Hôm nay,  

Houston, Nhà Giầu Mà Áo Cũ

19/12/201600:00:00(Xem: 19717)

Tác giả: Y Châu
Bài số 4995-18-30695-vb2121916

Tác giả là cư dân Miami, từng nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Bài viết, của ông tuy ngắn, nhưng luôn cho thấy tấm lòng của ông với đất đai, quê hương, con người.

* * *

blank
Bảng tên đường tại một ngã tư ở Houston.

Ánh nắng vàng len qua khung cửa, báo hiệu một ngày mới; tiếng động cơ trên xa lộ vang vang lấn áp cả tiếng chim ríu rít gọi nhau trên cành, theo thói quen tôi bước xuống giường, loay hoay tìm đôi giày để ra khỏi nhà hăm nóng cơ thể. Chợt nhớ ra, đây là Houston, tôi từ Miami bay qua đây ngày hôm qua. Giờ nầy còn sớm, vì Florida cách Texas một múi giờ.

Bỗng nhiên, nghe tiếng của đứa con gái:

- Ba thức dậy rồi à! Bộ đêm qua chỗ lạ ngủ không được hả ba?

- Ở đây, lạnh hơn một chút. Mẹ con chắc mệt quá, nên điệu "Rock and Roll" hơi lớn, ba đã quen rồi không có ngủ không được.

Sau đó đứa con mở cửa sau ra ngoài, vì nghe tiếng con chó sủa "gâu gâu".

Tôi rão bước, dọc theo "side work", ngắm Houston lúc bình minh dưới sương mù dầy đặc, che dấu nhiều bí ẩn dành cho người mới đến lần đầu tiên.

Gần đây lúc kinh tế Mỹ suy trầm, nhiều nơi bị thất nghiệp lên đến hai con số. Texas là một trong những tiểu bang người ta đến nhiều nhất, nhờ những mõ dầu to lớn được tìm thấy, khai thác; nên cần thêm kỹ sư, công nhân và kéo theo nhiều dịch vụ. Houston, "gạo trắng nước trong" là nơi đến của cộng đồng người Việt Nam, đứa con gái cũng lẵng lặng tìm việc làm ở đây.

Tôi diện "bộ cánh" mới toanh, giống như chú rễ lần đầu ra mắt... theo đứa con thẳng tiến về khu "Bellairs". Xe đảo một vòng khu chợ HK, rồi ghé vào tiệm ăn Việt Nam. Tiệm ăn rất đông khách, ngồi cạnh bàn tôi là một cặp vợ chồng trẻ, có một cháu trai dễ thương, thấy mê luôn. Tôi bắt chuyện làm quen, hỏi chuyện lung tung. Đứa con ngồi bên khều nhẹ, lấy tay đưa lên miệng ra dấu:

- Ba à, mọi người đều nhìn ba kìa!

Tôi cụt hứng, đưa mắt nhìn quanh, đúng là mọi người đang nhìn tôi, chắc là nhìn "bộ cánh" mới toanh của tôi.

Rời tiệm ăn Việt Nam, chúng tôi đi vòng qua khu thương mại rộng lớn, hành lang thênh thang, những biển quảng cáo toàn tiếng Việt Nam. Người dân rất bình dị thẳng thắn, giống như phong cách của những chàng "cowboys", hiệp nghĩa trong phim Viễn Tây mà tôi yêu thích. Tiếng ca nhạc êm dịu từ dàn loa phóng đại dẫn tôi vào tiệm bán dĩa băng nhạc Phương My. Đi qua mấy dãydĩa nhạc là kệ sách nằm khiêm nhường.

Đây rồi, những cuốn sách về tuổi học trò của Duyên Anh, vẫn còn tái bản. Và kìa, sách “Khi đồng minh tháo chạy” của ông Nguyễn Tiến Hưng.

Kia là những cuốn sách Viết Về Nước Mỹ, tuyển tập 1/2000, 2/2001, 3/2002,... còn tuyển tập 16/2015, 17/2016 sao không thấy? Chắc là đã bán hết rồi, công ty Việt Báo dạo nầy lời to.

Tôi đến hỏi người bán sách về hai cuốn sách mới, họ nói là chưa có. Tôi quả quyết là đã có rồi! Họ nói để họ đặt hàng, chừng hai tuần nữa sẽ có. Chủ tiệm còn nói thêm, những năm đầu, sách “Viết Về Nước Mỹ” bán rất chạy, những những năm sau này, ngày càng bán chậm hơn. Chắc là do "internet"!

Bỗng nhiên, có giọng nói khàn khàn nhừa nhựa đặc biệt, giống như của một người bạn cùng quê thời trung học. Tôi đến gần xem sao, dù sương pha mái đầu tôi vẫn nhận ra nó. Lạ chưa, ở xứ lạ quê người, gặp lại bạn cũ nó chỉ chào xã giao, rồi tiếp tục lựa dĩa nhạc!

Chắc là tôi thay đổi quá nhiều nên nó nhìn không ra. Tôi tiến sát lại:


- Xin lỗi huynh, có phải là Miểng, quê ở Tân Châu?

Ông ta ngạc nhiên nhìn tôi...

Chuyện xưa: Những năm 1980, ở quê tôi cái gì cũng "đổi mới", từ cái ăn, đến cái mặc. Khó tìm một quán cà phê ngon, có người quen chỉ tôi, quán Tạ Sang nổi tiếng ngày xưa vẫn còn mở cửa. Tôi đến nơi, chỉ có cánh cửa nhỏ khép hờ, như "quán chui", giống như nhiều thứ "chui" khác để sống còn. Từ trong quán có tiếng khàn khàn nhừa nhựa đặc biệt, không thể lầm lẫn với người khác của Miễng, một bạn chung trường thời trung học. Miểng học ban A (ban vạn vật, lý hóa), bị nghỉ học giữa chừng đi lính KQ.

Anh ta kể là sinh viên Văn Khoa, sắp lấy bằng cử nhân thi Miền Nam sụp đổ, rồi lên tàu Trường Xuân ra đảo, không thích nên trở lại VN,... Đang dạy Anh văn, bị cho nghỉ. Họ không biết trọng dụng nhân tài...

Tôi chỉ ừ à cho qua chuyện. Vào thời buổi đó những người có bằng cấp cao hay những sĩ quan đi "cải tạo" về, người ta không mặn mà kết thân vì sợ liên lụy. Ông thầy tôi giáo sư đại học Văng, rất lo sợ khi có ai nói về mình.

Tôi định cư ở Mỹ, đang ở Florida, một hôm có người bạn từ Kentucky gọi hỏi tôi, có biết một người vừa qua Mỹ theo diện HO sau cùng, KQ, từng là sinh viên Văn Khoa, cùng quê với tôi. Mùa hè nầy, khi lên đó thăm con, nhớ đến thăm họ. Lạy trời cho ông HO vừa mới qua không phải là M., vì tôi luôn luôn yêu sự thật, sẽ nói hết, thì "miểng văng" người trúng trước là tôi!

Ngày xưa, khi ai nói nhiều hơn cái gì mình đang có thì gọi là phóng đại, còn nói ít hơn hay bằng cái mình có gọi là khiêm nhường, được mọi người trân quí. Sau nầy người ta ít dùng chữ phóng đại, mà thay thế bằng chữ "nổ", chắc cho gọn, "miểng văng" nhanh như trái nổ.

Trở lại chuyện trong tiệm Phương My. Người khách ngạc nhiên nhìn tôi:

- Sao ông biết tôi quê ở Tân Châu? Tôi tên là Viên, anh của Miểng, em tôi hiện còn ở Việt Nam.

- Xin lỗi huynh, tôi nhận lầm người.

Viên cho biết qua Mỹ theo diện HO đợt cuối, ở Trung Tây, mới dời về Houston. Cũng như tôi, Viên bị tiếng ca nhạc từ loa phóng đại dẫn lối vào, tìm lại hương vị xa xưa.

Mỗi khi có dịp đi xa tôi thường diện "bộ cánh" mới toanh, chăm chút từ đầu đến chân; người xưa thường nói "xem mặt mà bắt hình dong...", đều thành công. Lần đầu đến viếng Houston, thấy người dân không chú trọng nhiều dáng vẻ bên ngoài như ở Miami, Florida hay ở khu Little Saigon, Califonia, nhưng bên trong chiếc áo cũ là những người giàu có, tiền vàng rủng rỉnh, vì hãng, xưởng trả lương cao hơn nơi khác và nhà đất giá rẻ.

Vài lời nhận xét về Houston, Texas qua 3 ngày "cưỡi ngựa ngắm hoa", chắc chắn là có nhiều sai sót, xin lắng nghe những cao kiến của đồng hương Houston cùng quí sư huynh đệ.

Hơn hai giờ, lướt mây trời
Từ xa nghe tiếng "ba ơi con nè"!
Nãy giờ mẹ vẫn, êm re
Trái cây, trong túi kè kè, bên hông
Lên xe, hướng chợ Hồng Kông
Lee's Sandwiches, ấm lòng đồng hương
Ồn ào, tiếng Việt thân thương
Con Hồng, cháu Lạc tha hương xứ người
Tuổi trẻ, liếng thoắng nói cười
Tuổi già, yên ắng tìm người năm xưa
Bên ngoài, lấm tấm giọt mưa
Bên trong, đầm ấm dạ thưa, dùng gì?
Cơm nhà, phở chợ thiếu chi
Mẹ sao, ba vậy món gì cũng xong
Houston, gạo trắng nước trong
"Sài Gòn Street"*, bon bon về nhà
"Perry Homes", cách chợ không xa
An cư, lạc nghiệp Việt Nam ta thuộc lòng.

Ba ngày ngắn ngủi. Rời Houston, phi cơ cất cánh về hướng Đông. Về đến Miami, lòng vẫn nhơ.

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,843,800
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả hiện là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất, tác giả viết cho mùa Vu Lan.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật là Trương Nguyên Thuận, tuổi 60', cựu sĩ quan không quân VNCH, di tản sang Mỹ từ 1975, kỹ sư điện toán, từng làm việc với Hewlett Packard/ Houston... rồi mở lò dạy võ tại Houston. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau nhiều năm ngưng viết, ông vừa trở lại với sức viết mạnh mẽ. Bài mới là chuyện mừng đón cháu ngoại sinh đúng ngày bão lụt ở Houaton, Texas.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 27 năm qua, ông là nhà hoạt động văn hóa cộng đồng, là thầy dạy võ, và không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Với sức viết mạnh mẽ, vừa có thêm tới 7 cuốn sách mới đang ra mắt khắp nơi. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây, là bài mới viết cho mùa lễ Vu Lan.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của tác giả cho mùa Vu Lan 2017 giống như bông hồng đỏ dành cho một bà mẹ vẫn tiếp tục sống vui sau cuộc bể dâu thời hậu chiến bi thảm.
Tác giả quê quán ở Bến Tre, đi du học Mỹ năm 1973 và ở luôn cho tới ngày nay. TG gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015. Năm đầu tiên, nhận được giải danh dự (2016) và năm thứ hai được giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả (2017). Hiện ông đã về hưu và đang định cư ở Orange County.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài được chuyển đến bằng điện thư. Mong Lanh Nguyễn tiếp tục viết và vui lòng bổ túc phần sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Nhạc sĩ Cung Tiến