Hôm nay,  

Con Vịt Xả Sui

20/12/201600:00:00(Xem: 19541)

Tác giả: Gió Đồng Nội
Bài số 4996-18-30696-vb3122016

Gió Đồng Nội là bút hiệu của một tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Bà là một chuyên gia từng làm việc tại Trung Tâm Không Gian Kennedy ở Merrit Island, Florida, hiện đã hưu trí. Sau đây, thêm một bài viết mới.

* * *

Những người trưởng thành trong khói (than) lửa (gas) như tôi đương nhiên phải là người có “tâm hồn ăn uống” hay nói cách văn vẻ là “tâm hồn ẩm thực” thuộc loại có “chỉ số” (tôi tránh dùng những chữ như siêu cao, cực kỳ cao nghe có vẻ như ở cõi trên (cao) đấy). Không phải tôi tự “vinh danh” mình như thế đâu. Chẳng qua là 2 đứa em trai, (em dâu đời nào dám chọc quê chị chồng) đã có gia đình, mỗi lần đến chơi đều thấy bà chi đang loay hoay nấu nướng món gì đó bèn “xem mặt, đặt tên” cho. Cái bếp nhà tôi lúc nào cũng hừng hực nóng. Không nấu thì nướng. Chẳng lửa gas thì là lò điện. Cứ thế eo sèo tiếng reo của mỡ, của nước. Cứ thấy món mới là muốn nấu thử. Kết quả thử nghiệm thường là “chưa được ngon lắm”. Lâu lâu “Tổ đãi” thành công ngay lần thí nghiệm đầu tiên. “Lần đầu là lần cuối người ơi”, tôi không đụng đến món đó nữa vì mắc bận thử nghiệm món mới. Để khỏi phí các món ăn “tạm được”, gia đình các em tôi “được bà chị mời ăn thử” dài dài. Đến cô em gái bị bà chị mời qua ăn dùm nhiều lần quá cũng thở than rằng sao bà cực thân nấu cho cố mạng chi vậy để nhờ người ăn hộ. Ô trời, nó đâu có hiểu. Như những nghệ sĩ có tâm hồn văn nghệ, thích ra mắt, trình diện tác phẩm Thơ, Văn, của mình thì bà chị “Thực Sĩ”, thích nấu, cũng muốn trình làng xóm là anh chị em mình, thưởng thức món ăn mình nấu ra. Muốn ăn thì lăn vào bếp. Ca dao, tục ngữ mình có nói câu này. Tôi trưởng thành trong khói lửa là vậy đó. Nó nằm trong huyết quản từ thủa trẻ rồi nên về già muốn bỏ coi bộ không dễ chút nào. Thay vì mỗi cuối tuần như khi trẻ; bây giờ đứng tuổi, cứng cả chân tay, chậm chạp hẳn lại thành ra chỉ mỗi cuối tháng mới nấu kiểu “nhà hàng” một lần cho đại gia đình, gồm nhiều anh, chị, em, cùng các con, cháu của tôi cùng ăn nhậu.

Năm sắp hết, Tết Tây rồi Tết Ta sắp đến, bao nhiêu ngày Lễ dồn dập. Tháng 11, Lễ Tạ Ơn, mọi người cùng ăn Gà Tây theo truyền thống Hợp Chủng Quốc cho “hợp thời” chứ hầu hết người Việt mình ít ai thích Gà Tây vì thịt nạc quá hoá khô dù có tốt cho sức khoẻ. Thịt Ngỗng béo hơn Gà Tây nhưng mắc dàn trời. Đúng mùa lễ, giá rẻ lắm là hơn 5 đô la một pound. Trái mùa thì cả chục đô, mắc gấp đôi hay hơn nữa. Thịt Vịt “đứng” chính giữa. Giá cả phải chăng và khá ngọt thịt. Có lẽ vì thế mà người mình chọn Vịt thay Gà Tây chăng? Hồi còn trẻ, tôi thường nghe mấy bà nội trợ bàn nhau ăn thịt vịt xả sui cuối năm. Ăn con vịt chậm chạp, dáng đi ì ạch, lẹt đẹt cho hết năm nay để sang năm mọi thứ hanh thông hơn. Có cử, có kiêng, có thiêng, có lành, nhiều người nói vậy, để tôi thử thực nghiệm coi ra sao.

Tối thứ hai bỏ nửa gói Măng Khô người nhà mang tận Buôn Mê Thuật sang cho từ năm ngoái vẫn nằm trong tủ lạnh ra, ngâm nước rồi rửa đi, ngâm nước rồi rửa lại, đến lần thứ 6 mới để ngâm qua đêm. Ngâm đi ngâm lại (như ngâm..Thơ) rồi mới đem luộc. Luộc tới, luộc lui đủ bốn lần rồi mới phi hành, tỏi, cho thơm xong đổ măng vào xào với mắm, muối để sẵn, chờ con vịt. Bún Măng Vịt. Đó là món tôi dự định sẽ làm. Cùng sản phẩm (product) của USA, con Vịt do hãng Maple Leave nuôi, hai phần mỡ, một phần thịt. Khác với hãng Culvert. Hai phần mỡ, thịt, y chang nhau. “Rước” con vịt từ chợ Publix về rửa sạch sẽ thì thấy nó nạc quá. Nấu “hơi uổng”. Nướng ngon hơn. Thế là Tôi đổi ý. Đem Xương với Chân Giò Heo ra hầm với Măng. Còn con Vịt sẽ quay kiểu Bắc Kinh. Tôi mở một trong hai chục quyển sách dạy nấu ăn từ nhiều quốc gia trên thế giới ra để vừa học vừa thực hành cho chắc ăn. Sau khi lau khô con Vịt bằng giấy (paper towel) thấm sạch nước thì lấy Gừng tươi xay nhuyễn xát trong, ngoài để khử mùi hôi (sách bảo thế). Đợi 5 phút mới lấy giấy thấm lau khô lại rồi ướp gia vị. Vài muổng canh Rượu thơm (tôi thích mùi Rum), 5 cánh Hồi, 5 cọng Đinh Hương, 3 thanh Quế, 1 miếng Gừng dài bằng ngón tay, vỏ 1 quả Cam, tí Tiêu, tí Muối, tí Đường, tí bột ngọt, xay nhuyễn tất cả lại rồi sát bên trong, bên ngoài con Vịt. Lấy Kim, Chỉ, may Vịt lại cho kín chỗ cổ và bụng. Bỏ tủ lạnh qua đêm để thấm gia vị. Hôm sau lấy Vịt ra khỏi tủ lạnh. Đun một nồi nước sôi thật bự để “tắm Vịt”. Tôi dùng nồi hình bầu dục (oval) để xoay trở Vịt (giống như bồn tắm nhỏ, dư chỗ cho nó...bơi ?!!). Đổ vào nước sôi 2 cups Dấm và Mạch Nha. Không có mạch nha, tôi thế bằng đường vàng (Brown Sugar). Quậy đều rồi đem con Vịt thả trong nồi nước sôi, dùng đũa nhấn chìm Vịt dưới nước trong 5 phút, phải “trấn”nước, nếu không nó sẽ nổi lên đó; vớt ra để nguội 5 phút. Lại nhận chìm Vịt trong nồi nước đang sôi 5 phút rồi vớt ra. Làm như thế 5 lần. Mỗi lần lại thấy con Vịt căng phồng thêm. Lấy ra, treo vịt lên cho quạt thổi vào Vịt để ráo nước và thật khô mới đem quay. Bỏ Vịt trong lò quay khoảng 45 phút với nhiệt độ 410 độ F. Dùng Xiên sắt đâm Vịt thấy mềm, không chảy nước đục là đã chín. Có thể dùng nhiệt kế để thăm chừng (182 độ F). Sách chỉ rõ ràng như thế. Và tôi cũng làm cẩn thận như thế trừ mục cuối: Quay Vịt. Mấy hôm trước nướng Bánh, chồng cứ càm ràm làm nhà nóng nên hôm nay tôi đổi lò. Thay vì dùng bếp nướng (oven) trong nhà, bếp điện, tôi ra cái lò nướng (Grill) ngoài sân sau, dùng bình Gas. Bật bếp, đặt con Vịt nằm tầng lưới sắt trên cao nhất, sát nắp lò đàng hoàng, tôi vào nhà để đồng hồ canh chừng chờ Vịt chín. Trong khi chờ đợi, tôi chuẩn bị một đĩa bàn lớn. Cắt xéo trái Dưa Chuột thành lát bày quanh bên ngoài. Vòng bên trong là những chùm Bông Cải (Cauliflower) đã ngâm chua ngọt. Còn Cà Rốt tỉa hoa làm “nệm” cho Vịt nằm lên trên. Màu sắc nổi bật, tuyệt đẹp. Món Vịt trở thành “Thiên Nga Tĩnh Ngọa”. Chưa cần ăn. Nghe thôi đã sướng tai. Xem đồng hồ, chưa đủ giờ. Mới 25 phút. Không sao, mình ra trở (lật mặt) con Vịt cho mặt dưới sẽ vàng lườm giống mặt trên trông càng đẹp mắt, càng hấp dẫn hơn.

Tôi ra “thăm” vịt. Mở nắp lò lên, khói bốc ra nghi ngút. Hỡi ôi, con Vịt cháy đen thui cả mặt trên lẫn dưới. Khỏi trở, tôi tức mình quá xá chừng. Đóng gas, tắt bếp. Mang con Vịt vào xem có vớt vát được miếng nào không chứ uổng công mình quá. Hết kéo đến dao, tôi lọc hết những chỗ cháy. Cháy nhiều thì cắt vứt đi, phần cháy ít thì lóc (lạng) bỏ. Ăn chỗ cháy sợ bị ung thư thấy mồ luôn. Vừa làm vừa lầm bầm cầu cho ông chồng đừng vào bếp bất tử. Ổng mà thấy thì bị chọc quê ngày này sang tháng nọ. Xấu hổ chết. Nhiều miếng đẽo gọt rồi ăn thử sao thấy chua lè, lại phải bỏ. Nguyên con Vịt chỉ còn hai, ba miếng ăn được. Tôi dấu luôn vào tủ lạnh, phòng hờ chồng hỏi đến sẽ đưa ra, quên thì mình hát bài “tình lờ” rồi tặng cho cái thùng rác là khỏe ru. Còn chút xíu hên là chồng đang bận còng lưng cắt cỏ phía sân trước, không để ý gì đến việc đàn bà bếp núc hôm nay chứ thường khi ổng hay đảo vào bếp thăm hỏi xem có món chi hấp dẫn để “làm” 1 ly vang “đi kèm”, thưởng thức món ăn. Thật nhanh tay, tôi “thủ tiêu” tàn tích, rửa sạch nồi niêu, lau dọn bếp sạch sẽ như không có gì xảy ra. Mệt quá xá trời. Vịt ơi là Vịt.

Rảnh tay rồi tôi vận dụng đầu óc tìm nguyên nhân nó thành than (than không có dấu mũ). Hồi xưa, cách đây gần 50 năm, ở Việt Nam tôi thường nướng bánh bằng cái thùng, làm bằng một thứ kim loại hỗn hợp nào đó không rõ. Hình như là Nhôm. Thùng giống như một cái hộp lớn, có cửa là một mặt kính để có thể nhìn thấy bên trong. Mặt dưới đáy có khoét lỗ để hơi nóng lùa vào thùng có ngăn bên trên. Đặt thùng lên trên cái lò gas rồi mở bếp. Thỉnh thoảng tôi cũng nướng gà bằng kiểu này mà không có trở ngại. Dù chưa thử với vịt bao giờ nhưng tôi nghĩ là không sao vì Gà, Vịt không khác nhau mấy. Có thể thùng nướng này thổi hơi nóng đều trong thùng, giữ kín hơi nên nướng được. Còn lò nướng (grill) có lỗ thoát không khí nên khi lửa cháy gặp mỡ vịt càng bốc ngọn lớn hơn, sức nóng không ngưng ở con số mình muốn, nhiệt độ 410 F, mà cứ tiếp tục lên cao, lên cao nữa, tiêu tùng đời Vịt luôn. Cho chừa cái tật “phát minh” của tôi từ nay và mãi mãi. Tiếc con Vịt thì ít mà tiếc công, tiếc thời gian chuẩn bị để nấu nó mới nhiều. Thôi thì thua keo này, chờ tháng tới là mùa Đông ta bày keo khác vậy. Khỏi cần ra ngoài sân, Tha hồ nướng bánh, nướng thịt ngay ở lò sưởi trong nhà. Một công đôi chuyện. Vừa có thức ăn, vừa khỏi bật máy nóng (Heater) tốn điện.

Đó là chuyện “tương lai” chưa xảy ra được vì đầu năm, tôi “cữ” ăn thịt Vịt. Chờ qua Tết ta, ngày rộng tháng dài sẽ tính tiếp. Chuyện hiện tại là tạm thời tôi ăn nồi Chân Giò hầm Măng cho đỡ buồn. Vịt ơi, chào mi…

Gió Đồng Nội

Ý kiến bạn đọc
30/12/201606:33:30
Khách
Tác giả nên xem lại cách dùng các loại dấu ngoặc kép, cách viết hoa, lỗi chính tả... trong tiếng Việt.
Ban Biên tập mục VVVM sao không sửa dùm để người đọc đỡ phiền.
Bài viết về nội dung không có gì đáng nói nhưng các lỗi về ngữ pháp sơ đẳng quá nhiều. Viết văn như thế không phải là văn nữa..
22/12/201602:09:29
Khách
Một người " trưởng thành trong khói lửa" như tác giả là người bạn lý tưởng của nam phụ lão ấu, không phân biệt quốc tịch, màu da, tôn giáo...:)
22/12/201602:07:30
Khách
Lỗi chính tả cơ bản nhất mà BBT cũng không thể nào chỉnh sửa dùm người viết được. Thật lạ lùng!?
21/12/201611:56:17
Khách
Nếu có cơ hội ở gần nhà của tác giả, người đọc nhất định xin được làm chuyên viên nếm thử thức ăn bất cứ lúc nào tác giả cần. :-)))

P.S: Hình như nồi Chân Giò hầm Măng còn thiếu miến, nấm đông cô (shiitake) và hành trần ?
21/12/201602:36:32
Khách
xả xui , xui xẻo , hên xui... là x .
sui gia là s .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,626,155
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến