Hôm nay,  

Biển Đen Khỏa Thân tại San Diego

08/08/201700:00:00(Xem: 23539)

Tác giả: Dan Heaven
Bài số 5187-19-31031-vb3080817

Tác giả đã về hưu một nửa. Làm việc cho hãng làm máy bay. Hiện sinh sống tại Huntington Beach. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Ngôi Nhà Mới tại Quận Cam”, đã được phổ biến từ tháng Ba 2014. Sau đây là bài viết của ông về Blacks Beach, San Diego, bãi biển khỏa thân nổi tiếng nhất của California. Tác giả cho biết bài viết đã lâu, chưa có dịp cập nhật chi tiết mới.

* * *

blank
Backs Beach thời 1970 từng là một trong những bãi biển khỏa thân lớn nhất và được ưa thích nhất tại Mỹ. Năm 2016,, vẫn là bãi biển khỏa thân được chuộng nhất tại California.

San Diego có nhiều bãi biển đầy cảnh đẹp và người đẹp nhưng có lẽ biển Blacks Beach mà người Việt mình quen gọi là biển đen thì đặc biệt nhất. Vì đây llà một bãi biển khỏa thân công cộng cho mọi giới với cảnh đẹp thật bao la và hùng vĩ.

Bãi biển này ngày xưa là tài sản riêng của một gia đình người Mỹ gốc Phi Châu, sau đó thành phố mua lại. Phần trên đỉnh núi bây giờ là sân đánh gôn Torrey Pines, còn phần dưới chân núi là bãi biển.

Từ Los Angeles đi xuống theo xa lộ số năm về hướng nam hoặc từ trung tâm thành phố San Diego đi lên theo xa lộ số năm về hướng Bắc, lấy lối vào La Jolla Village Dr., theo hướng Tây đi về phía trường đại học UCSD. Rẽ vào đường North Torrey Pines, đi ngang trường UCSD và cứ tiếp tục đi thêm một đoạn đường ngắn sẽ thấy một tấm bảng đề Hang Gliders ở phía trái. Tiếp tục lái xe vào con đường nhỏ này sẽ gặp một bãi đậu xe đất hơi gồ ghề thật lớn. Đến khu vực này sẽ gặp rất nhiều những con diều đầy màu sắc với người đang bay lơ lửng trên trời.

Từ chỗ đậu xe này có hai lối để đi xuống bãi biển.

Lối xuống bãi từ hướng bắc phải đi vòng qua quán cà phê. Đường đi rất nguy hiểm, vách đá cheo leo, và dốc núi thẳng đứng. Nếu yếu tim và nhát thì chớ chọn lối hướng bắc vì có lần tôi đã phải ngồi bệt xuống đất mà lết đi như một đứa bé lên ba.

Lối đi từ hướng tây. Lối này không xa bãi đậu xe lắm và đường đi dễ dàng hơn; tuy thế dài hơn, và ngoạn mục hơn. Lối đi có những đoạn đường khá rộng, có thể dừng lại nghĩ chân và ngắm nhìn biển rộng bao la. Điều thú vị hơn nữa là được ngắm nhìn những ông Adam và bà Eve thấp thoáng đi bộ phía dưới bãi cát. Tuy thế đường đi cũng rất cheo leo vì có những đoạn sườn núi, đá mềm cứ thỉnh thoảng rơi và có đoạn vách núi cũng thẳng đứng.

Ngoài hai con đường chính này đi xuống bãi biển còn có những con đường phụ khác chạy dọc theo bờ biển. Như từ hướng La Jolla băng qua bãi biển của tư nhân và từ hướng Del Mar băng qua khu bảo tồn sinh thái.

Xuống đến bãi rồi sẽ thấy còn nhiều thích thú hơn. Tôi phải nhìn nhận rằng dù đường đi có khó nhọc đến mấy cũng đã đền bù được công sức cho mình.

Biển Blacks Beach lúc nào cũng có người đến nhưng mùa hè thì đông nhất. Giờ cao điểm trên bãi là từ mười hai giờ trưa cho đến bốn giờ chiều.

Muốn có một chỗ ngồi nghỉ tốt tôi cần phải đến sớm vì đến trễ đi lựa chỗ ngồi phải dạo quanh qua chỗ mọi người nằm. Có khi vì mắc cỡ lại không dám bước đến mà mình lại bỏ đi, hoặc vì e ngại nên lại chẳng dám bước vào.

Tuy là bãi tắm khỏa thân nhưng không có điều kiện nào đòi hỏi người đến đây phải cởi. Muốn sống tự do với thiên nhiên hay sống trong sự gò bó của áo quần, nguyên tắc thì đó là chọn lựa riêng tư của mỗi người.


Tôi đoán có đến hơn chín mươi phần trăm người đến bãi biển này đều một trăm phần trăm thoải mái. Đặc biệt ở bãi biển này tôi gặp rất ít người Việt. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy được dăm ba người đồng hương thì họ chỉ đi dạo qua rồi biến mất. Rất ít người mình đến đây tắm biển và phơi nắng. Có lẽ vì bản tính khép nép của người mình hay vì nền luân ly đạo đức chăng?

Lúc còn ở San Diego, mỗi cuối tuần tôi đều đến bãi biển này tắm nắng và bơi lội. Sau một tuần làm việc gò bó, được sống những giây phút tự do thoải mái, tôi cảm thấy thú vị lắm. Tôi được sống với thiên nhiên lại còn được có một làn rám nắng khoẻ đẹp.

Ở biển Blacks Beach có tất cả các hoạt động như các bãi biển công cộng bình thường khác; chỉ khác mọi người trần như nhộng và vui chơi náo nhiệt.

Có những gia đình mang theo các con cái đủ mọi lứa tuổi đến bãi cùng chơi đánh banh với nhau. Trên bãi rải rác đó đây tôi thấy có các họa sĩ mãi mê vẽ chân dung cho các người mẫu. Có rất nhiều những cô gái trẻ xinh đẹp trông đơn sơ và thần thoại như các thiên thần trong cổ tích. Có rất nhiều chàng trai trẻ tràn đầy nhựa sống. Bên cạnh đó cũng không thiếu gì các ông bà trong độ tuổi nội ngoại hay cố cụ.

Vào đến đây thì tha hồ mà rửa mắt. Tha hồ nhìn ngắm hình ảnh các sinh vật hai chân sống hoà đồng với thiên nhiên thật tuyệt đẹp và vô cùng linh động.

Được biết, Black's Beach của San Diego trong những năm 1970 của thế kỷ trước, từng là một trong những bãi biển khỏa thân lớn nhất và được biết tới nhiều nhất tại nước Mỹ. Mãi tới 1977, mới có một phần của Blacks Beact được lấy lại làm khu đòi hỏi mặc áo tắm.

Bãi biển không có ranh giới nhưng dường như đã được chia làm hai phần: phần hướng bắc và phần hướng nam.

Phần bãi biển hướng nam thì nằm chênh chếch về phía thành phố La Jolla. Phần biển này thường qui tụ nhiều hoạt động như đánh banh, vẽ tranh, và các loại trò chơi khác....và hầu như qui tụ các sinh hoạt của gia đình và người thuộc giới tính bình thường.

Phần bãi biển phía bắc dường như bắt đầu từ lối xuống bãi từ chỗ gần quán cà phê ở hướng bắc. Phần này càng đi xa về phía bắc của bãi biển càng qui tụ nhiều người đồng tính.

Phần đất nằm sâu trong khe núi, nhất là trên sườn đồi cao rộng ở phía bắc, khuất trong những lùm cây thấp có rất nhiều hoạt động khác thường. Ở chỗ này giống như là vùng không kiểm soát, nếu có tò mò đến hãy nên cẩn thận.

Dừng lai ở phần đất phía bắc này hay đi tìm chỗ thích hợp khác? Tham dự vào các hoat động ở đây hay không tham dự thì đó là sự lựa chọn riêng? Tôi đoán chắc không có qui luật lệ nào được áp dụng nơi đây.

Có đến Blacks Beach tôi mới thấy đất Mỹ quá tự do. Quyền tự do của mỗi cá nhân đều được tôn trọng. Ở bãi biển này con người trần trụi như cá nằm trên mẹt. Dường như người ta không những chỉ xem mà còn chào hỏi, còn bày hàng như mấy bà hàng cá bày cá bán ngoài chợ.

Có đến biển Blacks Beach tôi mới cảm nhận được cái thoáng mát của người Mỹ và sự cởi mở của họ.

Bài viết này tuy đã cũ và không cập nhật hoá đầy đủ chi tiết mới, nhưng theo tin tức, năm 2016, Blacks Beach vẫn là bãi biển khỏa thân có số lượng người viếng thăm nhiều nhất tại California.

Dan Heaven

Ý kiến bạn đọc
12/08/202405:20:11
Khách
Cám ơn tác giả đã chỉ tiết hướng dẫn đường đi nước bước. Lời văn thật nhẹ nhàng và tế nhị đã gợi lên sự tò mò của người đọc. Nếu có cơ hội mình sẽ nhất định ghé thăm một lần để ngắm thưởng những di phẫm trời cho
15/08/201700:00:05
Khách
Nhìn tấm ảnh của bài viết này làm cho tai người đọc như được nghe thấy âm thanh tuyệt hảo của hai hòa tấu khúc bất hủ do hai nhà soạn nhạc đại tài người Pháp sáng tác: La Mer của C. Debussy và Boléro của M. Ravel. Riêng Boléro đã được dùng làm nhạc đệm cho cuốn phim nổi tiếng "10" do nữ tài tử có một thân hình bốc lửa và những nét man dại đến chết người, thời bấy giờ, của Bo Derek thủ vai chính.

Thời gian đã không làm biển biến mất nhưng nó đã, tàn nhẫn, xóa đi vẻ đẹp "Chim Sa Cá Lặn" của nàng Bo Derek thuở nào. Vậy thì câu "Mỹ Nhân Tự Cổ Như Danh Tướng" chỉ đúng khi người đẹp chết yểu hoặc máy chụp hình chưa được phát minh chăng ?
13/08/201715:53:51
Khách
FYI, I've been to this Black Beach in San Diego a couple of times :
You'll be real disappointed
if you've seen Nice, France .
08/08/201723:05:25
Khách
Gái thuyền quyên với thân hình Vệ Nữ phải biết e ấp, nửa kín nửa hở mới hấp dẫn, gây nhiều thích thú và cảm giác mạnh cho trai anh hùng. Tác giả Cổ Long, qua tác phẩm "Long Hổ Phong Vân", đã tả một tuyệt tuyệt pha, có thể nói là "nghẹt thở", giữa hai nhân vật Lý tầm Hoan và Thạch Quan Âm.

P.S: Nếu Trạng Quỳnh còn sống, trẻ mãi và cũng được di tản tới vùng đất này như những NVTNCS khác thì nhất định chàng ta sẽ không bị thất vọng và ấm ức tới hàng thế kỷ.

Tục truyền Hồng Hà nữ sĩ, Đoàn thị Điểm, ra câu đối "Da Trắng Vỗ Bì Bạch" vì Trạng Quỳnh muốn xông vào xem nữ sĩ đang ngâm mình trong bồn nước.
08/08/201722:21:26
Khách
Không nghe thấy mấy người bạn ở Cali nói về bãi biển Black's Beach này. Vả lại một bãi biển khỏa thân mà lại được ra vào miễn phí, thì có thể đoán là đa số trần trụi chỉ toàn là những lão niên hoặc những thân thể phốp pháp, đẫy đà quá khổ, chớ không có bóng dáng cháu chắt của thần Vệ Nữ há !

Cám ơn tác giả đã có bài viết về Black's Beach. Sớm muộn tui cũng sẽ đặt chân tới coi sao . :)
08/08/201717:25:23
Khách
Nói về nude beach mà chỉ cho biết dirrections, không tả chân những cảnh thân thể trần truống sexy gợi cảm...da hồng lông tóc trên cát trắng thi mất đi sức hấp dẫn, sẽ làm thất vọng nhiều dộc giả tò mò chưa tới đó bao giờ.....
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,389,950
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới nhất là một truyện tình đầu chung thuỷ.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Tuần trước, là chuyện “Đi săn Cá Sấu Gar”. Lần này là chuyện thủ phủ Cali mùa “cá bẹ”. Nơi đàn cá đi qua, có cả vùng bờ sông đầy vàng lẫn trong cát...
Tác giả là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Bài viết đầu tiên, “Tôi Vẫn Là Tôi”, Vietbao Online từ 19 tháng 5, 2012, hiện đã có 10054 lượt người đọc. Sau đây là chuyện tiếp theo.Tựa đề cũng là tên bài hát nổi tiếng “There is a Place for Us” của Leonard Bernstein.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký công phu mà vui vẻ hiếm thấy.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm., và tự gọi mình là “Chi nhánh “Hội Trời Đày”. Số dân “bị trời đầy” kiểu này tại Mỹ khá đông, cũng không ít dân gốc Việt. Mr Bond góp cho Viết Về Nước Mỹ không chỉ một bài mà là một loạt bài với đầy đủ hình ảnh sống động và hấp dẫn. Bài đầu tiên là chuyện ông Mít trời đầy một mình lặn lội tới sông Trinity, Texas, vùng đất nổi tiếng của đảng KKK kỳ thị chủng tộc, để câu cá sấu gar (Alligator Gar Fish). Đây là loại cá nước ngọt lớn nhất ở vùng Bắc Mỹ, dài từ 8 đến 10 feet, nặng trung bình trên 200lb/90 kg., có con nặng tới 279lb/127kg.
Tác giả là cư dân Portland, Oregon. Bài viết về nước My đầu tiên là chuyện cảm động trong một viện dưỡng lão. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông."
Nhạc sĩ Cung Tiến