Hôm nay,  

Tư Lễ Phật Đản Tới Memorial Day

29/05/201700:00:00(Xem: 15828)

Tác giả: Triều Phong (TPN)
Bài số 5130-18-30810-vb8052817

Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC, Phi Luật Tân, gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Tháng Tư, 2017, tác giả có bài “Nhận và Cho” kể việc nhóm bạn tại Dayton tặng quà cơ quan từ thiện chuyên lo cho phụ nữ và gia đình vô gia cư. Sau đây, thêm một bài viết mới.

* * *

blank
“The Wall that Heals” tại Đài Tưởng Niệm Tử Sĩ trong chiến tranh VN tại Washington DC.

Memorial Day (Ngày Lễ Chiến Sĩ Trận Vong) của Hoa Kỳ thường trùng hợp vào tháng chúng ta cử hành Lễ Phật Đản. “Memorial Day” luôn được chính phủ và người Mỹ kỷ niệm vào ngày Thứ Hai của tuần cuối cùng trong Tháng Năm và ngày này được xem là ngày dầu tiên của mùa hè.

Nhân dịp làm MC cho buổi Lễ Phật Đản lần thứ 2641 tức Phật lịch 2561 tại Chùa Tịnh Quang hôm 21 tháng 05 năm 2017 vừa qua, khi được Thượng Tọa Thích Quảng Văn; trụ trì Chùa Phật Bảo, quang lâm đến chứng minh buổi lễ và cho nghe “Thông Điệp Phật Đản 2561” do chính Đức Đệ Ngũ Tăng Thống của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN,) Hoà Thượng Thích Quảng Độ, tuyên đọc qua Fi ghi âm từ Việt Nam và Thông Bạch Phật Đản, Bồ Đề Tâm, của Hoà Thượng Thích Quảng Thanh, Viện Trưởng Viện Hoá Đạo Việt Nam Thống Nhất (VNTN) thì tôi mới ngộ được ý nghĩa của ngày lễ này là một ngày lễ vui vì Đức Phật được sinh ra để cứu độ chúng sanh nên mọi người hãy phát tâm làm việc thiện như bố thí giúp đỡ người nghèo khó, thăm viếng người cao niên, bệnh tật… nhằm mang lại niềm vui, giảm bớt đau khổ phiền não cho người xung quanh mình. Đối với đồng bào trong nước đang đau khổ thì phải cố gắng tìm cách tranh đấu buộc chính phủ Cộng Sản Việt Nam trả lại “linh quyền và nhân quyền” cho người dân, phải tranh đấu cho dân tộc tránh họa diệt vong trước việc Việt Nam đang bị đầu độc bởi các nước bá quyền điển hình qua “vu án Formosa!”

Sau buổi lễ trên đường về tôi suy nghĩ chuyện bên nhà là một việc lớn cần nhiều hội đoàn, đoàn thể nỗ lực tham gia cứu nguy dân tộc tôi chưa thể làm được trong lúc này nên việc trước mắt là nhân ngày “Memorial Day” sắp đến tôi sẽ phụ với một số anh em có lòng thương người phát “Bồ Đề tâm”mua một số tặng phẩm cho một cơ quan quân đội nào đó để tri ân những người lính đã hy sinh bảo vệ đất nước này để chúng tôi được bình an, có một đời sống thanh bình kiếm tiền lo cho gia đình con cái.

Từ ý tưởng ấy chúng tôi đã đến Sam Club mua một số đồ đạc như tã, vớ, xà bông tắm hiệu Pantene, nước súc miệng Listerine, khăn lông…rồi lùng sục trên computer suốt đêm Chủ Nhật đó để tìm chỗ gửi vì cơ quan lo cho quân nhân Hoa Kỳ là việc lớn tuy nhiên văn phòng thường trực chính thức của họ nằm nơi chỗ tôi ở là Dayton, OH, lại không có! Cuối cùng tôi quyết định chọn Dayton VA Medical Center để hỏi thăm.

Sáng Thứ Hai hôm sau, tôi gọi vào gặp cô nhân viên trực bắt máy và may mắn thay là cô đã hết sức mừng rỡ khi biết chúng tôi; những người tị nạn Việt Nam năm xưa, muốn hiến tặng một ít quà tới mấy người lính nhân ngày Lễ Chiến Sĩ Trận Vong năm nay như một sự tri ân cho sự hy sinh của người chiến binh nên đã vui vẻ chuyển nguyện vọng của tôi sang “Voluntary Services” là bộ phận chuyênlo nhận quà cáp và mấy dịch vụ khác.

Trong cuộc điện đàm tiếp xúc với ông Ryan Pleasants, tôi mới biết đây là bệnh viện quân đội, chuyên lo cho các quân nhân và ông Ryan thì vô cùng cảm kích trước ước vọng của chúng tôi nên đã vội vã xin e-mail của tôi để gửi địa chỉ của bệnh viện như quý vị đã thấy dưới đây:

Donation to Dayton VAMC PE

Pleasants, Ryan E. <[email protected]>

Mon 5/22, 8:56 AM

Good Morning Mr. Ngont,

Thank you for thinking of our Veterans here at the Dayton VAMC. You can drop off your donation during normal business hours to B305 loading dock. I've attached a map for your reference. The loading dock is located between building 305 and B 409. Our address to the VA is 4100 West Thirds Street, Dayton, Ohio 45428. Thank you again for thinking of our Veterans.

Sincerely,

Ryan

Ryan Pleasants | Chief, Voluntary Services | Dayton VA Medical Center (35). T 937.262.2162 | F 937.267.3979| 4100 W. 3rd Street. | Dayton, OH 45428

blank
Phật tử Chùa Tịnh Quang với Đại Đức Thích Viên Pháp hôm Lễ Phật Đản, 21 tháng 05, 2017

Sáng sớm Thứ Tư, 24 tháng 05 năm 2017, anh Đức (Bradley) chủ tiệm Venetian Nail and SPA ở Beavercreek cùng tôi và anh Phật tử Anh lái xe đến bệnh viện. Khi chuẩn bị vô cổng, thấy có tấm biển ghi “Department of Veteran Affairs” thì chúng tôi biết chúng tôi đã chọn đúng nơi để gửi quà tặng lần này. Sau một lúc tìm kiếm cuối cùng chúng tôi đã tìm được ông Ryan ở Building 305. Ông ra tiếp chúng tôi với một người đàn ông khác nữa và không quên mang theo xe nhận quà.

Nhìn Ryan trong chiếc áo sơ mi đỏ dài tay, tôi đoán anh còn trẻ lắm chỉ độ ngoài ba mươi tuổi chứ không như tôi tưởng khi đọc thấy anh là “Chief, Voluntary Services.” Anh niềm nở bắt tay tôi và đưa một cái “form” điền để gửi quà tặng. Sau khi chuyển hết phẩm vật lên xe đẩy họ lại không quên bắt tay từng người ngỏ lời cảm kích.

Trên đường về tôi chợt nhớ tôi có người dì trước 1975 dạy trường Quốc Gia Nghĩa Tử vì chồng của dì là đại uý không quân tử trận trong một phi vụ trước năm 1975 nên ngày xưa dưới thời Đệ Nhật Cộng Hòa, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã có ý giúp đỡ các cô nhi, con cái của tử sĩ và thương phế binh trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và chọn đó là một trong những quốc sách với nhà nước nhận vai trò nuôi dạy các em cho đến 18 tuổi.

Theo Wikipedia, năm 1962 Nha Xã Hội đệ trình thông qua Bộ Quốc Phòng thành lập một tổ chức đảm nhiệm vai trò này, theo mẫu “Office des Pupilles de la Nation” của Pháp.

Năm 1963, chính phủ lập cơ sở đầu tiên mang tên Viện Quốc gia Nghĩa Tửở Sài Gòn. Việc xây dựng có đóng góp của các thành phần dân sự qua Ủy Ban Vận Động xây cất Quốc gia Nghĩa Tử do Kiến Trúc Sư Trương Đức Nguyên thiết kế và Nhà Thầu Trần Ngọc Trình đảm nhận mà không lấy thù lao. Công trình xây cất tiến hành đến Tháng Chín 1963 thì khánh thành Viện Quốc gia Nghĩa Tử trên đường Võ Tánh gần Ngã Tư Bảy Hiền, thuộc Tân Sơn Hòa, Tỉnh Gia Định.

Một ngày đầu thập niên 1970, dì đến chào từ giã má tôi để chuẩn bị dẫn một số học sinh trường này lên đường sang Thuỵ Sĩ du học. Dì được mời vào Dinh Độc Lập gặp Tổng Thống Nguyển Văn Thiệu. Buổi gặp gỡ này được thu hình và phát đi cho dân chúng xem trên TV mà trong đó Tổng Thống có giao trọng trách cho dì lo lắng cho số học sinh trên ăn học thành tài vì đây là chương trình mới mẽ đầu tiên mà Việt Nam Cộng Hòa nhận được từ quốc gia Thụy Sĩ bảo trợ.

Đó là chuyện ngày xưa. Còn bây giờ? Nghĩ tới những người lính nằm xuống nơi đây tôi chợt bùi ngùi khi nhớ tới những người lính Việt Nam Cộng Hoà của chúng ta ngày nào. Họ cũng đã hy sinh tuổi trẻ, xả thân bảo vệ tổ quốc nhưng rủi thay “quê hương ấy lại bị thua cuộc” nên số phận của người lính thảm bại và những người nằm xuống đã trở nên bi đát!

"Hồn tử sĩ gió ù ù thổi,
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi,
Chinh phu tử sĩ mấy người,
Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn?"
(Chinh Phụ Ngâm -Đặng Trần Côn; Đoàn Thị Điểm dịch)

Nhưng thôi, dẫu sao thì hình ảnh của họ thì mãi vẫn ở trong lòng dân tộc, trong lòng của người Việt Nam yêu tự do, chuộng hòa bình ở khắp nơi trên thế giới hôm ngay.

Ohio, ngày 25 tháng 05, 2017

Triều Phong (TPN)

Ý kiến bạn đọc
07/06/201713:28:44
Khách
Hello all,
Lần đầu tiên tôi nghe từ "linh quyền." Không biết có phải ý thầy là vì ở VN mồ mả người chết bị đào bới, xới lở khiến cho người chết rồi mà vẫn không yên thân và theo duy tâm chúng ta tin là linh hồn vẫn còn nên thầy mới đòi quyền cho những người đã chết này không? Dù sao thì cũng cám ơn Thầy Quảng Độ đã cho tiếng Việt mình thêm một ừ ngữ mới.
Benson P.
05/06/201700:22:03
Khách
Đồng ý với "khách lỡ đường." Đó là điều mà người Việt sống trên nước Mỹ nên làm.
LP
03/06/201713:23:25
Khách
Một nghĩa cử cao đẹp, đáng qúy, nên trân trọng và tiếp tục gìn giữ trong tương lai để người bản xứ có cái nhìn thiện cảm về người Việt Nam chúng ta. Điều quan trọng hơn không phải là tạo một hình ảnh đẹp về chúng ta mà việc hành thiện này để nói lên cái nhân bản, giá trị của “con người Việt Nam,” biết lẽ phải, biêt đạo lý làm người, biết cám ơn ân nhân giúp đỡ mình khi hoạn nạn. Nếu có thêm các hội đoàn, đoàn thể, chùa chiền, nhà thờ Việt Nam tham gia công tác này thì việc làm càng thêm giá trị!
Khách lỡ đường!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,854,155
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến