gọi tên tôi. Trống ngực tôi đập thùm thụp. Tôi “ nervous” lắm! đứng dậy đi theo bà. Bà làm theo thủ tục “thề thốt”, xem drive license, passport… xong, bà bắt đầu hỏi tên họ, tuổi tác, sinh quán, địa chỉ hiện tại, vừa hỏi, vừa nhìn vào hồ sơ. Giọng nói tiếng Anh của bà thật khó nghe, không giống giọng Mỹ, và không giống giọng Thầy Cô VN của tôi dạy thi quốc tịch ở BPSOS. Giọng nói của bà như là đang ngậm kẹo hay đang ăn cơm, vừa ăn, vừa nói. Nhưng tôi đã lấy lại bình tĩnh trả lời thông suốt. Bỗng bà hỏi tiếp, “Ông có muốn đổi tên không? Tôi ngập ngừng, phân vân chưa biết trả lời ra làm sao. Trong bụng tôi đang nghĩ; mình tên Ráng thì mình nên đổi tên Mỹ gì gần giống tên VN. Tên Ron, tên Ran, tên Ram gì đây. Tôi chưa kịp trả lời thì bà nói ngay:

“Tiếng Anh ông còn kém lắm, nghe không hiểu tiếng Anh.”

Rồi bà tiếp tục hỏi:

“Ông thi quốc tịch Mỹ để làm gì? “

“Tôi thi để đi bầu cử, và khi về VN thăm bà con, cha mẹ già, anh em còn kẹt bên đó, nếu có chuyện gì, tôi chạy vào toà đại sứ Mỹ cầu cứu, nhờ họ giúp đỡ.”

Bà cười gượng, nét mặt có vẻ khi dễ và không tin. Lúc nầy, bà mới nói bằng tiếng Việt: “Già rồi, đi học để thi quốc tịch chi cho mệt, lên máu, đái đường, mất ngủ. Đi làm về ở nhà coi phim bộ hay hơn. Thi cử làm gì cho mất thời gian! Còn ông về VN với cái hộ chiếu VN cũng có sao đâu; miễn là ông đừng tham gia biểu tình, chống đối gì họ.”

Với cái giọng nói của bà kiểu đó, tôi biết thế nào bà cũng đánh rới, nên tôi tính gân cổ cãi lại, và định nói: “Nếu chúng tôi không đi thi quốc tịch thì bà lấy “job “ đâu mà làm, mà phỏng vấn, hỏi han nầy nọ. Tôi chưa kịp nói câu định nói; thì bà đứng dậy; đưa cái giấy thi rớt và bảo tôi ra về.

Tôi vừa đi ra cửa, vừa suy nghĩ câu nói của các bà bạn vợ tôi ở trường học: Gặp bà VN nầy phỏng vấn thì 10 người chỉ đậu được 1. Thật đúng quá.!”

Người đồng hương VN tỵ nạn cọng sản qua đây, đa phần họ thường sống quây quần, giúp đỡ nhau, chỉ dẫn cho nhau những điều họ biết về xã hội Mỹ, tìm giúp và giới thiệu việc làm; nhưng cũng có một số ít khác hẳn.

Thật đáng cho chúng ta phải suy gẫm, và cẩn thận khi gặp những trường hợp nầy!

Nguyễn Hữu Thời

Ý kiến bạn đọc
19/09/201602:43:54
Khách
“Già rồi, đi học để thi quốc tịch chi cho mệt, lên máu, đái đường, mất ngủ. Đi làm về ở nhà coi phim bộ hay hơn. Thi cử làm gì cho mất thời gian!"- Bà phỏng vấn người Việt gốc Tàu hay Miên .

Đây là câu nói mà tôi nghĩ nếu tác giả kiện có thể bà ta sẽ bị xếp khiển trách vì không những đã phạm lỗi làm nản lòng tác giả trên bước đường hội nhập vào đời sống ở Mỹ mà còn can tội xỉ nhục tác giả .
18/09/201616:49:18
Khách
Cần gì phải lảm với người Việt mới xong đời ! Làm Hãng Mỹ mà gặp < cai > hay < xếp> là người Việt cũng đủ chết ngắc ! Chúng cho đàn em quậy tới tấp là đủ mất việc !
17/09/201611:06:26
Khách
Noi that nhe anh sau. Neu anh co di lam xin anh hay tim hang Mỹ neu anh di kham Bs xin anh tim Bs nguoi My. Nguoi Việt Nam! Da so ben ngoai thi thay than thiện lam ( that su la gia doi ) kg nhu nguoi Mỹ ban xu. Ho thuong to ra xem thuong va hay ky thi con hon nguoi Mỹ ban xu nua. Anh co di cho mua do an xin di cho My. Ho se chao anh lịch su va con cam on anh da den cua hang cua ho mua hang. Con doi voi cho Viet hay cho tau. Ho nhìn anh hay liếc anh nhu the la ho ban on cho anh vay . Ho kg bao gio chao anh va cam on anh dau. ( nho nhe anh sau ) nhat la khi xe anh bi hu ma vo body shop cua nguoi Việt Nam! Thi anh chuẩn bi tinh than ( kg co dong Huong Việt Nam! Con me gì dau ) anh rang hieu nhieu tieng anh de thi dau . Việt Nam! Cung co nguoi that Long tot nhung chi 20% ma thoi con lai 80% la kg tot.
Chuc anh sau luon vui noi xu nguoi. ( da so nguoi Việt Nam! La co gen di truyền la : thuong doi ha dap do anh sau )
Nhat la anh neu lam viec cho nguoi Việt Nam! Thi coi nhu xong doi anh kg co co hoi ma ngoc dau len dau .
17/09/201603:09:21
Khách
Cám ơn huynh Nguyễn Hữu Thời đã đem vấn đề này ra. PH cũng thường nghe bạn bè người Việt phản nàn về cái vụ người Việt kỳ thị...người mình. Trước PH không tin, nhưng hồi vô đại học ở trường UC gặp chuyện mới thấy họ nói đúng. Khi PH thấy bảng danh sách Giáo Sư có một người tên họ Việt Nam thì mừng lắm, nghĩ rằng "phe mình" chắc không đến nỗi gắt gao. Ai ngờ ông chấm những bài essay ổng trừ điểm cả nhũng cái space lỗi đánh máy luôn. Cuối năm PH được ba con A từ ba lớp khó của giáo sư Mỹ, còn ông thầy "phe ta" của cai lớp religion dễ ẹt thì bị con B. Bị mất STRAIGHT As PH tức muốn chết luôn! Từ đó khuyên bạn bè hãy... cạch mấy vị G/S người VN ra, đừng bao giờ lấy lớp của ổng.
Cám ơn anh Thời.
PHoa
16/09/201616:43:15
Khách
Khi hỏi về sự khác biệt giữa hai chữ never và ever và bắt đặt ví dụ là rõ ra gã phỏng vấn đã cố tình đánh rớt tác giả rồi vì tôi không tin nhiều người sống ở Mỹ ít hơn 10 năm có thể trả lời được câu hỏi này . Sự xử dụng của hai chữ này trong lối văn đàm thoại hàng ngày của người Mỹ không đơn giản như nghĩa đơn giản của chúng in trong các tự điển Anh- Việt .

Theo tôi nghĩ, nếu tác giả đã khiếu nại- trong thời hạn 30 ngày- về quyết định đánh rớt chỉ vì hai chữ never và ever, thì nhiều phần sẽ thắng .

Tôi cũng nghĩ rằng, nếu không sợ bị trù hay "đì" trong các cuộc phỏng vấn về sau, tác giả nên kiện bà phỏng vấn người Việt gốc Tàu hay Miên. Lý do là vì không những bà ta phạm lỗi làm nản lòng tác giả trên bước đường hội nhập vào đời sống ở Mỹ mà còn can tội xỉ nhục đương đơn .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,700,020
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng; Cựu nữ sinh NTH Hồng Đức Đà Nẵng từ 1969- 1975. Đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Tựa đề bài viết mới của bà là tên một ca khúc Trịnh Công Sơn.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Bài mới nhất, tác giả viết về Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Cô tên thật Trần Minh Châu, 38 tuổi, quê quán Sài Gòn, định cư tại Mỹ mới hơn 6 tháng theo diện kết hôn, hiên đang sinh sống tại Hillsboro, tiểu bang Oregon. Đã tốt nghiệp cử nhân Anh văn tại Đại học Tổng hợp Sài Gòn. Công việc trước đây tại Viêt Nam là biên dịch từ tiếng Anh ra tiếng Việt, và công việc hiện tại là nội trợ, đang tìm việc làm phù hợp.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài Phan mới viết là tùy bút về mùa Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả bắt đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông sinh năm 1944 tại Thừa Thiên, Huế, cựu học sinh Nguyễn Tri Phương, Quốc Học. Trước 1975, là cảnh sát quốc gia. Cựu tù cải tạo. Làm rẫy vùng kinh tế mới. Đến Mỹ theo diện HO từ 1993, ông có 12 cuốn sách đã xuất bản. Bài viết mới là tự truyện của một “ông nhà văn kiêm thằng bỏ báo” như bạn hữu thân tình gọi tác giả.
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, nhưng trong tháng trước tác giả đã có bài “Nước Mỹ là nhà của Mị” ký tên thật là Quynh Gibney. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với vượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego và sau đây là chuyện về công việc cô đang làm: thông dịch viên chính thức của Tòa Án Liên Bang.
Đây là một bài mới tác giả viết về tâm trạng của con cái khi phải đưa cha mẹ già vào nursing home. Tác Giả tham dự VVNM năm 2015, được giải danh dự trong năm đầu (2016) và giải “Vinh danh tác phẩm” ( Á khôi) năm 2017. Ông là một chuyên viên về hưu, đang định cư tại Orange County.
Nhạc sĩ Cung Tiến