Hôm nay,  

Từ Mỹ về Việt Nam Xây Nhà

15/12/201600:00:00(Xem: 19068)

Tác giả: Chung Mốc
Bài số 4992-18-30692-vb5121316

Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm trước, khi ông còn ở Việt Nam. Ông đã định cư tại Mỹ, nhưng thỉnh thoảng cũng về Việt Nam đi xây nhà cho người nghèo quê cũ. Đây là bài của ông.

* * *

blank
Con đò quê cũ vùng Kinh Năm, Cái Sắn.

Chuyến này gia đình bà Cố Dưỡng giúp tiền xây cho cha con ông hai Lu - Ông đang ở chung với con trai út - một căn nhà "Quành cháng" tới 10 ngàn đô.

Như vậy vợ chồng thằng con út này vớ bở rồi, vì năm nay ông Hai đã 86 tuổi thì đâu còn hưởng được bao nả nữa.

Nói chơi vậy chứ cha mẹ nào chẳng muốn cho con mình được ở trong ngôi nhà vững chãi.

Tuần trước, mưa cả tuần nên anh em làm được 10 ngày thì mới xong phần nền, tức là xây lên mấy hàng gạch, bơm cát làm nền rồi mới đổ đà bê tông cho cao hơn mặt đường vài ba tấc.

Nền nhà bây giờ cũng phải đan sắt rồi đổ bê tông như đổ sân vậy, chứ ngay như trong kênh mình những nhà làm trước đây dẫu có đóng cừ tràm, đầm chắc cỡ nào cũng bị lún sụt hết.

Tay thầu khoán nói cố làm cho xong trước Tết Tây nhưng chắc là không kịp. Nếu bị mưa nữa thì càng phải chậm lại.

Dù mình đã nói rõ ràng là của nhà bà Cố giúp, vậy mà cha con ổng lần nào tôi vào tới cũng rơm rớm nước mắt, cám ơn chú Chung chứ chẳng nhắc tới nhà bà Cố gì cả, lại còn cứ nắm tay nắm chân ra chiều "cử động" lắm.

Có mấy người con gái ổng cũng ở quanh đó, tụi nó còn bắt con cái cỡ bốn năm chục tuổi phải gọi tôi hẳn hòi là "Ông Chú" nữa cơ.

Mấy người con lớn này hồi vào Kinh 5 đi cùng cha mẹ làm mướn cho khu từ nhà bà Hiệu lên tới nhà bà Gương; sang bên kia sông thì cánh nhà bác Thiếp, bác Cố, bà Bài...ổng tuy già rồi mà còn nhớ hết mọi người.

Tôi thì chỉ nhớ cô Lành con ông, cô bằng tuổi tôi, năm đó cũng khoảng 14,15 tuổi. Da cô hơi ngăm nhưng gương mặt bầu bĩnh, dáng người cũng xinh lắm.

Anh Toàn về phép nhìn cô rồi bảo thật tiếc, nếu chị em nó mà ở SG thì phải lấy cỡ thương gia hay pilot!

Hai ba lô ruộng làm gần nhau mà chỉ mình tôi có cái đồng hồ Seiko do anh Toàn đi học "lái phi công" về cho. Cứ hễ ai hỏi giờ thì 3 giờ tôi lại nói 2.

Làm "buổi đứng" thì 3 giờ chiều đã được về rồi, mà tôi nói kiểu đó nên cổ tức tôi lắm. Ngoài thì chọc chạch vậy nhưng trong lòng tôi cảm thấy thinh thích. Đã 15 tuổi thì cũng biết ho he ghệ giếc rồi chứ bộ.

Hai bà mẹ đều đã qua đời (Quên tôi chưa nói ông này hai vợ mà là hai chị em) sống chung một nhà, không biết ổng chia chẵn lẻ thế nào mà rất hòa thuận, coi họ ngồi ăn cơm chung thì biết.

Tôi vẫn nhớ câu anh Loan nói:

-Ba vợ chồng thằng Lu ăn cơm chỉ có bông súng luộc, mà húp hết cả chai nước mắm rồi kêu xót ruột.

Ngoài ông Mười Hàm ở ngay bến đò Kinh 5, có lẽ đây là người cuối cùng ở quê tôi có 2 vợ chính thức hợp pháp, vì họ đã lấy nhau trước khi bộ luật Gia Đình của Đệ Nhất Cộng Hoà ra đời.

Luật này qui định chế độ một vợ một chồng, nhưng ai lấy trước đó thì không buộc phải bỏ nhau.

Những người khác đi làm ruộng nước thường xắn quần lên tới háng, để đỉa có cắn thì dễ thấy mà bắt đi. Còn cô Lành thì để nguyên ống quần dài tới mắt cá rồi lấy vải quấn chặt quanh gót.

Khi về cầu ao rửa chân thì tôi thấy chân cô rất đẹp, bắp chân tròn lẳn và nó trắng gì đâu, nõn nà cho khéo còn hơn da mặt.


Thế là từ đó trở đi cứ cô về rửa chân thì tôi lại phải ra bờ ao giả vờ hái rau rút, rau muống.

Thương chân rồi dần dần lên các cơ quan bề trên mấy hồi.

Có lần trời nóng quá cô lấy nón múc nước xối cho ướt hết cả và mình.

Áo ướt dính vào da nó lộ ra những cái mà tôi nghĩ không biết kêu là quả cau hay cái phễu úp ngược?

Tôi đã đọc Hồn Bướm Mơ Tiên nên nghĩ khi anh Ngọc đụng vào ngực chú tiểu Lan chắc cũng sững sờ cỡ như tôi là cùng.

Tim đang thổn thức thình thịch thì cô tạt nước vào tôi rồi hỏi:

- Cứ tao đi rửa chưn thì mày tò tò đi theo. Dòm cái giề mà dòm dữ dzậy mậy?

Trời ạ. Cô nghĩ tôi là thằng con nít hay sao!

Bẵng đi mấy mươi năm, hồi ông cố Dưỡng còn sống có nhờ tôi chuyển tiền cho mọi thành viên trong gia đình ông hai Lu. Vì số tiền cũng lớn và để khỏi phải phiền phức sau này nên tôi nhắn tin muốn gặp đủ mọi người trong nhà.

Ông hai Lu có 2 vợ nên con đông. Bây giờ tản đi khắp nơi: Có đứa đưa gia đình lên thành phố làm công nhân, đứa ở U Minh, đứa ở Hà Tiên, riêng cô Lành đã lấy chồng ở tuốt hòn Sơn Rái, tục gọi là Hòn...Dái.

Khi được giới thiệu, tôi sững người.

Gương mặt bầu bĩnh ngày xưa giờ dài như lưỡi cày, miệng cô móm xọm vì răng còn duy nhất có 1 cái răng cửa làm đại diện.

Tấm lưng thon ngày đó bây giờ là cái bụng chảy dài đến gần khu ngã ba Ông Tạ.

Tính tình mới là khác hẳn, khi xưa cô cằn nhằn với tôi nhiều lần lắm mà giọng nói miền Nam vẫn nghe như câu hò. Bây giờ vừa gặp, cô đã nói trống không:

- Đĩ mẹ nó, nghèo thấy bà tổ luôn.

Thôi thì cứ cho là bả (bắt đầu phải gọi bằng bà rồi) chửi VC đi.

Nhưng ngay sau đó đứa cháu nội bả đang bế tè dầm thì bả vỗ đít nó một phát khá mạnh và buông một câu hoàn chỉnh hơn:

- Đủ con đỉ mẻ mài.

Người tình mộng tưởng tuổi 15 của tôi đã biến đi như sương khói

Chắc anh em còn nhớ hồi năm 1972 dân trong kinh Tân Hội bị bom đạn tơi bời nên chạy tản cư ra khu mình?

Có 2 chị em sinh đôi là cô Đằm với cô Thắm con ông tư Lai xinh đẹp nhưng ra dáng ngúng nguẩy, kiêu căng. Mấy thằng bạn tôi cho là làm phách nên thường theo sau hát ghẹo:

- Cô Đằm cô Thắm hai cô anh muốn cô nào

Cứ theo ý tôi thì cô Thắm hơn...

Chúng nó không biết tôi để ý đến cả hai cô. Nhiều lúc tôi thấy tức thay cho hai nàng của tôi. Và đúng là ông trời có mắt. Hôm đó tôi nghỉ học, mấy thằng chó chết lập lại câu hát cà chớn ấy thì bị hai nàng vô trình cha (Mét lại với cha Xứ). Mỗi tên được ăn mấy roi mây quắn quằn quặn vì mới nứt mắt đã ghẹo gái.

Rồi thời gian qua đi...qua đi. Năm ngoái tôi đưa anh em ra ấp Tân Qưới làm mấy căn nhà cho người nghèo ở đó, đang chạy xe thì có người phụ nữ mặc áo bà ba, đội nón lá ngoắc tôi dừng lại. Tôi nhận ra ngay cô Thắm.

Sao trời ban có người không bị thời gian làm cho già đi.

Mắt cô vẫn sáng, môi còn hồng, eo còn thon dù cô chèo đò vất vả lam lũ nắng mưa. Cái dáng đỏng đảnh ngày xưa thay vào là hình ảnh một phụ nữ đầy chịu đựng vì con vì chồng

Cô nói nghe trong kênh có Quỹ Khuyến Học nên muốn xin một suất học bổng cho con. lại còn xin lọ dầu xanh về xức cho chồng vì ổng xỉn tối ngày.

Thật đúng là cuộc đời dâu bể.

Tên các nhân vật đã được thay đổi kể cả cái thằng tôi

Chung Mốc

Ý kiến bạn đọc
22/08/201812:57:01
Khách
Tếu không chịu được🤓👍❗️Kiểu này em phải lùng đọc hết những bài viết của anh.
16/12/201614:33:38
Khách
Xây nhà mà sao nói toàn chuyện con gái quê xinh đẹp....cô này cô kia..
16/12/201600:02:51
Khách
Chung mốc viết truyện hay quá!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,085,559
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến