Hôm nay,  

Đường Xe Điện Kỳ Thú ở Thụy Sĩ

10/11/201700:00:00(Xem: 16094)
Tác giả: Minh Tâm

Bài số 5265-19-31109-vb6111017

 
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả là một du ký kể về chuyến du lịch Thụy Sĩ  trên tuyến xe điện kỳ thú có tên Bernina Express.

 
image001

Người viết và tuyến xe điện Bernina Express, Thụy sĩ.

image002

Hồ Palu, nơi khách có thể xuống xe hít thở không khí trong lành vùng núi Alps – Thụy sĩ.

image003image004

Thôn xóm yên bình.

image005image006

Xe điện vào đoạn cong 360 độ Brusio nổi tiếng. Tôi ngồi ở cuối xe chụp hình đầu xe.


***

Đến Thụy Sĩ, ngoài việc thăm viếng những thành phố nổi tiếng như Geneve, Zurich, Lucern… bạn nhớ đừng  bỏ qua tuyến đường xe điện nổi danh thế giới có tên Bernina Express. Chắc chắn bạn sẽ có những thời điểm ngắm cảnh tuyệt vời khi dạo chơi trên tuyến đường nầy. Những hình ảnh chụp được cũng như bài viết nầy không thể nào diễn tả hết sự kỳ thú của chuyến đi nhưng hy vọng cũng giới thiệu vài nét sơ lược về một tuyến đường đặc biệt nổi tiếng thế giới, từng được UNESCO công nhận là di sản thế giới từ năm 2008.

 
*

Từ thành phố St. Moritz thơ mộng của Thụy Sĩ, đoàn chúng tôi tiếp tục lên đường xuôi nam để qua nước Ý. Điều đặc biệt sáng nay là chúng tôi không đi xe buýt mà sẽ du hành trên một chuyến xe đặc biệt, có tên là Bernina Express.

Tên là xe điện express (tốc hành) mà thật ra đây là xe điện ngắm cảnh. Toàn tuyến dài 122 km, bắt đầu từ thành phố Chur của Thụy Sĩ về Tirano của Ý xuyên qua vùng núi Swiss Engadine Alps. Nó có hai tuyến: Từ Chur đi St Moritz gọi là Albula Line và từ St Moritz xuống Tirano gọi là Bernina Line.  Xe sẽ chạy qua 196 cầu, 55 hầm vượt qua đèo Bernina cao 2,253 mét. Độ dốc cao nhứt là 7%. Đây là đường sắt khổ hẹp 1 mét và chạy bằng điện.

Chúng tôi chỉ tham gia một phần tuyến chạy từ St Moritz (cao độ 1,775 mét) xuống Tirano (cao độ 430 mét). Đường dài khoảng 70 km, xuyên qua vùng núi Apls và sẽ di chuyển trong thời gian 2:30 phút với giá khoảng 70 USD.

Chuyến xe điện có chừng 10 toa. Xe sơn hai màu đỏ và trắng. Kiếng cửa sổ rất lớn, cao lên tới trần để du khách có thể nhìn phong cảnh bao quát hơn so với kiếng cửa sổ xe điện thông thường. Bề ngang toa không rộng lắm, chỉ đủ để đặt bốn ghế ngồi và một lối đi hẹp ở giữa. Trước mặt hành khách có một bàn nhỏ để mình có thể để máy chụp hình, áo khoác… Một cuốn sách nhỏ giới thiệu về tuyến đường được đặt ở đây nhờ đó mọi người biết mình đi tới đâu, có cảnh gì đẹp… Ngoài ra còn có loa phóng thanh giới thiệu thêm nữa.

Hôm nay ít khách, đoàn chúng tôi có 24 người chiếm nguyên một toa. Mọi người ngồi rải rác, tự do chụp hình, đi lại và trò chuyện rất thoải mái.

Tham gia chuyến xe điện Bernino Express nổi tiếng của Thụy sĩ là một kỷ niệm nhớ hoài...

Xe rời nhà ga St Moritz lúc 9:30. Sáng nay hết mưa tuyết, trời nắng đẹp, nhiệt độ khoảng13 độ C. Xe chạy không nhanh lắm chừng 20-30 km/h mà thôi nên ngồi trên xe có cảm giác rất êm ái, không dằn xóc gì cả, ngoài ra, do cách âm tốt nên tuy xe chạy vào nhiều đoạn cong, nhưng tiếng ồn không vào trong toa, không có cảm giác khó chịu…

Ra khỏi nhà ga khoảng vài km thì phong cảnh bắt đầu đẹp. Bên trái là những đồi cỏ xanh tươi với những cây thông xanh cao ngất. Đó đây là những căn nhà một, hai tầng xây bằng gỗ. Trên bệ cửa số thường gắn những chậu hoa màu đỏ, trắng… Vài con bò đang thảnh thơi gặm cỏ nhưng tôi không thấy bất cứ người nông dân nào. Xa xa là những ngọn núi cao, đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa. Cảnh trí thật thanh bình tỉnh lặng.

Xe chạy theo những đường cong và dốc và lên cao dần. Một lát sau, bên tay phải là một băng hà lớn, màu trắng xóa, chói mắt. Mấy ngọn núi phía sau băng hà thật là cao, có thể trên 4,000 mét. Đường càng ngày lên dốc và càng cong. Có những đoạn rất cong, chúng tôi ở đuôi xe có thể thấy đầu xe đang chạy phía trước.

Bây giờ, bên sườn núi đã bắt đầu thấy có nhiều tuyết, cây cối cũng không còn, chỉ thấy đá và tuyết. Chừng nửa tiếng sau, bên tay phải là một hồ lớn có tên là Lago Bianco (Hồ Trắng). Hồ nầy là một hồ tự nhiên nhưng người ta đắp thêm đập để chứa thêm nhiều nước dùng cho thủy điện.  Xe chạy sát bờ hồ trong một thời gian khá dài nên chúng tôi có dịp thấy một hồ nước có màu xanh lục bảo rất đẹp. Hôm nay tuy trên núi và xung quanh hồ có tuyết nhưng trong hồ nước nầy chưa đông đá. Tới mùa đông, mặt hồ sẽ đóng băng và người ta có thể trượt băng trên mặt hồ. Đây là nơi có cao độ khoảng 2,234 mét, cao nhứt tuyến đường (gần đó là đèo Bernina – cao độ 2,253 mét, tên của tuyến xe điện nầy).

Qua khỏi hồ Bianco, xe bắt đầu xuống dốc. Hai bên đường đã bớt tuyết phủ. Tới nhà ga Alp Grum (cao độ 2,091 mét), xe sẽ ngừng 10 phút để chờ chuyến xe ngược lại chạy qua nên chúng tôi có thể ra khỏi xe để ngắm cảnh. Đây là một khoảnh khắc đăc biệt và thoải mái. Tại vị trí nầy du khách có thể chụp hình cũng rất đẹp vì ở đây cao, nhìn xuống phía dưới thì có hồ Palu, một hồ nhỏ nhưng nước hồ có màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp. Xa xa là mấy ngọn núi không cao lắm. Sườn núi có nhiều thông xanh. Từ trên núi có vài dòng thác nhỏ đổ nước xuống. Cảnh trí rất nên thơ, chụp hình cũng đẹp lắm nhứt là lúc có ánh sáng đầy đủ như lúc nầy. Cảm giác thật sảng khoái vì chúng tôi được hít thở không khí trong lành của vùng núi Alps. (Hiện giờ người ta đã có sáng kiến bán không khí vùng núi Alps (nén trong bình) với giá 21 USD và sử dụng chỉ trong 10 phút. Hôm nay chúng tôi hít thở không khí trong lành ở đây khoảng 10 phút, coi như lời được 21 USD!).

Tiếp tục lên đường, xe chạy vòng vèo trên sườn núi và xuống dần. Phía bên đây, không còn tuyết phủ và cây cối nhiều hơn. Có một đoạn xe chạy men theo sườn núi, nhìn xuống dưới sâu là khu làng mạc trong một thung lũng. Xa xa là những ngọn núi cao sườn núi có nhiều cây xanh. Cảnh quang rộng rãi và đẹp lắm. Xe cũng chạy qua nhiều cầu đá và những đường hầm đục trong núi. Xây dựng đoạn đường nầy quả thật là một kỳ công và niềm tự hào của ngành công chánh Thụy Sĩ.

Sau đó xe chạy men theo một hồ nước lớn khác có tên là hồ Poschiavo. Hồ nầy có nước màu xanh như ngọc thạch rất đẹp. Qua khỏi hồ, xe chạy cừng 10 phút là tới Brusia. Ở đây lại có một kỳ quan của ngành đường sắt. Đó là cầu xoắn ốc Brusio. Chiếc cầu xe điện nầy có kết cấu là một hình xoắn ốc chạy vòng tròn 360 độ và hạ thấp dần. Xe chạy qua đây không nhanh không chậm. Ngồi phía đuôi xe, chúng tôi thấy rõ đầu xe đang từ từ xuống dốc trên một chiếc cầu vòm đá dài nhiều nhịp. Cảnh nầy thật lạ vì xe điện ít khi chạy vào những đường cong thật gắt như vậy. Những bạn đồng hành của tôi rất thích thú chụp hình lia lịa (nhưng thật ra, chụp hình từ bên trong xe rất khó có một tấm ảnh đẹp vì bị phản xạ trên mặt kiếng). Những tấm hình chụp đẹp là do người địa phương hay những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp biết chọn góc cạnh và phải có thời tiết và ánh sáng thích hợp…

Qua khỏi chiếc cầu kỳ quan Brusio nầy thì xe qua biên giới hai nước Thụy sĩ và Ý. Lúc nầy đường xe điện chạy chung với đường xe ô tô. Gần 12 giờ trưa, xe tới nhà ga Tirano, một thị trấn nhỏ miền núi của nước Ý. Đây là trạm chót của tuyến đường Bernina Express. Một số khách có thể tiếp tục đi xe buýt về thành phố Lugano. Chúng tôi xuống xe để vào thị trấn ăn trưa sau đó sẽ chuyển qua xe buýt để tiếp tục hành trình về hồ Como, một thắng cảnh tuyệt đẹp khác của chuyến đi.

Nhận xét của tôi về chuyến đi nầy là phong cảnh đẹp tuyệt vời với núi cao, hồ đẹp, đường đèo quanh co nhìn xuống những xóm làng thung lũng thật là kỳ thú. Đi xe nầy thì có cửa sổ rộng lớn nên góc nhìn rộng rãi nhưng cửa sổ không mở được nên chụp hình khó đẹp. Chúng ta có thể đi xe điện thường cũng cùng tuyến đường thì giá tiền xe sẽ rẻ hơn 50% mà thắng cảnh thì cũng giống nhau thôi. Thời gian di chuyển thì cũng như nhau. Dù đi tuyến xe nào thì đây thật là một chuyến đi lý thú.

Minh Tâm

Ý kiến bạn đọc
10/11/201718:07:10
Khách
Bài này lạc đề cho mục VVNM. Bài này đăng trong mục Du lịch đó đây thì thích hợp hơn
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,623,655
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, ông đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị và có tên trong danh sách chung kết giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIÌ, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông cũng tham dự nhiều sinh hoạt cộng đồng tại San Diego và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên. Năm nay, Phạm Hồng Ân là tác giả vào danh sách chung kết giải thưởng Việt Báo 2012. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả họ Vũ, cư dân Bắc California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Tiếp theo, “Trường Đời: Học Làm Chồng” và “Số Đào Hoa” cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Sau đây là bài viết mới nhất.
Có một lúc nào đó trong thời thơ dại, bạn tôi mơ trở thành vận động viên thể dục (gymnastics Olympian ) đi dự thi đại hội thể thao của thế giới được tổ chức mỗi bốn năm.
Tác giả đã góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên từ 2009. Sang năm 2011, với bài “Nằm Trong Hộp Gỗ, Trông Lên” và nhiều bài đặc biệt khác, ông là tác giả được bình chọn vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới sau đây tiếp tục cho thấy cách viết linh hoạt vui vẻ của tác giả.
Tác giả Nguyễn Quang sinh năm 1947 tại thị xã Quảng Trị, cư dân Nam California, là chủ tịch Hội Ái Hữu Quảng Trị. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông từ năm 2007, kể về người thầy dạy Việt văn tại trường trung học Nguyễn Hoàng, Quảng Trị gần nửa thế kỷ trước. Sau đây là bài viết thứ hai, vẫn là chuyện kể về những thầy bạn cũ.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần biên tập, chủ biên các báo Ca Dao, tuần báo Trẻ, Thời Báo... Phan cũng từng góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và đã nhận giải danh dự Viết Về NướcMỹ. Bài mới của Phan là chuyện đi coi nhà để mua tại Dallas.
Tác giả sống tại Ottawa, Ontario, Canada từ 1980. Bút hiệu là tên trường học nơi Minh Thành từng dạy môn Sinh - Hoá từ cuối thập niên 70. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Minh Thành kể chuyện gia đình "Người Mỹ Hàng Xóm.". Bài gần nhất là: “Nội soi ruột già.” Bài mới được ghi là “Thuật lại lời kể của người anh họ tôi.”
Nhạc sĩ Cung Tiến