Hôm nay,  

Tháng Tư, Nhận và Cho

28/04/201700:00:00(Xem: 13313)

Tác giả: Triều Phong (TPN)
Bài số 5105-18-30785-vb6042817

Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bài mới của anh là câu chuyện một nhóm bạn Phật tử tại Dayton, Ohio cùng nhau thực hiện hạnh bố thí, góp phần vào công tác xã hội, nhân dịp 42 năm sau Tháng Tư 1975.

* * *

blank
Nhóm bạn và người viết chuyển tặng vật vào nhà kho cứu trợ.

Kể từ 1975, cứ vào độ Tháng Tư là người Việt hải ngoại ở khắp nơi như Úc, Pháp, nhất là Hoa Kỳ lại tổ chức những buổi lễ tưởng niệm, quốc hận... để ghi nhớ biến cố đau thương khi chế độ Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ vào ngày 30 tháng Tư năm ấy.

Tháng Tư đang trở lại cũng là lúc để nhắc nhở những hậu duệ của chúng ta là các thế hệ gốc Việt tương lai, đừng quên gốc rễ và ý chí tự do của ông cha, từng biến nỗi đau nhục vong quốc thành sức mạnh đi tới, gầy dựng được một cộng đồng gốc Việt mạnh mẽ tại nước Mỹ và trên toàn thế giới.

Cùng ý nghĩa ấy, như mọi năm Hội Cao Niên phối hợp với Cộng Đồng Người Việt Dayton tại Ohio sẽ làm lễ tưởng niệm Ngày Quốc Hận vào chiều Chủ Nhật, ngày 30 tháng 04 năm 2017 để người Việt có cơ hội gặp gỡ hàn huyên ôn lại lịch sử, tri ân và tưởng nhớ tới các anh hùng của dân tộc, những đồng đội đã hy sinh trên chiến trường hoặc ở các trại tập trung cải tạo xa xôi hẻo lánh, những đồng bào đã tử nạn trên đường vượt biên, vượt biển tìm tự do, lánh nạn cộng sản.

Bên cạnh những buổi lễ chính thức tưởng nhớ “Tháng Tư Đen”, nhóm bạn chúng tôi; gồm một số người Việt tị nạn ngày xưa định cư tại Dayton, Ohio cùng nhắc nhở nhau về sự bao dung lớn lao và những trợ giúp mà nước Mỹ, người Mỹ đã dành cho chúng ta từ những ngày đầu đi tị nạn.

Bốn mươi hai năm sau biến cố tháng Tư năm xưa đã là một thời gian đủ dài để người Việt hải ngoại nuôi dưỡng thành công những con em, thuộc thế hệ một rưỡi hoặc thứ hai, thứ ba thành công vượt bực trong mọi lĩnh vực. Họ đã góp phần không nhỏ cho xã hội Hoa Kỳ để làm rạng danh người Việt.

blank
Nhóm bạn và người viết chuyển tặng vật vào nhà kho cứu trợ.

Từ sự sự trưởng thành ấy, chúng tôi bảo nhau rằng Tháng Tư cũng là lúc cần thể hiện lòng tri ân đối với miền đất đã nuôi dưỡng chúng ta. Và tất cả đồng ý cùng nhau đóng góp tài chánh để mua quà biếu tặng cho một vài cơ sở từ thiện nào đó đang giúp đỡ những người nghèo khó trên đất Mỹ như một công tác xã hội thiết thực.

Tình cờ một hôm chúng tôi gặp được Cô Jenn LaDu nhân viên của cơ quan từ thiện Saint Vincent de Paul, Dayton, Ohio, chuyên lo về “Homeless Shelter for Women and Families.” Khi biết ý định của nhóm bạn chúng tôi, Jenn ngạc nhiên thích thú và “welcome” trước tinh thần “give back” này và đã giới thiệu cơ quan của cô cho chúng tôi.

Trên tinh thần tự nguyện chia xẻ khó khăn, đùm bọc yêu thương, một số phật tử như anh Anh đã phát tâm tặng hai ngàn năm trăm đô, vợ chồng anh Đức chị Phương chủ tiệm Venetian Nails and Spa ở Beavercreek đóng góp một ngàn đô, thân mẫu của chị sốt sắng góp năm trăm đô và em Andrew, một du học sinh, hiện la “manager” của Venetian cũng hăng hái tham gia đóng thêm vào ngân quỹ hai trăm đô để đi Sam Club mua tặng phẩm cho công tác từ thiện này.

Rồi sáng sớm một hôm, anh em chúng tôi tập trung tại nhà cô Phương, chủ tiệm Veneatian Nails. Sau khi dùng điểm tâm nhẹ mọi người nhanh nhẹn khuân đồ ra xe và tìm đến địa chỉ của cơ quan từ thiện mà cô Jenn đã cho.

Vì là chỗ chứa hàng nên cơ quan nằm cặp theo con sông ở dưới phố Dayton trên một khu đất tương đối hẻo lánh và hơi khuất tất. Sau một hồi đi lòng vòng tìm kiếm cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi, lúc thấy một toà nhà lớn với hàng chữ “Donate Here Anytime” thật to nằm tít trên cao.

blank
Nhóm bạn và người viết chuyển tặng vật vào nhà kho cứu trợ.

Khi chúng tôi đến thì đã có vài ba người Mỹ điạ phương cũng mang đồ cũ lại cho. Mọi người nhìn nhau cười đồng cảm trong tinh thần tương thân tương ái. Nhân viên làm việc ở đây mừng rỡ khi thấy chúng tôi mang tới rất nhiều quà mới va vô cùng hài lòng với số đồ đạc này. Sau khi phụ chúng tôi khiêng tặng phẩm vào trong họ ghi cho chúng tôi một biên nhận cám ơn của cơ quan.

Công việc nhỏ mọn của chúng tôi lúc này là chỉ muốn nói lên lời cám ơn chân thành của những nạn nhân được trực tiếp giúp đỡ như bao người Việt của chúng ta đã làm trên nước Mỹ mà thôi.

Trên đường về, trong không khí lành lạnh của gió xuân chúng tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn vì đã làm được một việc có chút ý nghĩa. Trưa đó trong buổi cơm chay tại nhà anh Đức và cô Phương mọi người chuyện trò vui vẻ trên tinh thần của “Bố Thí Pháp; một pháp môn tu đầu tiên mà Phật đã dạy cho người Phật tử trong phép tu tập để thực hiện hạnh xả bỏ!”

Câu chuyện về “cho và nhận” từ Bố Thí Pháp giúp tôi thấy thêm ý nghĩa và niềm tin cho chính mình, nhân dịp kỷ niệm 42 năm Tháng Tư đổi đời. Trong tinh thần ấy, xin cám ơn đất nước Hoa Kỳ đã cho chúng tôi thêm một cơ hội để phục vụ xã hội. Vì như Anne Frank đã từng nói “No one has become ever poor by giving / không ai nghèo khi cho đi bao giờ!”

Ohio, Tháng Tư 2017

Triều Phong (TPN)

Ý kiến bạn đọc
12/06/201712:39:49
Khách
Vỉệc làm này của mấy anh hay quă vì đã tạo hình ảnh đẹp cho người Việt Nam trên xứ Mỹ. Xin cám ơn nhiều!
Khách
01/05/201711:46:45
Khách
Cám ơn các bạn đã đồng lòng ủng hộ, tôi nghĩ đây là công việc đáng làm và càng có nhiều người hưởng ứng thực hiện vào tháng 04 hằng năm thì càng tốt.
Triều Phong (TPN)
28/04/201719:25:04
Khách
Rat men phuc anh Trieu Phong cung cac ban cua anh da dong gop thiet thuc cho que huong thu hai cua chung ta.
28/04/201717:43:38
Khách
Rất trân trọng tấm lòng của tác giả và bạn hữu.
28/04/201716:30:19
Khách
"Tháng Tư cũng là lúc cần thể hiện lòng tri ân đối với miền đất đã nuôi dưỡng chúng ta". Tác giả Triều Phong.

Đồng ý với người viết, thực hiện đúng lời dạy của người xưa "Ăn cây nào, rào cây ấy", " Uống nước nhớ nguồn"... Nếu có tiền dư hãy giúp những người bất hạnh ở địa phương nơi quốc gia mình định cư hoặc gửi về nước giúp thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa. Chớ nên gửi về Việt nam để lo giùm việc xã hội "xóa đói giảm nghèo" cho bè đảng Cộng sản bán nước, hại dân. Đảng của chúng, thay vì dùng ngân quỹ quốc gia giúp đỡ dân nghèo, thì lại lấy tiền thuế của dân để cung cấp cho hơn 3 triệu đảng viên- đó là chưa kể bộ máy công quyền Nhà nước kềnh càng; tuyển 7 triệu tên công an để chuyên đi đàn áp, bắt bớ những người yêu nước, cưỡng chế cướp đoạt ruộng đất của dân oan- tăng từ hơn 1 triệu trong năm 2000; thuê hơn 80,000 dư luận viên để chuyên lên các trang mạng chửi rủa, vu khống những người kêu gào tự do, dân chủ; phong tướng, bổng lộc đầy rẫy cho nhau, hơn 400 tướng công an, 480 tướng trong quân đội- thời chiến chỉ có 60 tướng; xây hàng trăm tượng đài Hồ chí Minh- mà chỉ riêng tượng đài ở Sơn La đã tốn 1,400 tỷ đồng, v...v...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,053,512
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện ngắn nhân ngày Fathers Day sắp tới.
Tác giả sinh năm 1944, định-cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công công của các thành-phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đây là bài viết thứ ba của ông, tự sự của một cựu chiến sĩ về quê cũ tìm thăm mộ đồng đội cũ. Tác giả cho biết ông sinh tháng 10/1939. hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư ở Mỹ.
Tác giả cho biết ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Mừng tác giả trở lại trường học và mong ông viết thêm.
Ngày này, tuần tới sẽ là Fathers Day. Nhân dịp này, mời đọc bài viết mới nhất của Cam Li. Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến