Hôm nay,  

Chuyện Tình Buồn Thời Chiến

04/05/201700:00:00(Xem: 16659)

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 5110-18-30790-vb5050417

Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản.

* * *

Tôi đi H.O. 9 và định cư ở Cali sau đó “di cư” qua S.Carolina và định cư ở đây cho tới bây giờ. Khi tôi ổn định cuộc sống tôi đăng báo tìm X. thật may mắn X. hồi âm!

Đúng là phép lạ nếu nói theo đời thường còn nói theo đạo Phật còn duyên ắt còn gặp.

X. cho biết bị thương tật rất nặng. Tháng Tư năm 75 X. ra thương cảng bên Khánh Hội leo được lên tàu buôn và đi thoát.

*

Từ Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 9 về nhà tôi anh tài xế phải lái xe chạy qua cái cầu sắt bắt ngang con sông chia đôi thành phố Sadec rồi chạy xuống dốc cầu một đoạn ngắn, qua một cái ngã tư,qua cái vòi nước máy công cộng một chút xíu là đến căn nhà tôi mua để ở tạm trong thời gian làm việc tại Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 9 BB.

Lần đó sau khi đón tôi là người cuối cùng trong toán 4 người trực chuyên môn tại Bộ Tư Lệnh anh binh nhì vừa cho chiếc xe lăn bánh một chút thì một cháu trai gánh nước máy thuê chạy tới ra hiệu cho xe dừng lại.

Cháu chạy sát đến gần tôi nói nhỏ:

“Đại Úy ơi! Hồi đầu hôm tụi cháu thức sớm để gánh nước thì thấy 5 thằng VC mang AK đi qua phía trước nhà Đại Úy đó.

Cẩn thận nghe Đại Úy. Có thể tụi nó lạ đường nên không biết nhà Đại Úy nên không đến thăm Đại Úy đó.”

Lúc đó là sau thời điểm Tết Mậu Thân sau khi giở chiêu hèn hạ đánh úp Quân Lực ta trong dịp hưu chiến Tết, mà cả hai bên đã chấp thuận như mọi năm, VC đã bị ta đánh trả tan tác không còn manh giáp nên không kịp hoàn hồn,có lẽ chúng đang trên đà tổ chức lại nên chưa có dịp ghé nhà tôi để “hỏi thăm” tôi và nhà các sĩ quan khác chăng?

Bọn nằm vùng địa phương làm gì chúng chẳng biết nhà của từng sĩ quan của ta để khi cần giết là chúng không nương tay như chúng đã làm trong dịp Tết Mậu Thân.

Câu “cẩn tắc vô ưu”các cụ ta vẫn nói thế nên sau khi tan ca trực cơm chiều xong tôi khăn gói ba lô trực chỉ Trung Tâm Hành Quân Sư Đoàn ngủ đỡ.

Lối một tuần sau Thiếu Úy X. thuộc toán trực khác đến gần hỏi tôi:

“Tại sao Đại Úy lại vào đây ngủ?”

Sau khi nghe tôi kể lý do, X. nói:

“Đại Úy ra Đình Sadec ngủ chung với tôi. Nơi đây tôi thuê được một cái buồng khá lớn của Đình làm nơi trú ngụ tạm nên không có gì trở ngại. Khi nào tôi cho Đại Úy hay tôi bị kẹt thì Đại Úy đừng đến.”

X. là một Thiếu Úy chất phác, thật thà, tốt bụng lộ ra từng lời nói.

Tôi thấy X. hợp với tôi nên tôi đến share phòng với X. trong những đêm tôi không phải trực để qua đêm cho yên tâm.

Lúc đó con trai đầu lòng của tôi mới 4 tuổi những lúc xuống ca tôi hay chở cháu ngồi trước xe gắn máy chạy vòng vòng quanh thành phố chơi. Cu cậu rất thích được bố chở đi chơi trên xe như thế.

Con nít mà!

Một hôm tiện đường tôi cùng cháu ghé thăm X.

Lúc vừa bước vào thì X. cũng vừa bước ra cùng với một cô gái.

Thấy hơi lạ sau khi cô gái đi khỏi tôi hỏi X.về chuyện này:

“Cô bé này là thế nào sao không giới thiệu?”

X. trả lời:

“Cô bé này là của mọi người.”

“Túi khôn” của tôi lúc đó có lẽ chỉ đựng vừa mấy cái hạt mít nhưng tôi vẫn góp ý:

“Sao không giao thiệp với con nhà tử tế lỡ có chuyện gì thì cưới luôn chứ làm sao biết được chuyện gì xẩy ra.”

X. trấn an tôi:

“Đại Úy đừng lo!”

Vẫn chưa an tâm trước sự lạc quan của X. tôi nói thẳng:

“Cứ chung chạ 3, hay 4 người như thế cô bé cứ đổ vạ nói là của ông, nhất là ông chưa có vợ, thì ông tính sao?”

“Được mà! Được mà! Đại Úy đừng quá quan tâm.”

Trong thời chiến sống vội, chết vội hình như không ai nghĩ tới ngày mai? X. theo tôi là một điển hình của lớp người này. Làm sao nói cho X. hiểu.

Cứ cách nhau 5 tuổi là cách nhau một thế hệ rồi hơn nữa X. lại thua tôi tới 6 tuổi lận.

Một khoảng cách quá lớn để có thể bắc cầu tâm sự nên làm sao nói cho X. hiểu đây?

X. như chai nước đầy muốn cho X. hiểu thì X.phải tự mình trút bỏ nếu không hết hẳn thì ít nhất cũng một phần nào nước trong chai chứ!

Tôi chỉ là người bạn cùng đơn vị lại không giây mơ rễ má bà con họ hàng gì với X. cả thì ý kiến đóng góp của tôi còn nhẹ hơn một lọn bông gòn chưa thấm nước!

Thời gian qua đi.

Một hôm X. ghé nhà tôi hỏi:

“Đại Úy mua được thuốc điều kinh không? Mua dùm tôi.”

“Sao?” tôi hỏi dồn làm như chuyện của X. với cô bé là chuyện của tôi.

X. đáp:

“Cô ta bị trễ kinh rồi không biết có đúng không?Nhưng Đại Úy cứ mua dùm tôi nghe!”

“Được! Chuyện đó thì dễ mà!Có gì đâu mà phải quá lo”

“Đi với tôi ra Nhà Thuốc Tây là xong ngay!” tôi đáp.

Ít ngày sau X. đến nhà tôi mặt méo xệu nói:

“Đưa cho nó.Nó đập thuốc rồi.Nó nói phải cưới nó.Bây giờ tạm thời nhờ Đại Úy hỏi dùm xem ông chủ nhà hàng xóm của Đại Úy có căn phòng nào cho mướn không?”

Phía sau căn nhà tôi mua là ông chủ đất với nhiều căn nhà bằng lá dừa nước do ông thuê người dựng lên để cho thuê khi SĐ 9 cùng các đơn vị cơ hữu về đóng căn cứ ở thành phố này nên nhu cầu nhà cho thuê tăng X. ứng trước hai tháng cho căn phòng.

Mọi việc xong xuôi X. ra về.

Hôm sau X. lại đến thăm tôi và nói cô ta đòi cưới hỏi đàng hoàng và nhờ tôi đứng ra tổ chức đám cưới.

Tôi nói với X. việc này không dễ đâu vì là việc quan trọng của một đời người.

Vả lại X. có chị gái cùng ông anh rể ở đây X. nên nhờ ông bà ấy là tốt nhất. Tôi làm dùm ông, bà già ông từ Pleiku xuống hạch tôi tôi làm sao trả lời cho suông sẻ đây? Quả thật việc này tôi không dám nhận dù muốn giúp ông.

Ít lâu sau X. cho biết cô ta đã hủy cái thai và đã đi lấy chồng.

Một hôm tôi chở con trai tôi chạy dọc theo bờ sông thì bất ngờ X. đứng trên cái cầu dẫn vào căn nhà sàn bên bờ sông vẫy tay và mời tôi ghé chơi.

X. nói:

“Thấy con của Đại Úy tôi lại nhớ đến con tôi.”

Chẳng làm gì hơn được tôi an ủi:

“Chuyện gì đã qua thì cho qua luôn là cách hay nhất để vơi đi nỗi buồn!”

Thời gian qua mau!

Tôi đổi về Saigon X. được điều ra đơn vị tác chiến để làm quen với trận mạc hầu chuẩn bị nắm quyền chỉ huy một tiểu đoàn. Anh em trong Bộ Tư Lệnh nói với tôi như thế.

Rồi tôi nghe tin X. bị thương. Mà bị thương rất nặng.

Tháng Tư ập tới. Việt Nam Cộng Hòa bị bó tay cho cộng sản xâm lăng chiếm trọn Miền Nam.

Tôi đi tù.

Anh em cùng đơn vị mỗi người tan tác mỗi ngả.

*

Tới được nước Mỹ sớm sủa, X. học xong cái Programmer về điện tử đi làm và đã hồi hưu.

Thấy X. buồn tôi chỉ cho X. một người quen chỉ tiếc là cô này không còn có khả năng cho X. một đứa con theo như ước muốn của X. nên việc không thành.

Cho tới bây giờ, X. vẫn còn độc thân. Mong bạn X. mùa xuân này bình an vui khỏe.

Xuân 2017

Sao Nam Trần Ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
11/05/201712:42:10
Khách
Cháo Ông P.Bùi
Xin cám ơn Ông về ý kiến đóng góp .Khi bài được dăng trên báo là người viết phải chấp nhận làm dâu trăm họ.Còn đúng sai thì đã có độc giả biết.Thăm Ông Khỏe.Trân trọng.




Chào Ông P.Bùi
11/05/201700:58:53
Khách
Tôi không hiểu tại sao có một "ông nội" tên" khách" nào đó cứ viết nhảm hoài , toàn là chê bai nầy nọ nhưng lại hay đọc và tiếp tục chê bai làm nản lòng nguời viết !!! không hiểu nổi ?
05/05/201720:49:38
Khách
Chào bạn Thái Sơn
Rất cảm động về ý kiến đóng góp của bạn.Nhờ đó tôi lên tinh thần và sẽ lại tiếp tục viết. Câu chuyện giản dị chỉ có thế. Tôi như cái máy hình chỉ chụp lại mà thôi.Dĩ nhiên tôi có thể thêm mắm thêm muối để kéo dài câu chuyện nhưng tôi nhớ có đọc ở đâu đó một câu là "Truyện ngắn là truyện viết khó nhất' Tôi không biết câu truyện này mà quý bạn đọc đang đọc có rơi vào trường hợp của câu nói đó hay không.Mong được như vậy.Xin cám ơn sự quan tâm.Chúc bạn Thái Sơn sức khỏe.Mến
05/05/201720:36:08
Khách
, Hay, câu chuyện rỏ ràng ,hồi hộp mà thoải mái, hay, thanks
05/05/201713:30:45
Khách
Tôi rất cảm ơn tòa soạn Việt Báo đã cho đăng tất cả những bài viết hay của Người Việt tha hương ở trang VVNM như đã làm từ trứơc đến giờ . Tôi rất mong tòa soạn Việt Báo tiếp tục việc làm ý nghĩa này , và không vì sự lập đi lập lại một yêu cầu không hợp lý mà thay đổi. Trân trọng cảm ơn tòa soạn .
05/05/201707:48:22
Khách
Truyen am a am o ma cung duoc chon de dang . Chang ran lam sao ca.
05/05/201701:20:28
Khách
Cám ơn Ông đã góp ý,nhưng theo thiển ý thì có một người bạn cùng sống trên đất Mỹ mà mình viết về người đó,thì chuyện này có liên quan đến nước Mỹ hay không. ?Vì tôi và anh bạn của tôi bây giờ cũng đề là Mỹ cả mà!
Chúc Ông sức khỏe.Mến
04/05/201721:23:53
Khách
Tuy có 1 vài câu có chữ nước Mỹ nhưng bài này thuộc lọai lạc đề cho mục VVNM.

Thể lệ tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ khởi đầu, năm 2000, có ghi rõ: "Mục tiêu của giải thưởng là cổ võ việc ghi lại những kinh nghiệm hội nhập của người Việt vào dòng sống nước Mỹ, càng nhiều chi tiết sống thực càng hay. Bài tham dự có thể là truyện ký, truyện ngắn, tạp bút... Người viết có thể gửi nhiều bài tham dự, hoàn toàn tự do chọn đề tài, miễn là liên quan tới nước Mỹ."

Đây là cái link: https://vvnm.vietbao.com/a239020/hop-mat-viet-ve-nuoc-my-16-thang-8-2015-20-tac-gia-se-nhan-giai-nam-thu-xvi
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,146,892
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến