Hôm nay,  

Thăm Lại “Mái Nhà” Xưa

07/07/201700:00:00(Xem: 17423)

Tác giả: Captovan
Bài số 5161-19-31005-vb6070717

Captovan là một bút hiệu khác của Philato, có lẽ do lối viết cách điệu từ Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài mới của ông.

* * *

blank
Di ảnh H.O. Hà Tiên Nguyễn Hữu Hào, chủ quán Lan Hương ở Garden Grove.

Hà Tiên là ám danh đàm thoại truyền tin của Thiếu Úy Nguyễn Hữu Hào, Đại Đội Phó Đại Đội 4 (ĐĐ4) Tiểu Đoàn 2 TQLC, (TĐ2/TQLC). Dù mới chỉ là thiếu úy, nhưng anh đã mang trên ngực Bảo Quốc Huân Chương, huy chương cao quý của quân đội.

Sau nhiền năm bị đầy ải trong lao tù VC, Hà Tiên Nguyễn Hữu Hào được định cư tại Little Saigon, USA, theo diện H.O 7.

Đúng nghĩa: “Trâu chậm uống nước đục” nên anh chị Hào, tuổi quá cao để tìm việc mà lại quá trẻ để hưởng nhàn nên đã mở một “quán nhỏ bên đường” Westminster (góc Euclid) với cái tên LAN HƯƠNG để mưu sinh qua ngày.

Khởi đầu là như vậy, nhưng “đất lành chim đậu”, Lan Hương quán trở thành tụ điểm sinh hoạt của đồng đội cũ, bạn bè xưa nên hầu như bất cứ Cọp Biển (TQLC) nào, từ anh cả Tư Lệnh đến chú em út, ở khắp các tiểu bang Hoa Kỳ, mỗi khi về thủ đô tỵ nạn Little Saigon thì Lan Hương quán trở thành nơi tổ chức “đại hội, bỏ túi” của gia đình Cọp Biển. Từ Anh Cả Lạng Sơn (Tư Lệnh), anh Thứ Tango (TLP), đến các anh sáu (đại tá) Saigòn, Đồ Sơn, Cao Bằng, Tinh Châu, các anh năm, anh tư v.v.. đã từng nhiều lần ngồi quanh bàn tròn với ly trà, cafe Lan Hương.

Những lúc khách đông như vậy, chiếm hết ghế ngồi chỉ uống cafe, trà, “nhớ nhà châm điếu thuốc” thì chủ quán lỗ, nhưng Hà Tiên vẫn cười, vẫn cặm cụi châm thêm trà từ bình này sang bình khác. Nếu những buổi họp của Hội... ở nơi khác thì tham dự viên thưa thớt, nhưng nếu họp ở Lan Hương quán thì đầy đủ.

Ngoài tình đồng đội thì Lan Hương quán hay tư gia Hà Tiên cũng là tổ ấm cho thế hệ thứ hai, gọi là YM (Young Marines) trưởng thành, YM Thu Hà đã trở thành nghị viên thành phố Garden Grove có sự đóng góp tinh thần và vật chất không nhỏ của Hà Tiên.

Ngày xưa bên chiến hào, anh em sống chết bên nhau, nay có chút cháo rau ở hải ngoại, Hà Tiên không bao giờ quên cảnh cơ cực của thuộc cấp ở trong nước nên vẫn cứ “lá rách đùm lá nát”, nhưng điều mong ước nhất của Hà Tiên là làm sao có dịp trở về để cùng các em đi thắp nhang cho những đồng đội đã nằm lại rải rác khắp chiến trường xưa.

Nguyễn ước ấy chưa thành thì anh ngã bệnh và qua đời tháng 7/2016. Trước khi nhắm mắt Hà Tiên còn trăn trối với chị là gửi về cho Đông Triều số tiền anh để dành cho chuyến đi để thực hiện nguyện vọng của anh.

Sau đây là thư của Đông Triều

- Thưa Chị Hà Tiên.

Sau khi chúng em tổ chức lễ tưởng niệm Hà Tiên xong thì em mơ thấy Hà Tiên bảo tụi em nên đi thăm “mái nhà xưa”, tức là mồ mả và những nơi đồng đội của Hà Tiên đã tử trận. Khi nào đi thì nhớ dẫn “ông thầy” đi theo. Vì vậy tụi em quyết định sẽ đi một chuyến, mang theo di ảnh của Hà Tiên. Số tiền chị gửi về sẽ dùng thuê xe và nhang khói, ai đi thì tự túc việc ăn ở..

Saigon 31/07/2016.

Kính thăm chị.

Đông Triều, thuộc cấp của Hà Tiên

Sau đây là chuyện về cuộc hành trình “Thăm Lại Mái Nhà Xưa, Tưởng Nhớ Các Đồng Đội Đã Hy Sinh, theo ý nguyện của Hà Tiên. Hình ảnh, chi tiết do Đông Triều cung cấp.

*

blank
Trước Cổ Thành Quảng Trị, thương binh Đinh V Toàn cụt hai chân ngồi xe lăn ôm di ảnh Hà Tiên.

- Hôm nay ngày 06/3/2017, chiếc xe Ford đời mới 2016 khởi hành đúng 4 giờ sáng lên đường chở theo khung hình của Hà Tiên cùng 8 anh chị em gồm có Th/Sĩ Rơi, Tr/Sĩ 1 Ngọc Ngà, Tr/Sĩ Phúc, Mũ Xanh (MX) Oanh, MX Hùng (4), MX Phước, MX Toàn (TPB) đến 7 giờ 30 sáng đã có mặt tại nhà Đông Triều (Phan Thiết), sau đó đón thêm 2 người ngoài dự trù, là Th/Sĩ Nguyễn Đăng Thọ (Ninh Thuận), và MX Vương Công Danh (Đà Nẵng).

Bãi biển Mỹ Khê, cách nay hơn 40 năm, sáng 29/3/1975, “Cuộc lui binh nghẹn ngào tức tưởi”, chúng tôi chia tay nhau mỗi người một ngả, nhưng lạ lùng thay, trong lúc chuẩn bị cho chuyến đi thì cả hai anh Thọ và Danh bất ngờ liên lạc với tôi để xin tháp tùng vì các anh nằm mơ thấy Hà Tiên ra lệnh cho các anh đi cùng chúng tôi để “thăm lại mái nhà xưa”.

Không riêng hai anh Thọ và Danh, trên suốt dọc đường từ Phan Thiết ra Đà Nẵng chúng tôi còn nhận được nhiều điện thoại các anh em thuộc TĐ2 xin đi theo. Chuyến đi này chúng tôi chỉ thông báo và tổ chức cho một số anh em sống quanh vùng Saigon nhưng các anh sống rải rác dọc Quốc Lộ 1 đều biết vì các anh được Hà Tiên báo mộng, nhưng số chỗ trên xe có hạn, đành hẹn dịp khác.

Tới An Hòa, Huế, thật bất ngờ lại có thêm Th/Sĩ Trần Sơn, thường vụ ĐĐ4 đang chờ chúng tôi, mặc dù anh em chưa một lần gặp lại sau 42 năm, nay “biết tin”.., anh cứ liên tục nôn nóng gọi phone theo dõi hành trình của chúng tôi để cùng đi theo

Con đường từ Huế ra Quảng Trị dường như ngắn lại so với ngày xưa khi chúng tôi ở lại đây làm “Địa Phương Quân” giữ đất. Anh Sơn ngồi cạnh tôi làm hướng dẫn viên, xe ra đến cầu Phò Trạch, Phong Điền, cột mốc số 17 trên QL1 anh Sơn ra dấu cho xe dừng lại bên đường, cách cầu Phò Trạch khoảng 300 m, anh chỉ gò đất cao, bảo:

- Đây là nơi Trung Tá Lê Hằng Minh- TĐT/TĐ2 và 40 Trâu Điên đã nằm xuống trong trận bị phục kích xe vào ngày 29/6/1966.

Hồi đó anh Sơn là Tr/Sĩ mới ra trường, được bổ sung về BCH/TĐ2, vì thế sau khi đánh bật đối phương ra khỏi tuyến phục kích, anh chạy đến chỗ của TĐT Lê Hằng Minh, thấy các y tá đang băng bó vết thương... nhưng đã quá trễ rồi, anh Minh đã ra đi! Anh Minh đã nằm tại nơi này cùng hơn 40 thuộc cấp, nay anh Sơn dẫn chúng tôi đến viếng anh linh các Trâu Điên.

Trời Trị Thiên mây mù giăng kín, thật ảm đạm, buồn bã, lất phất những hạt mưa phùn nhè nhẹ như đang nhỏ lệ tiếc thương anh hùng vắn số Lê Hằng Minh cùng các đồng đội. Chúng tôi vội vàng xuống xe, đi nhanh đến gò đất ven đường mà cứ tưởng đó là ngôi mộ của các anh đã hơn 50 năm không người viếng thăm nhang khói. Chúng tôi cùng thắp nhang để tưởng nhớ người anh cả Trâu Điên cùng đồng đội. Hôm nay, những thằng em, những con Trâu lạc bầy, mới vừa hội ngộ, cùng đến đây thăm các anh, thắp một nén nhang để cầu mong anh linh các anh sớm về cõi Vĩnh Hằng. Khói nhang cuốn vào nhau vươn lên cao trong mưa bụi. Chúng tôi dành một phút mặc niệm, xin từ giã các anh để tiếp tục về Quảng Trị, chiến trường xưa nơi đó còn nhiều nấm mộ...

blank
Thắp nhang cho đồng đội tại làng Nại Cửu.

Khi đến trường học Bồ Đề, di tích chiến tranh của “Mùà Hè Đỏ Lửa”, Tr/Sĩ Thảo đứng chờ, anh đang mơ màng, dường như anh đang nhớ về ngày xưa, ngày của 45 năm về trước, anh và đồng đôi tiến chiếm từng tấc đất, từng ngôi nhà, từng góc phố.

Đến thị xã Quảng Trị đúng 15 giờ chiều, chúng tôi đến Cổ Thành ngay, nơi mà Sư Đoàn TQLC làm nên một chiến thắng vang dội, dựng được Quốc Kỳ trên Cổ Thành thì TQLC đã phải chịu thương vong khoảng 150 người mỗi ngày (theo sách “Trận Chiến Trong Mùa Phục Sinh Năm 1972” Trung Tướng Ngô Quang Trưởng TLQĐI).

Chúng tôi đến cửa trước Cổ Thành (trên đường Lý Thái Tổ) để thắp nhang cho anh linh của những TQLC, Nhảy Dù, Liên Đoàn 81 BCND, Nha Kỹ Thuật, Biệt Động Quân, Thiết Giáp cùng những đơn vị đã tham dự chiến dịch tái chiếm Thị Xã và Cổ Thành Quảng Trị. -Chúng tôi cũng không quên thắp nhang cho những người “anh em” phía bên kia đã “sinh Bắc tử Nam”.

Từ giã Cổ Thành, chúng tôi tới bờ sông Thạch Hãn, nơi có tòa hành chánh và dinh tỉnh trưởng. Năm xưa, đây chính là mục tiêu cuối cùng mà ĐĐ4/TĐ2 bằng mọi giá phải dứt điểm trong ngày 15 tháng 9 năm 1972. Chúng tôi ra bờ sông Thạch Hãn để chụp hình lưu niệm, và thả hoa, nhìn những cành hoa trôi theo dòng nước về bên kia bờ sông nơi có đài tử sĩ của miền Bắc. Chính nơi đó là tuyến xuất phát của những người “anh em” phía bên kia để tiếp viện cho mặt trận Quảng Trị. Nơi đó đã tiễn đưa hàng ngàn thanh niên miền Bắc qua “Sông Dịch” và hầu hết họ chẳng bao giờ trở lại!

Chiến tranh thật khốc liệt, trong phạm vi thị xã nhỏ bé này đã có ngàn-ngàn thanh niên hai miền Nam-Bắc ngã xuống, đã nằm lại vĩnh viễn nơi đây. Chúng tôi những người lính Miền Nam xin nguyện cầu cho linh hồn các anh được sớm siêu thoát. Chúng ta tuy không cùng chiến tuyến, nhưng vẫn cùng chung dòng giống Lạc Hồng.

Rời sông Thạch Hãn, chúng tôi đến Thánh Địa La Vang, nơi từng diễn ra trận đánh đẫm máu giữa TĐ11 Nhảy Dù và một trung đoàn quân Bắc Việt. Thánh Địa La Vang nay chỉ còn trơ lại tháp chuông hoang tàn, đổ nát, rêu phong, chúng tôi vào để nguyện cầu cho anh linh các chiến hữu Nhảy Dù, các người lính Bắc quân.

Chúng tôi đến làng Thanh Lê, quan sát xung quanh để cố nhớ lại vị trí xảy ra chiến trận năm xưa. Ngày ấy, Th/Úy Nguyễn Hữu Hào đã phát giác một chòm cây trong làng bị héo, với con mắt đầy kinh nghiệm chiến trường, Hà Tiên biết đó là vị trí chiến xa địch được ngụy trang.

Từ bìa làng 2 chiếc thiết giáp BTR 50 của VC xông ra, thượng liên trên xe bắn xối xả vào đội hình Trung Đội 43 của Th/Úy Hào, Hạ Sĩ 1 Trãi trúng đạn và hy sinh. Th/Úy Hào phát lệnh khai hỏa bằng khẩu M72 bắn cháy ngay chiến xa đầu tiên và cứ như thế hàng loạt M72 thanh toán những chiến xa còn lại, Kết quả ta bắn cháy, tịch thu nhiều chiến xa, Hà Tiên được gọi là “Ông Già M72” từ ngày đó. Hôm nay đây,di ảnh của anh trở lại chiến trường xưa, gặp lại HS1 Trãi và các đồng đội đã nằm xuống tại bìa làng Thanh Lê.

Chúng tôi đến bờ sông Vĩnh Định, nơi mà tiểu đội của Tr/Sĩ Thảo đã có 4 anh em nằm xuống bên bờ sông ngay phút đầu dụng trận. Tr/Sĩ Thảo vừa thắp nhang khấn nguyên vừa nhìn xuống dọc bờ sông, hình như anh đang xác định vị trí mà ngày xưa các đồng đội của anh đã năm lại, trong đó có Vân, Hài (Tây lai), Khánh, Sen.(H)

Rời bờ sông Vĩnh Định, đi theo trục tiến quân ngày xưa, chúng tôi tiến dần đến làng Nại Cửu, nơi đây hơn 40 năm trước Bắc quân thuộc Sư Đoàn 325 tấn công đêm vào vị trí đóng quân của ĐĐ4 và họ đã bị thiệt hại nặng. Anh em ĐĐ4 chúng tôi đã chôn cất hơn 30 xác bị các “đồng chí” bỏ lại trên chiến địa.

Giã từ làng Nại Cửu, chúng tôi đến chợ Sãi, nơi xảy ra những trận đánh ác liệt, hai bên đã giành giật nhau từng căn nhà, từng con đường, máu của những chiến binh hai bên đã thấm đậm nơi vùng đất này sau 15 ngày quyết chiến, cuối cùng ĐĐ4/TĐ2 cũng đã kiểm soát được mặt trận, nhưng cái giá phải trả là hằng chục anh em đã nằm xuống trong đó có hai trung đội trưởng là Th/Úy Hội và Ch/Úy Dương.

blank
Bên sông Bến Hải.

Chiến tranh đã tàn lụi lâu lắm rồi, hận thù đối với các bạn không còn nữa nơi cõi hư vô, chúng tội nguyện cầu cho anh linh của tất cả anh em đã nằm lại nơi này sớm siêu thoát, được an nhàn nơi cõi Vĩnh Hằng.

Rời Quảng Trị để về lại Huế, chúng tôi dừng chân tại đài tưởng niệm “Đại Lộ Kinh Hoàng” để thắp nhang cho những oan hồn của Dân, Quân, Cán Chính đã nằm xuống nơi này năm 1972 dưới làn đạn pháo của “Trung Đoàn Bông Lau”.

Qua khỏi cầu Mỹ Chánh chúng tôi dừng lại để nhớ về “ngày ấy năm xưa”:

Ngày ấy, bên đường rày xe lửa, trung đội của Thiếu Úy Lộc phòng thủ, trong lúc anh em đang cầm những bịch gạo xấy, ngồi ăn bữa cơm chiều, thì bất ngờ bị một trận bom kinh hoàng, “quân ta đánh quân mình”, 2 chiếc F4 của Mỹ đánh nhầm mục tiêu, một quả bom trúng ngay gữa mâm cơm, 8 anh em “biến mất”, chỉ còn lại một hố bom sâu. Chúng tôi lặng lẽ thắp cho các bạn mình:

- Các anh đã không còn nguyên vẹn hình hài để trở về với gia đình, vợ con đang từng ngày mong đợi khi nghe tin chiến cuộc tàn khốc đã xảy ra nơi vùng địa đầu giới tuyến, thân xác các anh đã tan biến vào cõi hư vô, nhưng hôm nay chúng tôi trở lại chiến trường xưa thăm các anh, các anh vẫn sống mãi với địa danh đã được ghi vào Quân Sử một thời.

Tạm biệt các anh, chúng tôi cũng vô cùng biết ơn anh Hà Tiên, chị quả phụ Nguyễn Hữu Hào, NT Long Hồ, Lê Quang Liễn và cháu gái Katherine Quỳnh Lê, cùng tất cả các anh chị em trong gia đình Trâu Điên hải ngoại đã tạo điều kiện vật chất cũng như khích lệ tinh thần để chúng tôi thực hiện được ước mơ “Thăm Lại Mái Nhà Xưa” vào những năm tháng cuối cuộc đời./.

Captovan

Ý kiến bạn đọc
11/07/201701:17:19
Khách
Xin cám ơn các chiến sĩ VNCH, các anh đã quên mình giử gìn an ninh cho quê hương dân tộc trong những năm miền Nam bị xâm lấn. CS đã gây ra biết bao nhiêu tang thương chết chóc cho quân lính cả hai bên và thường dân vô tội. Họ đã đem lại lợi ích gì cho dân, cho nước Việt khi họ thành công trong mưu đồ nhuộm đỏ hết đất nước?
10/07/201704:11:21
Khách
Chúng em những thế hệ sau các anh lính VNCH xin cám ơn và mãi tri ân các anh dù đã hy sinh hay còn tại ghế. Vì có các anh nên chúng em được an lành ngồi ghế nhà trường trong những năm chiến tranh khốc liệt trước 1975.
08/07/201715:40:00
Khách
Chúng tôi mãi mãi không quên các anh, những anh hùng trong cuộc chiến Nam Bắc tương tàn. Cám ơn tác giả Captovan đã ghi dấu cuộc hành trình đầy tình nhân bản về Thăm Lại Mái Nhà Xưa
07/07/201719:20:47
Khách
Bài viết cho thấy tinh thần"huynh đệ chi binh" cao quý của những người lính quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Trong chuyến đi thăm mồ mả và những nơi mà những người lính thủy quân lục chiến đã tử trận, nhóm cựu quân nhân mũ xanh này cũng thắp nhang cho anh linh của những người lính thuộc các binh chủng khác nữa- vì trong trận chiến, khi một mệnh lệnh hành quân phối hợp được ban ra là những người lính của tất cả các binh chủng tham dự đều cùng nhau phải chia xẻ mọi hiểm nguy trên chiến trường, chớ không phân biệt một binh chủng nào cả. Và thắp nhang cho oan hồn của những người dân xấu xố đã cùng ở chung chiến tuyến bảo vệ tự do chống quân xâm lược.

Bài viết cũng cho thấy tính nhân bản của những người lính Việt Nam Cộng Hòa, nguyện cầu cho ngay cả linh hồn của những kẻ mà trước kia, trên chiến địa, đã từng hung hãn thề "phanh thây, uống máu quân thù".
07/07/201719:03:59
Khách
"Những Người chiến sĩ già, các anh chỉ mờ daần đi chứ không bao giờ chết".
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,399,324
Đáng lý ra thì nó đã được gọi bằng một cái tên Việt-Nam cho khỏi “Mỹ hoá”! Nhưng là vì hai đứa anh lớn của nó “bàn ra tán vô”trước khi con bé được sinh ra. Đại-khái là dùng tên Mỹ để sau đi học cho dễ gọi, chứ như hai đứa anh lúc qua Mỹ đã sáu bảy tuổi, đi đến trường bằng tên Việt bình thường, mấy tháng đầu nhiều khi
Tác giả Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán ở Pháp, cô sang Mỹ, vừa làm vừa học thêm về Management Information System. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là chuyện về một cựu chiến binh Mỹ gặp gỡ trên chuyến bay đi Việt Nam .
Tác giả Trương Tấn Thành, cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng
Năm 2000, sau gần 25 năm cày bừa chăm chỉ trên đất Mỹ, hai vợ chồng già đã làm một chuyến qui cố hương đáng giá, đi từ bắc vô nam. Sau chuyến đi này, tôi vẫn thường ra rả bên tai chồng rằng: nì, Ôn ơi, kể từ nay mỗi năm tụi mình chỉ nên kéo cày 11 tháng, còn một tháng thì kiếm chỗ đi chơi, kẻo già rồi cố quá có ngày
Tác giả cho biết ông sinh năm 1934 tại Cần Thơ, hiện là cư dân Austin , Texas . Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Những Người Tuổi Sửu”, kể chiuyện “đi cầy tại Mỹ” cho thấy tấm lòng của các bậc cha anh với thế hệ con em. Bài mới lần này là câu chuyện về một bà mẹ thuyền nhân phấn đấu với hoàn cảnh, một mình
Sáng sớm xe chạy, trưa đoàn dừng chân ở thị trấn Solvang ăn trưa, tiếp tục hành trình đến lâu đài Hearst, toà lâu đài trơ vơ trên núi, 2 đứa mua vé, mỗi vé $20 dollars vào xem, chờ xe ở trạm, Phụng bỏ 25cents vô kính viễn vọng để xem lâu đài trên núi, mùa đông, toà lâu đài chìm trong sương mù dày đặc, xe đón
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Bài viết về nước Mỹ
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Sau đây là bài đầu tiên
Tác giả Nguyễn Viết Tân, cư dân Costa Mesa, đã được tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001 với bài viết “Bên Bờ Freway.” Từ nhiều năm qua, ông là người viết được bạn đọc Việt Báo đặc biệt trân trọng. Bài viết mới của ông kể chuyện đi săn trên đất Mỹ. Mấy hôm nay tôi thường nằm dài ra ghế coi Basketball game
Nhạc sĩ Cung Tiến