Hôm nay,  

Thư Từ Tại Mỹ Có Bị Lạc Không?

25/10/201600:00:00(Xem: 14208)

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 4949-18-30649-vb3102516

Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây là bài viết mới của ông.

* * *

“Nhân vô thập toàn” đây là câu nói ở cửa miệng của người Việt ta mà ai ai cũng biết.

Nhưng khi đến Mỹ thì tôi thật sự bị sốc khi nghe ông con trai nói là thư ở bên xứ Mỹ văn minh, tiến bộ này không bao giờ bị lạc.

Không những con trai tôi mà cả những người Mỹ mà tôi quen lẫn người Việt tị nạn trước tôi cũng nói như đinh đóng cột như thế!

Có thật vậy không?

Làm người thì không có ai tránh khỏi khuyết điểm huống hồ việc làm tránh sao khỏi sơ xót?

Hơn nữa các cụ ta còn nói “Thánh nhân còn có khi lầm” thì công việc nhận thư từ,từ những thùng thư tại gia cho đến những thùng thư công cộng đặt tại những Ty Bưu Điện sau đó cho vào máy đọc để máy đọc mã số của những bức thư rồi phân loại để tập trung và chuyển những bức thư có nơi đến cùng một mã số cùng đi một chuyến với nhau.

Công việc lựa thư qua mã số của máy này rất nhanh,gọn và tiện lợi nhưng đôi khi thư cũng bị thất lạc và nạn nhân chỉ có nước kêu Trời mà không thấu vì Ổng ở tận trên cao đến hơn 9 tầng mây lận!

Tánh tôi vốn lo xa nên khi chân ướt chân ráo đến định cư ở xứ Cờ Hoa lòng vui như mở hội, nhưng lại nhưng nữa, khi tôi trố mắt ra nhìn ông con trai của tôi vượt biển năm 1983, bị họ hàng nhà cá biển chê nên mới tới được nước Mỹ, trả tiền thuê nhà cho con của ông bà chủ nhà ở tận Bang Texas bằng cách cứ bỏ thẳng vào thùng thư trước nhà mà không cần gởi bảo đảm kèm hồi báo gì ráo trọi.

Tôi hỏi:

“Sao con không gởi bảo đảm kèm hồi báo cho chắc ăn?”

Tỉnh bơ hơn cái “phớt lạnh” của dân Ăng Lê, ông con trai bèn phán giọng nói ngọt như mía lùi trong bếp than hồng vào môt chiều Mùa Đông lạnh giá:

“Bố quá lo, thư từ ở Mỹ có bao giờ bị lạc đâu! Với lại có bị lạc thì cái check của mình không ai dám ra Bank mà cash đâu Bố. Ở tù đấy Bố à!”

Trong con mắt của chàng trai này thì ông bố quả là “nhà mùa,” dù ông ta,nói theo lối người Việt miền quê, “đẻ ra chàng trai này.”

Nước Mỹ cái gì cũng lạ cho người mới tới.

Tới Mỹ là tôi đi làm liền, sau đó tôi để dành được một số tiền để down cho cô con gái cưng một chiếc xe Honda màu đỏ.

Tôi không dám mua xe cũ vì sợ xe hư dọc đường có thể xảy ra nhiều chuyện phiền phức cho cô con gái yêu quý.

Vì ai mà biết trước chuyện gì xảy ra. Cứ đề phòng là hơn!

Một hôm, cô con gái nói với tôi:

“Bố à! Tháng này con chưa nhận được bill bọng trả góp tiền xe!

Tôi vốn bản tính hay lo xa nhưng cũng kèm theo tính vô tư mà không bị“tính tiền,” bèn phán một lời vô thưởng mà không “vô phạt.”

- Thì Nhà Băng phải biết chứ. Đừng lo!

Ai dè tháng sau con tôi nhận được cái bill bọng cho 2 tháng liền kèm theo tiền phạt vì tháng trước không trả!

Vậy là lời cố vấn của tôi đâu có “vô phạt!” Mà còn bị Ngân Hàng phạt mà khiếu nại gì cũng vô ích thế mới ghê chứ!

Không Ngân Hàng nào hiểu cho nạn nhân cả; nhân viên làm tại đây như cái máy họ cứ theo nội quy mà làm!

Gọi phone khiếu nại tới Ngân Hàng cô thư ký trả lời tỉnh bơ:

“Không nhận được bill thì phải báo!”

Khi mượn tiền mua xe nhân viên phụ trách của Dealer Xe đâu có dặn cách phải xử trí ra sao nếu bill không về đâu.

Có lẽ vì anh chàng dealer xe người Việt không biết tụi tôi là dân tò te vì mới tỵ nạn qua xứ Cờ Hoa nên mới ra nông nỗi!

Anh ta chỉ cần biết bán xe chứ không cần quan tâm tới chuyện nếu bill bị lạc thì phải chỉ cho khách hàng phải làm sao nếu chẳng may gặp chuyện không hay này.

Đúng là chuyện ở bên Mỹ nếu không biết bị thiệt thòi thì làm bà con với “ họ ráng” mà trả tiền phạt.

Như các cụ ta vẫn thường nói “Đèn nhà ai nhà nấy rạng,” như cái anh chàng dealer này đèn nhà anh ta rạng nên bán xe xong là “Tiền thày bỏ túi,” không cần quan tâm tới khách hàng nữa.Còn đèn nhà của khách hàng mà lu thì đó là việc của khách!


Vậy khách hàng đâu phải là “Thượng Đế” nữa mà chỉ được coi là “Thượng Đế” trước khi mua hàng mà thôi!

Ông bố đúng là dân tị nạn ấm ớ hội tề nên mới gọi phone phàn nàn mà cứ tưởng là mình vẫn là “Thượng Đế.”

Thế mới chết.

Vậy là ở đâu cũng có luật trừ!

Cứ theo tôi thì “99% thư từ không bao giờ lạc nhưng chỉ cần 1% mà rơi vào mình thì mình lãnh đủ.”

Kêu Trời thì cái “Ông Trời ơi kia” ở tận đâu đâu trong cái không gian bao la mà đủ loại phi thuyền bay nhanh như gió này! Làm sao Ổng nghe được lời phàn nàn!

Còn cô gái rượu thứ 4 của tôi một hôm hỏi tôi:

“Con có cái bill bọng có 13 đô của chợ A. mà sao hôm nay vẫn không thấy về Bố!”

Ông bố lại vẫn cái bịnh lạc quan tếu:

“Thì họ sẽ gởi cái khác lo gì?”

Họ không gởi cái bill nào cả mà khi cô tiểu thư con ông bố lạc quan tếu điền đơn xin cái credit chà của Công Ty B. thì bị B. từ chối. Mà từ chối rất văn vẻ, lịch sự, nhã nhặn với lý do “vì một vấn đề không giải quyết được.”

Đúng là kiểu Mỹ.

Cô này bèn hỏi ông Bố:

“Làm sao để xin cái credit chà đây Bố?

“Thì cứ từ từ. Chuyện đâu có đó mà. Sẽ có cách giải quyết có chết thằng Tây nào đâu.”

Nghe ông bố trả lời như như ổng là người làm cho Ngân Hàng cô con gái yêu dấu này bực mình bèn “đổ tội bill bọng” cho ông bố:

“Tại bố đấy! Bố cứ nói là Ngân Hàng sẽ gởi hóa đơn khác!”

Thế là ông bố “há miệng mắc quai!”

Ít lâu sau ông bố nhận được cái quảng cáo để điền đơn xin credit chà của cái công ty A mà cô tiểu thư bị từ chối.

Trong thư này dĩ nhiên có số điện thoại cùng tên người phụ trách.

Hân hoan hơn cả Archimède tìm ra lý thuyết về lực đẩy của nước nhưng ông bố vẫn mặc quần ngồi trong nhà chứ không chạy tô hô ra ngoài đường mà la lên: “Tìm ra rồi! Tìm ra rồi!” như ông Archimède.

Ông bố bèn gọi phone cho Công Ty A. giải thích vì sao con gái rượu của ông không trả cái bill 13 đô:

“Vì con gái tôi không nhận được bill!”

Lần này thì gặp cứu tinh có lẽ vì cơ sở thương mại luật lệ dễ hơn Ngân Hàng chăng?

Rất hòa nhã và vui vẻ cô đầm Mỹ phụ trách cho biết lần sau nếu có trường hợp tương tự phải ghé cửa hàng trả còn bây giờ cô ta rất vui lòng mở lại trương mục của cô con gái rượu để con gái của ông bố đến trả.

Sau khi trả xong số tiền 13 đô thì cái đơn xin credit chà gởi Công Ty B. của cô tiểu thư con gái của ông bố được chấp thuận liền.

Ông bố có người cháu họ làm ở Bưu Điện đã lâu năm. Một hôm qua phone ông bố hỏi:

“Cháu à! Có bao giờ thư bị lạc không cháu?

Có chứ! Khi thư bị kẹt trong khe, trong hốc thì đến cuối năm lật bàn lên mới thấy!” Người cháu đáp.

Hú vía!

Còn thư từ ở Việt Nam ta sau cái ngày chết tiệt 30/04/75 thì lại có sự phân biệt đối xử, đặc biệt là thư của anh em tù cải tạo còn bị phân biệt đối xử nặng nề hơn bà con ta ở trong nhà tù lớn nữa là nước Việt Nam dưới chế độ tàn bạo của CS.

Có lần người viết bài này bị viên cai tù cấm không cho viết thư một tháng vì khi làm cỏ cứ chống cuốc để nghỉ mệt. Viên cai tù nói:

“Tôi không cho anh viết thư một tháng!”

Tôi trả lời:

“Cán bộ không cho tôi viết thư thì cũng thế thôi!”

Viên cai tù bèn vặn lại:

“Tại sao anh nói thì cũng thế thôi!”

Rất tự tại, ung dung vì tôi nắm vững vấn đề.

Tôi trả lời:

“Tôi nói cũng thế thôi vì có cái thư mà bà xã tôi gởi khi đến tay tôi, tôi coi lại ngày thì đã được lối một năm rồi!”

Có lần nhân dịp Tết anh đội trưởng phân công tôi lên dọn dẹp nơi nhà ăn và nhà cầu của đám cai tù. Tại nhà cầu thì thấy thư của thân nhân tù gởi bị họ xử dụng...

Thảo nào thư của tù không những bị lạc mà còn bị mất nữa.

Những lời thương nhớ chồng con của thân nhân tù chính trị bị CS cho vào nhà cầu hết để giải quyết nạn không có giấy…

Vậy thì thư ở Mỹ có thể bị thất lạc do vô tình còn thư ở nước Việt dưới chế độ CS thì bị lạc, bị mất hay bị chậm trễ là do cái chế độ này cố tình làm như vậy.

Vậy là việc gì cũng cần phải dự phòng đến trường hợp xấu nhất có thể xẩy ra!

Sao Nam Trần Ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
26/10/201618:07:32
Khách
Xin cám ơn Ông đã giành thì giờ quý báu để dọc và góp ý..Chúc Ông sức khỏe.Trân Trọng
25/10/201619:28:28
Khách
Những ngừơi làm việc cho Bưu Điện cũa Mỹ đều là nhân viên cũa Liên Bang và Bưu Điện có trách nhiệm với lá thư bạn gữi tới 18 tháng ( kễ từ ngày gữi ) mặc dù gíá đễ gữi 1 lá thư chĩ vài chục cents thôi.
Đôi khi đi chợ mua đồ cho bà xã còn quên mua bia thì chuyện gi mà không có !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,403,394
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến