Hôm nay,  

Con Vịt Xả Sui

20/12/201600:00:00(Xem: 19673)

Tác giả: Gió Đồng Nội
Bài số 4996-18-30696-vb3122016

Gió Đồng Nội là bút hiệu của một tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Bà là một chuyên gia từng làm việc tại Trung Tâm Không Gian Kennedy ở Merrit Island, Florida, hiện đã hưu trí. Sau đây, thêm một bài viết mới.

* * *

Những người trưởng thành trong khói (than) lửa (gas) như tôi đương nhiên phải là người có “tâm hồn ăn uống” hay nói cách văn vẻ là “tâm hồn ẩm thực” thuộc loại có “chỉ số” (tôi tránh dùng những chữ như siêu cao, cực kỳ cao nghe có vẻ như ở cõi trên (cao) đấy). Không phải tôi tự “vinh danh” mình như thế đâu. Chẳng qua là 2 đứa em trai, (em dâu đời nào dám chọc quê chị chồng) đã có gia đình, mỗi lần đến chơi đều thấy bà chi đang loay hoay nấu nướng món gì đó bèn “xem mặt, đặt tên” cho. Cái bếp nhà tôi lúc nào cũng hừng hực nóng. Không nấu thì nướng. Chẳng lửa gas thì là lò điện. Cứ thế eo sèo tiếng reo của mỡ, của nước. Cứ thấy món mới là muốn nấu thử. Kết quả thử nghiệm thường là “chưa được ngon lắm”. Lâu lâu “Tổ đãi” thành công ngay lần thí nghiệm đầu tiên. “Lần đầu là lần cuối người ơi”, tôi không đụng đến món đó nữa vì mắc bận thử nghiệm món mới. Để khỏi phí các món ăn “tạm được”, gia đình các em tôi “được bà chị mời ăn thử” dài dài. Đến cô em gái bị bà chị mời qua ăn dùm nhiều lần quá cũng thở than rằng sao bà cực thân nấu cho cố mạng chi vậy để nhờ người ăn hộ. Ô trời, nó đâu có hiểu. Như những nghệ sĩ có tâm hồn văn nghệ, thích ra mắt, trình diện tác phẩm Thơ, Văn, của mình thì bà chị “Thực Sĩ”, thích nấu, cũng muốn trình làng xóm là anh chị em mình, thưởng thức món ăn mình nấu ra. Muốn ăn thì lăn vào bếp. Ca dao, tục ngữ mình có nói câu này. Tôi trưởng thành trong khói lửa là vậy đó. Nó nằm trong huyết quản từ thủa trẻ rồi nên về già muốn bỏ coi bộ không dễ chút nào. Thay vì mỗi cuối tuần như khi trẻ; bây giờ đứng tuổi, cứng cả chân tay, chậm chạp hẳn lại thành ra chỉ mỗi cuối tháng mới nấu kiểu “nhà hàng” một lần cho đại gia đình, gồm nhiều anh, chị, em, cùng các con, cháu của tôi cùng ăn nhậu.

Năm sắp hết, Tết Tây rồi Tết Ta sắp đến, bao nhiêu ngày Lễ dồn dập. Tháng 11, Lễ Tạ Ơn, mọi người cùng ăn Gà Tây theo truyền thống Hợp Chủng Quốc cho “hợp thời” chứ hầu hết người Việt mình ít ai thích Gà Tây vì thịt nạc quá hoá khô dù có tốt cho sức khoẻ. Thịt Ngỗng béo hơn Gà Tây nhưng mắc dàn trời. Đúng mùa lễ, giá rẻ lắm là hơn 5 đô la một pound. Trái mùa thì cả chục đô, mắc gấp đôi hay hơn nữa. Thịt Vịt “đứng” chính giữa. Giá cả phải chăng và khá ngọt thịt. Có lẽ vì thế mà người mình chọn Vịt thay Gà Tây chăng? Hồi còn trẻ, tôi thường nghe mấy bà nội trợ bàn nhau ăn thịt vịt xả sui cuối năm. Ăn con vịt chậm chạp, dáng đi ì ạch, lẹt đẹt cho hết năm nay để sang năm mọi thứ hanh thông hơn. Có cử, có kiêng, có thiêng, có lành, nhiều người nói vậy, để tôi thử thực nghiệm coi ra sao.

Tối thứ hai bỏ nửa gói Măng Khô người nhà mang tận Buôn Mê Thuật sang cho từ năm ngoái vẫn nằm trong tủ lạnh ra, ngâm nước rồi rửa đi, ngâm nước rồi rửa lại, đến lần thứ 6 mới để ngâm qua đêm. Ngâm đi ngâm lại (như ngâm..Thơ) rồi mới đem luộc. Luộc tới, luộc lui đủ bốn lần rồi mới phi hành, tỏi, cho thơm xong đổ măng vào xào với mắm, muối để sẵn, chờ con vịt. Bún Măng Vịt. Đó là món tôi dự định sẽ làm. Cùng sản phẩm (product) của USA, con Vịt do hãng Maple Leave nuôi, hai phần mỡ, một phần thịt. Khác với hãng Culvert. Hai phần mỡ, thịt, y chang nhau. “Rước” con vịt từ chợ Publix về rửa sạch sẽ thì thấy nó nạc quá. Nấu “hơi uổng”. Nướng ngon hơn. Thế là Tôi đổi ý. Đem Xương với Chân Giò Heo ra hầm với Măng. Còn con Vịt sẽ quay kiểu Bắc Kinh. Tôi mở một trong hai chục quyển sách dạy nấu ăn từ nhiều quốc gia trên thế giới ra để vừa học vừa thực hành cho chắc ăn. Sau khi lau khô con Vịt bằng giấy (paper towel) thấm sạch nước thì lấy Gừng tươi xay nhuyễn xát trong, ngoài để khử mùi hôi (sách bảo thế). Đợi 5 phút mới lấy giấy thấm lau khô lại rồi ướp gia vị. Vài muổng canh Rượu thơm (tôi thích mùi Rum), 5 cánh Hồi, 5 cọng Đinh Hương, 3 thanh Quế, 1 miếng Gừng dài bằng ngón tay, vỏ 1 quả Cam, tí Tiêu, tí Muối, tí Đường, tí bột ngọt, xay nhuyễn tất cả lại rồi sát bên trong, bên ngoài con Vịt. Lấy Kim, Chỉ, may Vịt lại cho kín chỗ cổ và bụng. Bỏ tủ lạnh qua đêm để thấm gia vị. Hôm sau lấy Vịt ra khỏi tủ lạnh. Đun một nồi nước sôi thật bự để “tắm Vịt”. Tôi dùng nồi hình bầu dục (oval) để xoay trở Vịt (giống như bồn tắm nhỏ, dư chỗ cho nó...bơi ?!!). Đổ vào nước sôi 2 cups Dấm và Mạch Nha. Không có mạch nha, tôi thế bằng đường vàng (Brown Sugar). Quậy đều rồi đem con Vịt thả trong nồi nước sôi, dùng đũa nhấn chìm Vịt dưới nước trong 5 phút, phải “trấn”nước, nếu không nó sẽ nổi lên đó; vớt ra để nguội 5 phút. Lại nhận chìm Vịt trong nồi nước đang sôi 5 phút rồi vớt ra. Làm như thế 5 lần. Mỗi lần lại thấy con Vịt căng phồng thêm. Lấy ra, treo vịt lên cho quạt thổi vào Vịt để ráo nước và thật khô mới đem quay. Bỏ Vịt trong lò quay khoảng 45 phút với nhiệt độ 410 độ F. Dùng Xiên sắt đâm Vịt thấy mềm, không chảy nước đục là đã chín. Có thể dùng nhiệt kế để thăm chừng (182 độ F). Sách chỉ rõ ràng như thế. Và tôi cũng làm cẩn thận như thế trừ mục cuối: Quay Vịt. Mấy hôm trước nướng Bánh, chồng cứ càm ràm làm nhà nóng nên hôm nay tôi đổi lò. Thay vì dùng bếp nướng (oven) trong nhà, bếp điện, tôi ra cái lò nướng (Grill) ngoài sân sau, dùng bình Gas. Bật bếp, đặt con Vịt nằm tầng lưới sắt trên cao nhất, sát nắp lò đàng hoàng, tôi vào nhà để đồng hồ canh chừng chờ Vịt chín. Trong khi chờ đợi, tôi chuẩn bị một đĩa bàn lớn. Cắt xéo trái Dưa Chuột thành lát bày quanh bên ngoài. Vòng bên trong là những chùm Bông Cải (Cauliflower) đã ngâm chua ngọt. Còn Cà Rốt tỉa hoa làm “nệm” cho Vịt nằm lên trên. Màu sắc nổi bật, tuyệt đẹp. Món Vịt trở thành “Thiên Nga Tĩnh Ngọa”. Chưa cần ăn. Nghe thôi đã sướng tai. Xem đồng hồ, chưa đủ giờ. Mới 25 phút. Không sao, mình ra trở (lật mặt) con Vịt cho mặt dưới sẽ vàng lườm giống mặt trên trông càng đẹp mắt, càng hấp dẫn hơn.

Tôi ra “thăm” vịt. Mở nắp lò lên, khói bốc ra nghi ngút. Hỡi ôi, con Vịt cháy đen thui cả mặt trên lẫn dưới. Khỏi trở, tôi tức mình quá xá chừng. Đóng gas, tắt bếp. Mang con Vịt vào xem có vớt vát được miếng nào không chứ uổng công mình quá. Hết kéo đến dao, tôi lọc hết những chỗ cháy. Cháy nhiều thì cắt vứt đi, phần cháy ít thì lóc (lạng) bỏ. Ăn chỗ cháy sợ bị ung thư thấy mồ luôn. Vừa làm vừa lầm bầm cầu cho ông chồng đừng vào bếp bất tử. Ổng mà thấy thì bị chọc quê ngày này sang tháng nọ. Xấu hổ chết. Nhiều miếng đẽo gọt rồi ăn thử sao thấy chua lè, lại phải bỏ. Nguyên con Vịt chỉ còn hai, ba miếng ăn được. Tôi dấu luôn vào tủ lạnh, phòng hờ chồng hỏi đến sẽ đưa ra, quên thì mình hát bài “tình lờ” rồi tặng cho cái thùng rác là khỏe ru. Còn chút xíu hên là chồng đang bận còng lưng cắt cỏ phía sân trước, không để ý gì đến việc đàn bà bếp núc hôm nay chứ thường khi ổng hay đảo vào bếp thăm hỏi xem có món chi hấp dẫn để “làm” 1 ly vang “đi kèm”, thưởng thức món ăn. Thật nhanh tay, tôi “thủ tiêu” tàn tích, rửa sạch nồi niêu, lau dọn bếp sạch sẽ như không có gì xảy ra. Mệt quá xá trời. Vịt ơi là Vịt.

Rảnh tay rồi tôi vận dụng đầu óc tìm nguyên nhân nó thành than (than không có dấu mũ). Hồi xưa, cách đây gần 50 năm, ở Việt Nam tôi thường nướng bánh bằng cái thùng, làm bằng một thứ kim loại hỗn hợp nào đó không rõ. Hình như là Nhôm. Thùng giống như một cái hộp lớn, có cửa là một mặt kính để có thể nhìn thấy bên trong. Mặt dưới đáy có khoét lỗ để hơi nóng lùa vào thùng có ngăn bên trên. Đặt thùng lên trên cái lò gas rồi mở bếp. Thỉnh thoảng tôi cũng nướng gà bằng kiểu này mà không có trở ngại. Dù chưa thử với vịt bao giờ nhưng tôi nghĩ là không sao vì Gà, Vịt không khác nhau mấy. Có thể thùng nướng này thổi hơi nóng đều trong thùng, giữ kín hơi nên nướng được. Còn lò nướng (grill) có lỗ thoát không khí nên khi lửa cháy gặp mỡ vịt càng bốc ngọn lớn hơn, sức nóng không ngưng ở con số mình muốn, nhiệt độ 410 F, mà cứ tiếp tục lên cao, lên cao nữa, tiêu tùng đời Vịt luôn. Cho chừa cái tật “phát minh” của tôi từ nay và mãi mãi. Tiếc con Vịt thì ít mà tiếc công, tiếc thời gian chuẩn bị để nấu nó mới nhiều. Thôi thì thua keo này, chờ tháng tới là mùa Đông ta bày keo khác vậy. Khỏi cần ra ngoài sân, Tha hồ nướng bánh, nướng thịt ngay ở lò sưởi trong nhà. Một công đôi chuyện. Vừa có thức ăn, vừa khỏi bật máy nóng (Heater) tốn điện.

Đó là chuyện “tương lai” chưa xảy ra được vì đầu năm, tôi “cữ” ăn thịt Vịt. Chờ qua Tết ta, ngày rộng tháng dài sẽ tính tiếp. Chuyện hiện tại là tạm thời tôi ăn nồi Chân Giò hầm Măng cho đỡ buồn. Vịt ơi, chào mi…

Gió Đồng Nội

Ý kiến bạn đọc
30/12/201606:33:30
Khách
Tác giả nên xem lại cách dùng các loại dấu ngoặc kép, cách viết hoa, lỗi chính tả... trong tiếng Việt.
Ban Biên tập mục VVVM sao không sửa dùm để người đọc đỡ phiền.
Bài viết về nội dung không có gì đáng nói nhưng các lỗi về ngữ pháp sơ đẳng quá nhiều. Viết văn như thế không phải là văn nữa..
22/12/201602:09:29
Khách
Một người " trưởng thành trong khói lửa" như tác giả là người bạn lý tưởng của nam phụ lão ấu, không phân biệt quốc tịch, màu da, tôn giáo...:)
22/12/201602:07:30
Khách
Lỗi chính tả cơ bản nhất mà BBT cũng không thể nào chỉnh sửa dùm người viết được. Thật lạ lùng!?
21/12/201611:56:17
Khách
Nếu có cơ hội ở gần nhà của tác giả, người đọc nhất định xin được làm chuyên viên nếm thử thức ăn bất cứ lúc nào tác giả cần. :-)))

P.S: Hình như nồi Chân Giò hầm Măng còn thiếu miến, nấm đông cô (shiitake) và hành trần ?
21/12/201602:36:32
Khách
xả xui , xui xẻo , hên xui... là x .
sui gia là s .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,122,472
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến