Hôm nay,  

San Jose Lụt

01/03/201700:00:00(Xem: 15158)

Tác giả: Deborah Tường Vân
Bài số 5057-18-30757-vb4022917

Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô là nhân viên Sở Xã Hội San Jose từng được cử chăm sóc Bà Trùng Quang -vị niên trưởng của giải thưởng Việt Báo- liên tục hơn 6 năm cuối đời. Sau đây là bài mới nhất của cô.

* * *

blank
Hình trích từ trang tin báo Cali Today: Hơn 225 người đã được kịp thời cứu khỏi nạn lụt.

Định cư ở San Jose gần 18 năm, nhiều lần tôi đã nghe bên miền Đông có lụt. Kinh khủng nhất là cơn bão Katrina tháng Tám năm 2005 đã gây ra nạn lụt lớn, tàn phá vùng Nam Florida, Louisiana, đặc biệt là tại thành phố New Orleans làm gần hai ngàn người chết.

Sống tại Cali, dù luôn bị đe dọa động đất, mấy năm nay lại chịu cảnh khô hạn, mỗi lần nghe tin tức về những cơn bão lụt đây đó tôi vẫn thầm nghĩ khó mà có cảnh lụt lội tấn công San Jose.

Sau mấy năm khô hạn, từ giữa tháng Hai năm nay, cả Nam Bắc Cali bỗng mưa gió mù trời. Vậy mà vùng thung lũng Hoa Vàng, đường xá lưu thông vẫn ngon lành. Tối hôm cuối tuần, khi lái xe về nhà giữa cơn mưa, em trai tôi còn nói:

- Mưa lớn như vậy mà ở đây không sao chứ ở VN mưa chừng vài giờ là ngập mênh mông!

Thật vậy, đường xá cầu cống ở Mỹ đúng là tối tân nhất thế giới. Nhớ thời còn ở Việt Nam, nhà tôi gần phi trường Tân Sơn Nhất vẫn thường bị ngập ngụa. Chỉ cần cơn mưa kéo dài chừng 30 phút là đường về nhà nước đã ngập nửa bánh xe. Tình trạng phố phường ngập lụt bây giờ còn leo thang trầm trọng hơn, đến mức dân Sài Gòn ngày nay thường hát lời nhạc chế, "Saigon ngập lắm Saigon ơi... Saigon ơi...”

Thương con phố xưa ngập lụt xong, yên tâm đi ngủ. Nào dè trưa thứ hai, mở “phây búc” mới thấy hình ảnh của cô bạn học cũ đứng trong hiên căn nhà quen ở San Jose nhìn ra nước lụt ngang bậc thềm, kèm dòng chữ "bà cháu đang ra ngoài coi nước lụt." Thì ra nưiớc lụt đang ở ngay gần mình...

Coi tin tức địa phương, thấy đúng là thành phố San Jose đang bị ngập lụt, sau khi nước từ hồ chứa Anderson tràn và đổ xuống sông Coyote Creek chảy qua khu vực Thung lũng Santa Clara, hôm 21-2. Hơn 225 nạn nhân cơn bão lụt đã được cứu thoát.

Tại các vùng thấp trong thành phố, suốt đêm 21 và 22-2, nhà chức trách đã phải đi gõ cửa từng nhà, phổ biến lệnh sơ tán cho 36,000 cư dân, trong số này, có 14.000 người dân bắt buộc phải “di tản khẩn cấp”. Số người bắt buộc phải di tản này đã được chuyên chở bằng xe bus đến những điểm cư trú tạm thời.

Trong khi đó, hơn 225 người đã được lực lượng cứu hỏa trợ giúp cho thoát cảnh nước lụt. Thành phố San Jose cho biết đây là trận lũ lụt nghiêm trọng nhất kể từ năm 1997.

Trưa ngày Thứ Hai, con gái đón cháu ngoại đi học về cho biết nhiều trường học đã bị trưng dụng làm nơi tạm trú cho các gia đình phải “chạy lụt”. Tại những trạm tạm cư này, người lớn vẫn đi làm hoặc lo công việc, ban ngày chỉ có người già với trẻ con. Nghe con gái kể, tôi nói mình nên vào thăm trò chuyện cho họ đỡ buồn. Con gái cho biết tại các trại tạm này, thấy Red Cross cung cấp khá đầy đủ mọi loại vật dụng, má đi thăm để ý coi có thể phụ nữ thiếu băng vệ sinh, mình lo giúp bà con.

Tôi rủ một người em cùng đi thăm bà con chạy lụt. Nơi tạm trú chúng tôi tìm đến là cái phòng gym thật rộng của một Trường Trung học. Tại đây, thấy có khoảng 120 cái giường bố màu xanh mới toanh được kê ngay ngắn. Trên mỗi giường có sẵn sàng mền mới gối mới. Ngay cạnh bên khu giường ngủ là một phòng ăn rộng, với rất nhiều thức ăn uống sẵn sàng. Em tôi cười nói:


- Ở Mỹ có khác. Ngay cái trạm tiếp cư khẩn cấp này mà đồ ăn, đồ uống cũng ê hề. Kìa chị coi, có cả cà phê Starbucks nữa!

Nhìn theo tay cậu em, tôi thấy có cả hai bình cà phê lớn mang nhãn hiệy Starbucks nổi tiếng. Thăm hỏi hai vợ chồng người Việt đang tạm cư tại đây, chúng tôi được cho biết họ sinh sống tại khu Old Oakland là nơi vùng đất thấp nhất chung quanh có nhiều suối. Người chồng kể là hôm thứ ba họ nghỉ làm để đi bác sĩ, lúc trở về thì nước đã tràn vào khu moblie home ngập chân. Nhóm cứu cấp của Hồng thập tự cùng cảnh sát kêu gọi mọi người nhanh chóng rời nơi ở. Thế là mọi người chỉ kịp lái xe ra đậu lề đường rồi quơ vội thêm áo ấm, rồi lục tục leo lên xe đến đây.

blank
Bà con người Việt đang ra xe “di tản.”

Anh chị đồng hương kể chuyện cũng đều bày tỏ sự biết ơn trước việc được chính quyền giúp đỡ kịp thời. Tôi nhìn dãy quần áo đủ cỡ cho mọi lứa tuổi, chợt nhớ lời con gái nhắc, nên hỏi nhỏ ba bốn phụ nữ xem họ có đồ "phụ tùng vệ sinh chăng? Quả nhiên, họ cho biết là rất cần vì lúc được gọi đi gấp gáp như vậy nên ai nấy chỉ mỗi bộ đồ mặc sẵn vơ vội thêm áo khoác là chạy kẻo xe chờ. Hai ngày nay đang trong cảnh thiếu thốn đồ lót, "tắm xong lại giặt rồi hơ vào máy hong tay cho khô để mặc lại. " Một bà đồng hương lớn tuổi còn cười nói:

- Cảnh này thật giống y như hồi mới khi di cư từ Bắc vào Nam năm 1954. Bà con tiếp tế được cho ít đồ lót, băng vệ sinh thì còn gì quí bằng.

Trò chuyện thêm, bà con đồng hương còn nói đồ ăn kiểu Mỹ thì nhiều nhưng ngán quá, phải cố mà nuốt. Tôi cười nói chắc cả nhà nhớ cơm trắng với nước mắm. Mấy bà bảo chỉ cần có cơm trắng với tí xì dầu hoặc nước mắm là quí rồi... Người em tôi hẹn nếu Thứ Sáu bà con còn ở đây, chúng tôi sẽ đem cơm đến cùng ăn với gia đình cho vui.

Ngồi lâu trong nhà, tôi hỏi ba bà đồng hương ra đi bộ ngoài sân cho thoải mái. Khi vừa ra cửa, tôi thấy hai cô gái người Việt trong nhóm Red Cross nói gì với nhau, rồi vẫy tay về phía chúng tôi. Tới nơi, gặp nhau, cô gái lôi trong cái túi vải lớn những đĩa cơm trắng với trứng gà chiên ốp la, ốp lết bọc trong ziploc còn nóng hổi. Cô phát cho chúng tôi rồi nói biết bà con đồng hương Việt tại đây thèm cơm, cô vừa chạy vội về nhà tự làm rồi mang tới. Nhận phần cơm cô chia cho đồng hương, ai nấy đều cảm động trước tấm lòng của cô gái Việt. Khi ăn trứng, có người nói ước gì có được tí... muối tiêu.

Từ giã bà con chạy lụt tại nhà tạm trú, chị em tôi cùng hẹn sẽ quay lại. Ngay khi trở về nhà, tôi rang thêm một hũ muối tiêu, mua thêm lọ xì dầu, nấu một nồi cơm, kho một nồi cá trích tươi xanh bằng nồi slow cook để qua đêm cho mềm rục xương rồi lục lọi mấy cái thùng ghi chữ đồ để dành lôi ra một mớ quần lót màu trắng còn mới mua cho mẹ lúc về VN cách đây... 3 năm mà bà mặc không vừa tính để dành "lúc về già" chắc mặc được! Con gái cũng đưa thêm mấy hộp băng vệ sinh, gọi là chút ít đóng góp nhỏ nhoi tỏ lòng đồng cảm của đồng hương gặp nạn.

Hôm sau, mấy chị em trở lại trại tạm trú và đã có được thêm một bữa ăn vui vẻ với bà con. Tin vui cho biết mứ bão đang giảm, mực nước hồ chứa Anderson đã xuống mức an toàn, chỉ một hai bữa nữa là bà con đã có thể trở lại nhà cũ.

San Jose tháng 2 năm 2017

Deborah Tường Vân

Ý kiến bạn đọc
01/03/201722:43:09
Khách
Thấy cảnh nầy nhớ cảnh lụt lội miền trung. Có năm liên tiếp 13 cơn lụt, don dẹp mệt nghỉ. Nhìn cảnh chạy lụt của dân San Jose nhớ đến câu người ta thường nói "nhà giàu đứt tay.....!!!!"
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,396,689
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến