Hôm nay,  

Ăn Tiệc Trên Tàu Mùa Noel

27/12/201600:00:00(Xem: 20256)

Tác giả: Nguyễn Viết Tân
Bài số 5003-18-30703-vb3122716

Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, đã nhận các giải thưởng chính từ năm đầu tiên, hiện là một thành viên ban tuyển chọn chung kết.

* * *

blank
Con tàu Wild Goose.

Đứa cháu kêu tôi bằng chú tên là Á Châu cứ mỗi năm nhân dịp kỷ niệm hôn nhật của chú thím thì đều có tặng một chuyến ăn chơi, nếu không thì cũng đi coi ca nhạc.

Năm ngoái cũng dịp này, chúng tôi cùng chị Ba Châu, dì Mến được đi coi ca nhạc tuốt mãi trên Pomona.

Thú thực bữa đó người Mỹ đi coi quá đông, họ vỗ tay ầm ầm, trong khi bốn cụ già nhà quê này có hiểu gì về những bản nhạc cổ điển nói về mùa Giáng Sinh đâu, nhất là những lời phi lộ, lời đối đáp của những diễn viên thì lại càng mù tịt. p\Quay qua thì thấy chị Ba thân ái của tôi đã ngáy khò khò.

Tính kéo nhau ra về thì ngại ngùng vì người Mỹ sẽ nhìn mình với ánh mắt kì cục, tại sao mấy người "hai lúa" này mới coi chừng năm ba bản nhạc mà đã ra về, nên phải ráng đợi đến breaktime mới âm thầm ra xe mà trốn mất.

Năm nay chị Châu chối từ liền cái vụ coi ca nhạc, nên cháu mới đề nghị đi ăn tiệc trên tàu, chạy vòng vòng trong vịnh Newport Beach.

Mấy ngày trước 8 người được mời đã chộn rộn lo quần áo sẽ mặc bộ nào, vì trong vé có đề là phải diện thật đẹp.

Coi trong vé thì thấy 1 phần ăn chưa tới 90usd nhưng có cái vụ chụp hình mỗi người 18$ mà 8 người thì hết 90$ nữa.

Ngoài ra, còn thêm vụ kỷ niệm hôn nhật 144$.

Năm ngoái, tôi đi qua Úc, nên dịp Noel nhà bạn trai của Lina Ý Nhi có mời mấy mẹ con ra nhà của họ chơi. O Điểm nói:

- Khu đó kẹt xe dễ sợ, cứ nhích từng chút. Mà giờ lên tàu là 7 PM nếu ra trễ, tàu nhổ neo rồi là huốc, vậy nên mình phải đi lúc 5g chiều cho chắc ăn.

Chúng tôi lên xe đúng 5 giờ y như nhời bà Bề Trên phán bảo, nên ra đến nơi lúc... 5g15.

Trời ơi, biết làm gì cho hết 2 tiếng đồng hồ?

Thế là tôi chạy dọc theo bờ biển để ngắm phố phường mùa Nô En.

Sao lạ, dân khu này toàn là nhà giàu, mà thỉnh thoảng mới có 1 nhà treo dây đèn nhỏ xíu, còn khu thương mại và đường phố thì buồn thiu, nhất là trời lại có mây vần vũ, đã lắc rắc mấy hạt mưa.

Coi 1 hồi thấy chán nên chúng tôi vô chỗ tàu đậu thì chưa có ai kể cả nhân viên hướng dẫn xuống tàu, chỉ có tấm bảng đề đúng 7PM bắt đầu Boarding.

Có chỗ đậu xe thôi mà nó cũng đè mình ra lấy 15$ cho bằng được. Có đời thuở nào đi ăn nhà hàng mà phải trả tiền parking?

Ngồi trong xe riết ai cũng chán nên bước ra ngoài thì gió biển thổi phần phật lạnh buốt, trời chuyển mua to rồi đây.

Ngồi chán chê mê mỏi mới thấy người ta rục rịch chui từ trong xe ra xếp hàng xuống tàu.

Người thợ chụp hình có danh sách sẵn nên gọi chúng tôi đứng 1 hàng ngang trước mũi tàu, bấm cho 4 tấm hình, rồi mời theo cầu phao lên tàu.

Đây là 1 con tàu khá lớn cao 3 tầng mà tầng trên cùng là nhà hàng.

Mấy cô tiếp tân trao cho mỗi người 1 ly xăm banh rồi hướng dẫn vào bàn số 15, có trải khăn xanh còn những bàn khác khăn trắng. Trên bàn này đặc biệt hơn là vì có 2 chai xăm banh trong xô đá và 8 cái ly chân cao có in tên của con tàu.


Họ bưng ra 2 "sọt" bánh mì với mấy hũ nhỏ phô mai trắng và nước sauce. Chúng tôi bảo nhau nhịn đói từ sáng, mà chưa thấy thức ăn gì nên đành ngồi nhâm nhi bánh mì cho đỡ buồn mồm.

Chị sui Hồng nói:

- Nghe ông Đỗ Thanh ca tụng trên đài rằng thức ăn con tàu này đãi nhiều và ngon lắm, chúng ta đừng ăn no bánh mì kẻo chút nữa lại hối tiếc.

Bồi bàn bưng ra 1 dĩa salad gồm chừng 10 cộng cắt ngắn khoảng 3 đốt ngón tay với dressing và 1 miếng bánh mì tỏi chiên cứng còng như viên ngói.

Anh Ao với cô bạn gái Mì- Xào kêu tiếp viên mở 1 chai xăm banh uống thử để chờ đồ ăn, thì may thay họ bưng ra rồi đây: Một dĩa to bự nhưng bên trên có mấy miếng đậu que và cà rốt luộc với 1 miếng cá salmon to bằng 3 ngón tay, nhưng khốn nỗi cả nhà tôi lại không thích mùi loại cá này.

Anh Ao an ủi:

- Lát nữa sẽ còn món thịt bò mà.

Y như rằng, mỗi người được 1 miếng thịt bò cũng to bằng 3 ngón tay. Anh Ao là tay đầu bếp nổi danh cũng phải trầm trồ:

- Bà ngoại với ông Tưng ăn thử coi, ngon y như...thịt hộp.

Quả có như thế, đâu cần dùng dao nĩa gì đâu, mới đụng vào thì nó vỡ ra như 1 đám thịt hầm nhừ.

Chị ba than thở:

- Lần này mình ngu kiểu này, sang năm mình...

Tôi tiếp lời:

- ...mình sẽ lại ngu kiểu khác.

Quái đản là đồ ăn thì chẳng ra sao mà ly với muỗng niã thì bày kín trước mặt.

Đã thấy họ bưng món bánh sô cô la ra mà sao không thấy tàu chạy, hỏi ra mới biết vì trời đang mưa to nên tàu không được phép rời bến, chỉ dập dềnh tại chỗ như vầy thôi.

Chán mớ đời.

Ông Thuyền Trưởng bước ra cầm micro chúc mừng Giáng Sinh tới các thực khách, sau đó chúc mừng bàn nọ bàn kia, đến khi ông đọc tên chúng tôi mà chính tôi cũng không biết họ đang nói về mình vì cách phát âm sai, mà mình đang ngồi bàn số 15, ổng lại nói Anniversary bàn số 13, thế nên ông nói xong chả có ai phản ứng hay vỗ tay gì cả.

Quay qua nhìn thì bàn số 13 có một cặp còn trẻ, có thể nào mà mừng hôn nhật 41 năm được?

Canopy (vòm mái che) trên tàu bị gió thổi mạnh quá, nên nước mưa lòn vào trong nhỏ từng giọt lên cổ thực khách.

Chưa đến mục nhảy đầm thì tôi đã tính bài chuồn.

Xuống tầng dưới cùng để lên bờ thì người thợ chụp hình nói ráng đợi 8 phút nữa sẽ có hình.

Họ đưa ra bốn tấm hình mà chọn được có một vì nhũng tấm kia gió thổi tóc tai mấy bà rối tung lên, phủ kín cả mặt mũi y như những hồn ma coi kinh dị quá.

Họ mời chúng tôi vào nghỉ tạm trong một phòng ngủ lớn để chờ lấy hình, nơi đây tài tử Cowboy John Wayne đã từng quay cảnh này trong một phim nào đó.

Tuy tàu dập dềnh như vậy chứ không bị sóng biển nhồi, nhưng những người hay bị say sóng cũng được dịp "Cho cá ăn mồi".

Thôi, chị ba Châu đành bỏ ý định đãi bác Toàng với chú Mốc ăn trên tàu này như đã nói trước.

Thật chả ra cái lý thú gì. Tiền mua vé, tiền service, thuế má, đậu xe các cái tốn gần một ngàn ba trăm tiền tươi cho 8 người mà chưa tính tiền...ói nữa đó.

Tuy nhiên ai cũng cám ơn cháu Á Châu năm nào cũng nhớ mà cho quà, tặng chuyến đi chơi cho cả nhà.

Nguyễn Viết Tân

Ý kiến bạn đọc
25/06/202117:15:43
Khách
Họ không lớn lên từ nơi đó ngôn ngữ xa lạ, làm sao họ có thể hòa nhập được.Bài viết nói lên một sự thật hơi buồn nhưng rất đúng.
30/05/202105:40:22
Khách
Bai viet chang ra gi ca ma cung duoc dang len bao ? ( Viet Bao ) Qua nham chan !!!!!!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,396,679
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến