Hôm nay,  

Cờ Bạc Là Bác Thằng Bần

16/11/201600:00:00(Xem: 23238)

Tác giả: Nguyễn Kim Dục
Bài số 4969-18-30669-vb4111616

Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O1. năm 1990, hiện đã về hưu, an cư tại Westminster. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008, đã góp nhiều bài viết giá trị, từng nhận giải đặc biệt. Sau đây là bài viết mới nhất.

* * *

Các cụ xưa có nói:

“Cờ bạc là bác thằng bần,
Cửa nhà bán hết sa chân vào cùm.”

Thật vậy, những người đam mê cờ bạc đều tan cửa nát nhà, không có ai làm giầu bằng nghề cờ bạc cả!

Hồi xưa các cụ ta ngoài Bắc thường chơi tổ tôm tài bàn để giải trí trong lúc nhàn rỗi nhưng không có tính sát phạt. Tôi còn nhỏ phải ngồi chia bài cho các cụ mòn cả đít nhiều khi các cụ over-night luôn làm thằng nhỏ cũng tới bến. Thế rồi do cái job bất đắc dĩ đó mà tôi làm quen hình thù các con bài.

Trong mỗi con bài đều có hình thù khác nhau, như con tứ vạn với hình cái xe thì có câu thơ tương ứng: Chồng cu-li vợ cũng cu-li, đẻ ra thằng bé tức thì kéo xe!

Hay anh cửu vạn hình người đàn ông vác đá cũng có câu thơ tương ứng với hình tượng đó: Dang tay đội đá vá trời, Để cho thiên hạ biết người tài nhân.

Còn anh ngũ vạn có hình dạng mái đình thì cũng có câu thơ mang vóc dáng cái chùa: Dừng chân trước cửa sân đình, Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu. Câu thơ nói lên tâm tình của người trai đối với bạn tình mượn ngoại cảnh nói lên nỗi lòng của mình tình yêu bao la bát ngát không thể đếm được.

Chơi lô tô cũng vậy, có những vần thơ nói lên con số người nghe cũng khoái lỗ tai làm người không tham dự cũng thích nghe:

“Anh rủ em đi buôn chè,

Đồng không quãng vắng anh đè em ra.”

Cờ ra con mấy con mấy gì ra là con ba ba (là số 33) mà con ba ba [họ nhà rùa] mà nằm chồng lên nhau chẳng khác gì đè lên nhau.

Tôi hồi nhỏ chia bài cho các cụ cũng tiêm nhiễm nỗi đam mê đỏ đen đúng gần mực thì đen nhưng sau nầy tôi thích chơi xì tố là môn đấu trí cao thấp như đánh cờ tướng mà cờ tướng anh nào cao thì thường thắng nên hồi xưa ở Việt-Nam đã có câu thơ: "Thức khuya mới biết đêm dài, Có gặp Úy Dục mới biết tài thấp cao". Chắc họ cũng ê càng nhiều trận họ mới phong cho mình danh hiệu ấy.

Đánh xì phé cũng có cao thấp như đánh cờ tướng. Cờ bạc cũng hên xui lúc đỏ lúc đen nhưng đánh cao biết lợi dụng tình hình sẽ đem lợi cho mình nhiều hơn. Đánh phé cao phải hội đủ nhiều yếu tố: Phải biết tâm lý của đối thủ đánh chắc hay đánh óp khi biết tâm lý của người ấy rồi tùy từng ván bài mình đi hay bỏ. Còn mình đừng để người ta biết tẩy của mình bằng cách tẩy gì cũng đi, tẩy nhỏ cũng đi nếu thấy sáng chứ không đợi tẩy to hay kít mới đi [tôi nói điều này cho mấy người biết đánh xì tẩy].

Khi tham dự một ván bài mình phải định tẩy các đối thủ người này tẩy gì người kia tẩy gì nếu không chắc chắn mình đem tiền ra hỏi tố thêm một chút xem họ có phản ứng gì không có người theo có người bỏ sẽ xác định họ tẩy gì. Thứ hai, mình phải bỏ trùm tẩy thí dụ đánh láng một trăm mình phải bỏ trên ba trăm để lúc nào cũng trên tẩy họ gặp được ván nào phải ăn rụi [đánh phải impitoyable - không thương tiếc]. Thứ ba phải biết cách đi tiền "mơ nê" [mener] dẫn cho con mồi vào tròng chứ mình ăn trùm đánh cái rầm thì họ chạy mất coi như mất ăn. Cây thứ tư coi mặt bài người ta xem họ mua suốt hay đồng hoa thấy con bài họ mua suốt sáng thì mình tapis họ sợ cụt vốn không dám mua, còn mình mua suốt hay đồng hoa cũng phải tính nhầm còn bao nhiêu con, tính xác suất cái nào lợi hơn thì mới mua. Khi gặp mấy người "điên" phải coi chừng họ đánh tầm bậy sẽ ăn ngược mình. Nói chung, mỗi ván bài mỗi khác phải tùy cơ ứng biến.

Ở bên Mỹ này đâu có lúc nào cũng có sòng xì phé cho mình tham dự nên tôi thường lên sòng bài Hawaian Gardens chỉ 20 phút lái xe là đến nơi nên đã thu hút một số người Việt đến đó tham dự anh nào đến đó cũng te tua đưa đến tình trạng gia đình tan nát. Biết vậy mà tôi cũng không dứt bỏ nỗi đam mê của mình. Một hôm đang ngồi chơi có người đập vào vai tôi nói "ông thày". Nhìn lại là người Thái-Lan hồi xưa làm chung trong hãng máy bay với tôi, không nói được tiếng Việt chỉ biết được hai tiếng "ông thày" vì xưa tôi dạy nó chạy máy tiện trong hãng. Nó hỏi tôi: win or loose? Tôi trả lời: Always loose! Nó nói đi theo tôi, tôi chỉ cho xem cái này.

Nó dẫn tôi ra trước sòng bài và chỉ: ông thấy cái miệng cọp to tổ bố ở trên nóc không? Mọi người bước vào miệng cọp thì nó nuốt hết nên ai cũng thua hết, họ đã mời những nhà phong thủy cao tay ấn từ Thái-Lan sang ếm bùa để làm lợi cho chủ mà những người này đã nói lại cho tôi biết nên tôi khuyên ông đừng bao giờ đi casino nữa. Không tin ông đi Las Vegas coi, các sòng bài đều bố trí phong-thủy để hốt tiền thiên hạ. Cái thì con rồng há miệng, cái thì hình ảnh ánh lửa bập bùng ở trên nóc, đút đầu vào đám cháy chỉ có tan xác !

Nó chỉ tôi bàn thờ ngay cạnh cửa ra vào, thờ các ông Thần Thái-Lan khói hương nghi ngút mấy người Á-châu xì xụp đứng lạy xin cho con được may mắn đặt đâu trúng đó không biết có kết quả gì không nhưng chắc chắn là chủ nó lập bàn thờ là để thờ các vị Thần là có lợi cho họ chứ đâu làm lợi cho con bạc. Chủ sòng có bao giờ thắt cổ tự tử đâu chỉ có các con bạc đam mê hết tiền đi đến bước đường cùng thôi!

Từ đó tôi không bao giờ lên sòng bài nữa. Những người đam mê đen đỏ khó dứt bỏ lắm, phải có ý chí và quyết tâm cao mới giã từ vũ khí được. Tôi thắp một nén hương đứng trước bàn thờ ông già tôi khấn: Từ rầy ba thấy con lên sòng bài ba vặn cổ cho con chết đi! Phải thề độc như vậy nên tôi dứt khoát không lên sòng bài nữa cũng khoảng 15 năm rồi.

Đánh xì phé cũng có cái thú của nó, chả thế mà nhà ông bác tôi tuần nào cũng đánh một hai lần vợ chồng con cái đánh với nhau đánh nhỏ thôi nhưng ăn thua thiệt tình không có chạy cho nhau. Một hôm có ván bài như vầy làm cả nhà cười ngất: Ông bác thì mặt suốt, bà bác có đôi đầm mặt ở ngoài có con đầm chết coi như 3 đầm mặt mà ông bác giả suốt đánh tapis đưa hết tiền ra nếu dưới có con đầm [con Queen] là suốt. Bác gái bình tĩnh lấy con nặn coi con tẩy của mình không ngờ dưới là con đầm như vậy là 4 con đầm rồi làm sao bác trai có suốt được nữa nhưng bà bác vẫn tỉnh bơ ra điều suy nghĩ có bắt hay không, ông bác được thể ngồi rung đùi. Bà bác cứ từ từ khoai sẽ nhừ bà bác bỏ tiền vô rồi nói: Cu của ông [con Queen] có một con tôi nắm chặt đây rồi ông hết đường nhúc nhích nhé còn đâu mà dẫy dụa. Bác gái xòe con Q ra làm cả nhà cười bò lăn bò càng.

Nhớ lại thuở xưa khi còn tại chức, một hôm có cái Simca xịch ngay trước cửa cơ quan, một thanh niên xách cặp Samsonnite đi xuống gặp lính xin vào gặp tôi. Gặp mặt anh ta tự giới thiệu em là trung úy Đá, trình diện Đại-úy. Mà em là trung úy giả nhưng có Sự-vụ-lệnh của Bộ Tổng-Tham-Mưu cấp. Tôi hỏi dám giỡn mặt hả mầy?

- Em biết Đại úy không bắt em đâu.

- Cậu muốn gì nơi tôi?

Em có ngón cờ bạc lận, môn nào em chơi cũng được. Nhờ Đại úy đưa em vào Tư-dinh của Tướng Toàn, em đánh em không ăn nhưng làm cho đại úy ăn về chia đôi.

Tôi sì-nẹc: Cút đi tao không làm cái nghề đó.

Hắn tiu nghỉu đứng dậy: chào đại úy.

Tôi hất hàm: Ngồi lại đó.

Hắn sợ sệt ngồi xuống tưởng bị bắt nhốt. Tôi hỏi làm nghề này có bao giờ bị tổ trác không?

- Chưa bao giờ chỉ có một lần ở Quy Nhơn tụi nó biết em đánh lận mà không làm sao bắt được, bèn đè em ra lột sạch. Chỉ một lần đó thôi. Em đánh dọc theo từ các tỉnh miền Nam ra miền Trung môn nào em cũng super hết nên có nhiều đất thi thố. Em chỉ khuyên đại-úy một điều là đừng ham mê đỏ đen nữa đánh lớn thua lớn đánh nhỏ thua nhỏ càng đánh lớn càng bị bịp nhiều nếu không bỏ được thì đánh nhỏ giải trí thôi vui chơi với bạn bè, càng đánh lớn càng bị bịp nhiều chúng nó xiệc lắm muốn con nào ra con nấy. Có vui chơi với bạn bè đừng đánh thâu đêm hại sức khỏe lắm.

Một thằng con nít mà nó khuyên mình như vậy cũng có cái lý của nó.

Ở Mỹ này họ bày ra nhiều trò chơi lắm để lấy tiền của mình nào cá football, cá ngựa, cá đá banh, cá bóng rổ, nghĩa là môn thể thao nào cũng cá được cả không những ở Mỹ này họ còn thò tay sang các nước Âu Châu để điều khiển những trận banh quốc-tế họ đưa ra điểm chấp có khi chấp 1điểm hoặc nửa điểm bắt bên nào cũng vào rọ của họ cả! Triệu người chơi triệu người thua mà không nghĩ đã bị set-up.

Tôi có anh cháu bán trời không có văn tự nó thường chơi cá độ football, một lần vỡ nợ phải quit job không dám đi làm sợ chủ nợ chận đánh. Người vợ phải bỏ tiền ra để trả nợ để cho chồng đi làm lại. Thời gian sau lại đổ nợ nữa, cô vợ chịu không thấu ra tòa li-dị. Bây giờ anh ta sống như kẻ homeless mọi người xa lánh. Xin lại sở cũ họ không nhận nữa, coi như đời tàn!

Nếu ai có tính đam mê cờ bạc thì xin thức tỉnh. Không ăn được đâu, càng gỡ càng thua thêm đưa đến gia đình tan nát, đúng như các cụ xưa đã nói: Cờ bạc là bác thằng bần.

Nguyễn Kim Dục

Ý kiến bạn đọc
16/11/201611:48:04
Khách
Lose là Thua, là Mất,nguợc lại với Win là thắng.
Còn Loose là lỏng lẻo,không chặt.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,622,689
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Công ty đầu tư ZeekRewards, sau 2 năm phát triển, vừa chính thức phá sản. Trong số hơn một triệu nạn nhân của công ty này, gồm nhiều người Á Đông, trong đó có nhiều đồng hương Việt Nam. Sau đây, mời đọc bài viết của Anthony Hưng Cao, một bác sĩ nha khoa hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Ông là người đã nhận giải Tác Giả Xuất Sắc Viết Về Nước Mỹ 2010.
Nhạc sĩ Cung Tiến