Hôm nay,  

Nhà Giàu

13/10/201601:13:00(Xem: 15539)

Tác giả: Doãn Khánh
Bài số 4939-18-30639-vb5101316

Tác giả là cư dân Huntington Beach. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của cô là “Chuyện Vui Sầu” ký bút hiệu Khánh Doãn đã được phổ biết từ tháng Tư 2011. Sau đây là bài viết mới.

* * *

Tôi có người em rể viết bài hát vần U cho con gái đầu lòng học đọc. Tôi còn nhớ hai câu trong đó:

“Nhà giàu lái xe vù vù
Nhà nghèo kí cóp từng xu.”

Từ ngày định cư ở Mỹ, tôi vẫn thường ngẫm nghĩ đến hình ảnh nhà giàu, nhà nghèo này. Ngày tôi vất vả lấy được bằng lái xe, rồi mua được chiếc xe cũ, tôi cười tủm tỉm, tự thấy mình vừa “lái xe vù vù”, vừa “kí cóp từng xu”. Thế mới là Mỹ!

Một buổi tối mùa đông, trời vừa mưa vừa gió, tôi lái xe đi học. Khi đi còn chút ánh sáng le lói, khi về trời tối mịt. Thầy dạy xong rồi, tôi nhấp nhổm, nghĩ tới đoạn lái xe về. Vậy mà các bạn còn níu thầy lại, hỏi thêm điều này điều nọ. Câu chuyện dường như không dứt được vì thầy hứng khởi trước sự ham học của các trò, đang thao thao bất tuyệt. Cuối cùng tôi dứt khoát đứng dậy: “Thưa thầy, con xin phép về trước.” Thầy cho phép, các bạn ngạc nhiên “ủa, sao về sớm vậy?”. Khi tôi vội vã bước ra khỏi lớp, còn nghe chị bạn nói với theo “Lái xe cẩn thận nghe!”.

Vừa bước ra ngoài, tôi khựng lại vì bị gió tát vào mặt và không khí lạnh thấu xương. Tôi bật mở dù, rảo bước ra xe, nhưng gió mạnh quá, làm bẻ quặt dù. Loay hoay mãi mới tới được xe, mở cửa xe và ngồi phịch vào xe. Tôi mở máy, cho máy chạy một phút, vặn nút để sưởi kính trước, kính sau. Nhớ lại cách đó chỉ một tháng tôi không biết làm động tác này khi trời mưa nên đã gần như bịt mắt lái xe! Giờ thì khôn hơn …

Tôi bắt đầu di chuyển xe, thường ngày vận tốc cho phép ở quãng này là 45, hôm nay, theo bài bản trời mưa, tôi chỉ đi 40. Tôi ôn lại đường đi, quẹo phải ở ngã tư đầu tiên, đi một đoạn rồi quẹo phải vào đường Magnolia, từ đó lấy lane trái thẳng hoài tới chỗ quen thuộc gần nhà. Trời vẫn mưa gió, tôi quẹo phải, chạy một lúc rồi giật nẩy mình. Không biết mình đã quẹo phải lần hai chưa? Mình đang ở đường nào đây? May quá đèn vừa đỏ, tôi dừng lại và liếc nhìn lên bảng tên đường. Chết rồi, mình vừa tới ngã tư Magnolia, lẽ ra phải quẹo phải nhưng mình lại đang nằm ở lane trái. Làm sao đây? Tôi nhìn vào kính chiếu hậu thấy đàng sau không có xe. Lùi xuống một chút, chuyển sang lane kế bên phải, nhưng vẫn chưa quẹo phải được. Phải lùi tiếp, tìm cách sang lane tiếp! Kịp không? Không kịp. Nhưng lỡ lùi rồi, sao đây? Vừa lúc ấy tôi cảm nhận xe tôi đụng phải một cái gì đó, hình như nghe tiếng “RẦM”! Tôi hoảng hồn dừng xe lại. Thôi thì đâu ở yên đó, chút nữa cứ đi thẳng, tới đường kế quẹo trái rồi U-turn cũng được. Nhưng vừa lúc đó tôi nghe tiếng bóp còi inh ỏi, giận dữ.

Tôi bối rối tận cùng. Có lẽ xe sau bực mình vì tôi đang đậu “chàng hãng” giữa hai lanes. Tai vẫn nghe tiếng còi mắng mỏ, mắt tôi van lơn nhìn lên đèn, thầm nài nỉ: “làm ơn xanh đi, xanh liền đi”. Rồi đèn cũng xanh, tôi cố gắng bình tĩnh chạy vào trong lane. Tới ngã tư kế, tôi quẹo trái như đã dự tính. Vừa queo xong, đang lấy lại tốc độ thì bỗng dưng có một chiếc xe chạy vù vù qua mặt tôi từ bên phải, rồi sang lane và đứng lại lù lù trước xe tôi. Tôi cố nhìn về phía trước, thấy không có đèn đỏ, cũng không có tai nạn. Tại sao cái xe kia lại ngừng ngang xương? Thôi thì mình sang lane chạy tiếp vậy. Vừa lúc ấy, cửa xe dằng trước bật mở. Một người con gái từ xe bước ra, hùng hổ tiến về phía xe tôi. Cô ấy nói gì tôi không nghe. Cô ấy ra hiệu cho tôi xuống kính xe, tôi bấm nút. Một loạt âm thanh giận dữ tràn ngập tai tôi:


- Cô có biết là cô đụng xe tôi rồi bỏ chạy không? Tại sao nghe tôi bấm còi mà không ngừng? Tôi chạy theo cô nãy giờ, bây giờ mới bắt được. Tôi sẽ kêu cảnh sát bắt cô vì tội hit and run. Cô lái xe ngay sang bên lề cho tôi nói chuyện v…v…”

Tôi như bị trời giáng. Đầu óc tối đen, tôi chỉ biết luýnh quýnh xin lỗi:

- Tôi không hề biết đã đụng xe cô, cứ tưởng đụng phải con lươn.

Khi cả hai xe đã đậu sang chỗ đậu khẩn cấp bên lề phải thì người con gái tiếp tục bài ca “hit and run” và đòi tôi đưa giấy tờ xe và bảo hiểm. Tôi vừa lấy giấy tờ vừa ngẫm nghĩ sao cô này hay thiệt, trời tối mịt mà vẫn nhận ra tôi là người Việt giống cô ấy. Tôi đưa giấy tờ, nhắc lại lời xin lỗi và giải thích rằng tôi mới lấy bằng lái và không có kinh nghiệm. Tôi cũng cam đoan sẽ đền tiền nếu xe bị hư hao.

Thấy tôi không có ý chạy tội, hoặc gây gổ lại, người con gái có phần dịu giọng. Cô cầm giấy tờ, nói:

- Cô vào xe cháu ngồi cho đỡ lạnh.

Trời đã ngớt mưa. Một thanh niên trên một chiếc xe khác – có lẽ người nhà của cô gái- cũng đậu xe theo và lặng lẽ lên xe cùng chúng tôi. Trong xe, cô xem xét kỹ lưỡng và ghi xuống tên và địa chỉ của tôi. Cô hỏi thêm số điện thoại rồi nói:

- May mà cháu cuối cùng bắt được cô; cháu đã tính kêu cảnh sát rồi. Cô nói sao kỳ vậy, đụng xe người khác mà không biết hả? … Giấy bảo hiểm của cô sao không thấy số đâu hết vậy?

Cô đưa tờ giấy cho người thanh niên coi. Anh này coi rồi nói nhỏ điều gì đó. Người con gái nói:

- Thôi được. Xe cô hiệu Toyota, phải không? Đời nào?

- Đời 94.

Tội nghiệp “cụ” xe của tôi, già rồi mà không được yên thân! Tôi buột miệng hỏi:

- Xe của em hiệu gì?

- Mercedes. Đời 2010.

Thì ra thế. Tên Mercedes và số 2010 được dằn từng tiếng và bắn ra như hai viên đạn chết người. Người đã xưng “cháu” với tôi, nhưng khi bắn hai phát đạn này ra thì giọng vẫn lạnh lùng và ngạo mạn. Tôi im lặng suy gẫm. Đạn bắn trúng tôi nhưng không thể gây thương tích nặng được vì xưa nay, từ Việt Nam qua Mỹ, tôi chưa bao giờ bị mấy chiếc xe đời mới hớp hồn.

Cô gái cũng im lặng chờ đợi phản ứng của tôi. Không thấy tôi nói gì, cô nói tiếp:

- Bây giờ mình ra coi cái xe của cháu.

Ba người lại ra khỏi xe, cùng đứng ngắm nghía đầu, càng, bảng số của chiếc Mercedes đời 2010. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy không có gì bất thường. Cô gái vẫn không yên tâm:

- Đèn mờ quá, có vết trầy cũng không thấy được. Nhà cháu cách đây không xa, cô lái tới đó để mình coi lại, được không?

Tôi đột nhiên ngán đến tận cổ tai nạn này nên nài nỉ:

- Tôi mệt lắm rồi. Trời mưa gió, lại khuya khoắt, tôi cảm thấy bất an lắm. Em cứ để tôi về. Có số điện thoại của tôi, em có thể gọi nếu sáng mai em thấy xe bị sao đó.

Người con gái cười nhẹ, giọng thông cảm:

- Cô bất an hả.? Tội nghiệp. Thôi cô về đi, có gì ngày mai cháu gọi.

Tôi thở phào, lên xe đi tiếp. Một chốc sau, tôi mới nhận ra là mình quên quay ngược đầu xe và đang đi ngược hướng nhà!

Về đến nhà, thì anh bạn thân thiết của tôi đang ngồi đợi, sốt ruột vì tôi về trễ. Tôi kể cho anh nghe mọi chuyện. Anh lấy đèn pin ra soi cái đuôi xe của tôi. Không có vết trầy nào hết. Anh nói:

- Toyota 1994 mà không trầy thì Mercedes 2010 ắt vô sự.

Suốt buổi sáng hôm sau, chúng tôi cùng hồi hộp đợi điện thoại. Cuối buổi vẫn không có điện thoại. Anh nói sau tiếng “hừ”:

- Đúng là nhà giàu đứt tay…

Doãn Khánh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,880,830
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, ông đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị và có tên trong danh sách chung kết giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIÌ, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông cũng tham dự nhiều sinh hoạt cộng đồng tại San Diego và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên. Năm nay, Phạm Hồng Ân là tác giả vào danh sách chung kết giải thưởng Việt Báo 2012. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả họ Vũ, cư dân Bắc California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Tiếp theo, “Trường Đời: Học Làm Chồng” và “Số Đào Hoa” cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Sau đây là bài viết mới nhất.
Có một lúc nào đó trong thời thơ dại, bạn tôi mơ trở thành vận động viên thể dục (gymnastics Olympian ) đi dự thi đại hội thể thao của thế giới được tổ chức mỗi bốn năm.
Tác giả đã góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên từ 2009. Sang năm 2011, với bài “Nằm Trong Hộp Gỗ, Trông Lên” và nhiều bài đặc biệt khác, ông là tác giả được bình chọn vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới sau đây tiếp tục cho thấy cách viết linh hoạt vui vẻ của tác giả.
Tác giả Nguyễn Quang sinh năm 1947 tại thị xã Quảng Trị, cư dân Nam California, là chủ tịch Hội Ái Hữu Quảng Trị. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông từ năm 2007, kể về người thầy dạy Việt văn tại trường trung học Nguyễn Hoàng, Quảng Trị gần nửa thế kỷ trước. Sau đây là bài viết thứ hai, vẫn là chuyện kể về những thầy bạn cũ.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần biên tập, chủ biên các báo Ca Dao, tuần báo Trẻ, Thời Báo... Phan cũng từng góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và đã nhận giải danh dự Viết Về NướcMỹ. Bài mới của Phan là chuyện đi coi nhà để mua tại Dallas.
Tác giả sống tại Ottawa, Ontario, Canada từ 1980. Bút hiệu là tên trường học nơi Minh Thành từng dạy môn Sinh - Hoá từ cuối thập niên 70. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Minh Thành kể chuyện gia đình "Người Mỹ Hàng Xóm.". Bài gần nhất là: “Nội soi ruột già.” Bài mới được ghi là “Thuật lại lời kể của người anh họ tôi.”
Nhạc sĩ Cung Tiến