Hôm nay,  

Thư Cho Con Gái

14/05/201700:00:00(Xem: 14929)

Tác giả: Nguyễn Trần Phương Dung
Bài số 5117-18-30797-vb8051417

Tác giả là cư dân San Jose, đã nhận giải vinh danh tác phẩm Viết Về Nước Mỹ 2008 và ba năm sau, với bài "Thế Hệ Gạch Nối", nhận thêm giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Sinh năm 1972, cùng gia đình vượt biển khi 10 tuổi. N.T. Phương Dung tốt nghiệp Management Information System, từng có 14 năm làm việc cho CiscoSystem inc., hiện làm việc cho Yahoo! Bài mớpi của cô viết nhân Mùa Lễ Mẹ.

* * *

blank
Thảo My.

Con gái yêu của Mẹ,

Mẹ viết cho con vào những ngày Xuân nắng ấm chan hòa. Dọc theo con đường từ trường học của con về nhà, hoa anh đào đang nở rộ. Những củ tulip và iris con giúp mẹ trồng trước cửa nhà mấy mùa thu trước nay đang đâm chồi dâng hoa. Cây táo, cây mận, cây chanh... trong khu vườn nhỏ đã bắt đầu nhú lên những trái non. Cỏ cây, hoa lá đang vươn mình thức dậy sau một mùa đông dài ngủ vùi trong mưa bão.

Giữa cái không khí tràn trề sức sống của mùa Xuân, vào những sáng sớm cuối tuần khi cả nhà còn ngủ say, Mẹ chợt thấy mình ngồi thinh lặng thật lâu trên xích đu ở vườn sau, vừa ngắm nhìn cảnh vật vừa nghĩ về con, con gái yêu của Mẹ.

Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào con cất tiếng khóc chào đời mà thoáng chốc đã mười tám năm. Mấy tuần nay nhìn con tíu tít bận rộn với những sinh hoạt của năm cuối trung học, lòng Mẹ dạt dào cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Con gái yêu của Mẹ không còn bé bỏng nữa. Mẹ mừng vì con sắp qua được một chặng đường, nhưng Mẹ lo vì những bước kế tiếp Mẹ không thể đi cùng con.

Sau mùa hè này con sẽ bước vào ngưỡng cửa đại học, có nghĩa là con bắt đầu sống đời tự lập xa nhà. Dù trường con chọn ở ngay trong California, nhưng đối với Mẹ xa nhà một dặm cũng đã là quá xa. Bao nhiêu năm nay, Mẹ đã quá quen tối tối đi qua đi lại, thò đầu vào phòng nhìn con học bài. Mẹ sẽ nhớ lắm khi không thể nhìn thấy và lo cho con mỗi ngày.

Có câu nói rằng: “Người ta không thật sự biết yêu cho đến khi có con.” Điều này thật đúng đối với Mẹ. Các con đã trở thành lẽ sống của Mẹ. Tất cả hạnh phúc khổ đau của đời Mẹ đều gắn liền với các con. Nhưng có lẽ vì con và “Bé Bánh” là con gái nên Mẹ để ý và lo lắng cho hai chị em nhiều hơn anh và em trai con, và chuyện con sắp lên đại học cũng ảnh hưởng tâm lý đến Mẹ nhiều hơn. Chúng ta đang sống ở một đất nước mà quyền lợi của con người được bảo vệ tối đa, nhưng Mẹ không quá ngây thơ để không nhận ra rằng: Cuộc đời vẫn còn quá nhiều bất công mà phụ nữ và trẻ em là những người bị thiệt thòi nhiều nhất. Vì vậy Mẹ luôn cảm thấy cần che chở bảo vệ con và nuôi dưỡng con thành một người mạnh mẽ, từ thể chất đến tinh thần và tình cảm.

Lúc nhỏ, con bé xíu và xinh xắn như một con búp bê. Mẹ hay mặc cho con những chiếc áo đầm màu ngọt lịm như những viên kẹo. Con có cái tên "Bé Kẹo" là vì vậy. Con nhút nhát mắc cỡ, lúc nào cũng ôm chặt chân hay rúc mặt vào cổ Mẹ mỗi khi ra ngoài. Không ai bế được con ngoài Bố Mẹ và bác T bạn thân của Bố. Mẹ lo lớn lên con sẽ cô đơn.

Ba tuổi, Mẹ cho con đi học preschool. Con đã khóc suốt ba tháng trời. Mỗi ngày đưa con đến trường là mỗi ngày tim Mẹ tan vỡ vì con khóc thút thít suốt đoạn đường từ nhà đến trường, miệng không ngừng nói: “Mẹ ơi, Mẹ đừng bỏ con.” Biết bao lần sau khi rứt tay con ra khỏi áo, Mẹ đã vội vã ra xe và ngồi khóc thật lâu. Những tấm hình cô giáo chụp con ngồi buồn so trong lớp làm Mẹ xót xa. Biết làm sao hơn vì Mẹ còn phải đi làm, và con cần đi học những gì Mẹ không thể dạy con ở nhà. Điều Mẹ có thể làm được là mỗi chiều đến đón con đều đặn và đúng giờ, để con tin tưởng rằng Mẹ luôn trở lại với con.

Năm tuổi, Mẹ đưa con đi học đàn dương cầm. Các nghiên cứu cho thấy âm nhạc giúp bộ óc trẻ em phát triển hơn về trí nhớ, tạo nên quân bình về tinh thần, và đem lại một giấc ngủ ngon. Âm nhạc cũng là niềm đam mê mà Mẹ bỏ dở dang vì nhiều lý do. Những gì Mẹ không có, những giấc mơ Mẹ không đạt được, bây giờ Mẹ dành cho con. Cô giáo âm nhạc người Nga kỷ luật bắt Mẹ ký giấy cam kết mỗi ngày phải cho con tập đàn ít nhất 30 phút, và mỗi năm tham dự biểu diễn âm nhạc vài lần.

Vậy là mỗi tối Mẹ ngồi bên con đếm từng trường canh, gõ từng nốt nhạc. Mẹ ngân nga hát theo những bản nhạc con đàn. Ngày con trình diễn, Mẹ nín thở nhìn ngón tay con run rẩy trên phím đàn. Mẹ biết con sợ nhưng Mẹ không thể lên ngồi bên con. Mẹ chỉ có thể cho con ánh mắt khuyến khích và tiếng vỗ tay thật lớn. Mẹ muốn con biết rằng cho dù con có đánh sai bao nhiêu nốt hay trật bấy nhiêu nhịp, Mẹ luôn luôn tự hào về con.

Vào mẫu giáo, con bắt đầu dạn dĩ hơn. Con khoe cô giáo thương con vì con ngoan. Khi cô dạy về một động vật hoặc thực vật nào đó, con giúp cô vẽ hình trên bảng. Các bạn khen con vẽ đẹp. Dù có thể đưa đón con ở trường mỗi ngày, Mẹ đã cho con đi xe buýt. Mẹ muốn con tập tự lập và biết tuân thủ theo quy luật của nhà trường và xã hội. Mẹ đưa đón con ở trạm xe đầu đường mỗi sáng trưa, lòng reo vui nhìn con cười chào với người tài xế. Mỗi khi Mẹ theo lớp con đi du ngoạn, con không còn bám lấy Mẹ mà chạy chơi cùng chúng bạn. Con đã hiểu con không cần nắm chặt tay Mẹ vì Mẹ vẫn luôn trông chừng không để con bị lạc mất.

Năm lớp sáu, Mẹ nhận ra những thay đổi ở tính tình và thể lý nơi con. Mẹ thương con quá vì trong mắt Mẹ con hãy còn quá nhỏ để qua giai đoạn vị thành niên. Mẹ càng lo vì thời gian này thỉnh thoảng Mẹ phải đi công tác xa. Mẹ sợ con thấy tháng lần đầu khi Mẹ vắng nhà. Hai mẹ con đi dạo tâm sự. Con nhắc là Mẹ đã ký giấy cho nhà trường dạy con về tâm sinh lý và trấn an Mẹ rằng con biết phải làm gì khi chuyện xẩy ra. Con còn cười hai mẹ con chỉ cách nhau một cú điện thoại, sao Mẹ hay lo xa quá.

blank
Mẹ và con.

Rồi con lớn dần theo thời gian và trở thành một thiếu nữ duyên dáng, yêu đời yêu người. Con sinh hoạt với những đoàn thể ở trường, nhà thờ và cộng đồng. Từ một con nhộng rụt rè trong kén, con đã biến thành một con bướm xinh đẹp đầy tự tin. Mẹ vẫn để tâm theo dõi nhưng không dám đến quá gần con. Con đang cần thời gian và không gian riêng để tự tìm chính mình. Mẹ hiểu có những lúc con không muốn bị ai làm phiền, nhất là Bố Mẹ. Mẹ tình nguyện vào những đoàn thể con sinh hoạt để có cơ hội đưa đón và gần gũi con và các bạn của con. Mẹ muốn con biết Mẹ luôn bên cạnh con khi con cần Mẹ. Mẹ nguyện làm cơn gió nâng cánh bướm con bay cao và bay xa.

Năm lớp mười, con bị bịnh phải nghỉ học mấy ngày. Con nằng nặc đòi vào nằm trên giường của Bố Mẹ dù con đã ở phòng riêng từ lúc một tuổi. Con mơ màng nhìn bức ảnh Mẹ chụp ngày cưới treo ở trên tường rồi nói: “Khi nào lấy chồng con sẽ mặc áo cưới của Mẹ.” Mẹ vuốt tóc con mà nghe lòng rưng rưng. Con 16 tuổi và chưa có bạn trai vì Mẹ dặn phải chờ xong trung học đã. Nhưng Mẹ hiểu cái ngày con biết yêu sớm muộn sẽ đến, vì đó là nhu cầu tự nhiên của con người. Mẹ chỉ mong con đợi đến khi con lớn đủ để biết con muốn gì, trông đợi gì ở người con yêu. Mẹ mong con chờ người trân quý con, người xứng đáng với tình yêu của con. Mẹ mong người đó có thể làm nổi bật lên những gì tốt đẹp nhất nơi con và làm cho con trở thành một người thiện hảo hơn. Mẹ mong người đó luôn ở bên con trong mọi hoàn cảnh, mang lại cho con nụ cười và là bờ vai cho con nương tựa khi mỏi mệt. Trên hết, Mẹ mong người đó xem con là ưu tiên hàng đầu của họ, vì con xứng đáng được đối xử như vậy.

Nhưng Mẹ biết đường đời không bằng phẳng và cuộc đời nhiều lúc không như ta ước mong. Bây giờ con đã lớn và bắt đầu sống tự lập. Thử thách khó khăn đang chờ con phía trước. Đường đời Mẹ không thể đi giùm con. Khổ đau nghiệt ngã Mẹ không thể gánh cho con. Cạm bẫy chông gai Mẹ không thể bồng bế con qua như khi còn bé thơ. Có những quyết định Mẹ chỉ có thể cố vấn nhưng không thể làm cho con, như khi con chọn trường và ngành học, như lúc con chọn người yêu... Cuộc đời và tương lai là của con, Mẹ không thể bắt con nghe theo ý Mẹ.

Mẹ chỉ biết cầu xin Ơn Trên soi sáng và che chở cho con. Và Mẹ hy vọng những hướng dẫn của Mẹ trong 18 năm qua phần nào chuẩn bị cho con vào đời. Mẹ mong con không bao giờ mất niềm tin vào Thiên Chúa và vào con người. Mẹ mong con không ngừng học hỏi. Mẹ mong con luôn giữ được nụ cười trên môi, vì khi con mỉm cười với cuộc đời, cuộc đời sẽ mỉm cười lại với con. Và trên hết, Mẹ mong con ghi nhớ rằng: trong bất cứ tình huống nào, Mẹ luôn ở bên con. Mẹ sẽ vui với con khi con hạnh phúc. Mẹ sẽ khóc với con khi con đau buồn. Quan trọng hơn cả, Mẹ sẽ chạy đến nâng con đứng dậy khi con bị vấp ngã.

Vì, con là con gái yêu của Mẹ, và không có gì có thể thay đổi được điều đó!

Nguyễn Trần Phương Dung

Ý kiến bạn đọc
14/05/201715:26:30
Khách
Rời Việt nam vào năm lên 10 tuổi, thế mà tác giả viết được một bài với nội dung và lời văn Việt như thế này, thật đáng khen ngợi. Nếu không có vài chữ lẫn vô như tuân thủ, thể lý, thì tưởng như tác giả đã lớn lên trong nền giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa.

Một bài viết rất hay !
14/05/201715:21:32
Khách
Ngày lễ mẹ, người con trẻ chỉ biết mua cho mẹ mình những bó hoa và nói "I love you, mom". Khó mà trách được vì chính ngay như tôi giờ đây ngồi nghĩ tới mẹ cũng chỉ biết nghẹn nghào viết nên ba chữ "con nhớ mợ". Tình mẹ quá bao la, quá thắm thiết khiến người con chỉ biết cảm nhận chứ khó diễn tả bằng lời. Trong tinh thần bao dung của người mẹ, ta thường đọc những bài viết về con từ người mẹ như là một phần của người con muốn nói cho mẹ mình. Lời của hai mẹ con qua bài viết đẹp như tình cảm thiêng liêng giữa hai người.
Thân chúc tác giả có một ngày đẹp bên cạnh người thân.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,766,488
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến