Hôm nay,  

Khi Già, Mình Sống Với Ai?

17/11/201700:00:00(Xem: 19172)
Tác giả: Y Châu

Bài số 5271-19-31115-vb6111717

 
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người,  và nhận Giải Đặc Biệt  Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.

 
***

 
Một trăm năm, ngắn dài của một đời ngưòi, từ lúc lọt lòng mẹ, chúng ta mở mắt chào đời đến khi nhắm mắt lìa đời trở về với cát bụi. Một cuộc viễn du có đầy đủ "hỷ nộ ái ố...", được tiền nhân ghi lại có những điều hay ho, những điều sai trái để lại cho hậu thế. Nhưng những kinh nghiệm của người xưa, chúng ta học hoài cũng không thuộc, áp dụng hoài cũng vẫn sai, do đâu?

Lý do được đưa ra để giải thích: Mỗi người mỗi khác, mỗi thời cũng khác, chuyện ngày xưa theo thời gian không còn hợp thời nữa! Ở thế kỷ thứ XXI, khoa học kỹ thuật được cập nhật hóa từng ngày... tất cả mọi thứ khác cũng phải tiến theo, để hòa nhập.

Nói đến khi già, làm tôi nhớ lại vở ca kịch cải lương, của tác giả Viễn Châu: viết chuyện về bà mẹ già, trai có gái có nhưng không người con nào chịu nuôi dưỡng bà mẹ đáng thương ấy (do Ngọc Giàu đóng), có mấy đọan mà đứa con đuổi mẹ đi:

"...Già rồi, đừng ăn dầu ăn mỡ

Ăn muối tiêu, cho có chất mặn mòi,..."

"Bà qua bên con Liễu, ở cho rồi

Ở đây tốn cơm tốn gạo,

làm chúng tôi càng thêm mệt..."

Lời lẽ trên đây của người con đuổi mẹ đi, cộng thêm với tài diễn xuất của Ngọc Giàu đã làm rơi nước mắt của nhiều người.

Ngày xưa, nếu có ai nói chuyện viễn vông, không thực tế, người cho là "nói trăng, nói cuội", vì chú Cuội trên mặt trăng, có ai lên đó được đâu để chứng minh đúng hay sai. Nhưng ngày nay con người đã bay lên mặt trăng và con bay xa hơn nữa vào vũ trụ, thám hiểm cả Mộc Tinh, Hỏa Tinh,... Trên không trung còn có nhiều vệ tinh viễn thông, quan sát bay để phục vụ con người.

Từ truyền hình vệ tinh (satellite), dây cáp (cable), hay những cái "Iphone" mà mỗi người mang kè kè một bên, chỉ cần mở "on" thì có ngay tin tức mới nhất. Muốn liên lạc với ai, gần trong quốc nội, xa hơn quốc tế đều dễ dàng, muốn xem "hình dáng của người xưa" (nếu có "Facetime", "Viber"...), thì đều được như ý muốn. Người thân thuộc không còn xa cách nữa, nhưng đó chỉ là ảo, nhờ những kỹ thuật "high tech", người ta lại muốn thật: "rờ tận tay, day tận mặt", để nhớ lại:

Những ngày còn đỏ hỏm, bên mẹ bên cha, bên anh bên chị, khi khóc thật khi khóc nhè, làm nheo làm nũng...

Ngày đầu tiên đi học: luôn đứng nhìn ra cửa đợi mẹ chờ cha chở về, mặt mũi thì nhạt nhòe nước mắt.

Khi trưởng thành phải lập gia đình, để nối dõi tông đường, để sau nầy đến tuổi trăm có người tiễn đưa, đi sau chiếc xe nhà quàn. Tuy nhiên cũng có người không chịu nghe lời của tiền nhân, sống độc thân, không muốn vướng bận "thê, nhi", muốn đến đi một mình, cát bụi trở về cát bụi, có gì vấn vương!

Đời người không khác gì một trận tranh tài thể thao, càng đến phút chót càng rã rời, mệt mỏi, do tốn nhiều sức lực trong giai đọan đầu. Trong khi đoạn cuối của đời người, thì sức khoẻ càng suy yếu, không hơn đứa bé; nhưng đứa bé thì bụ bẫm dễ thương còn người già cả thì lờ quờ, chậm chạp cái khổ nhất là người già lại có thừa kinh nghiệm từ cuộc sống!

Câu hỏi chưa có câu trả lời rõ ràng là: khi già, mình sống với ai?

Theo truyền thống thì ở với con cháu. Riêng đối với các nước Âu Mỹ, người đi làm đã đóng tiền SS, nên sau nầy được lảnh tiền hưu và có thể vô "nursing home", nếu muốn trước khi rời khỏi thế gian nầy.

Người Á Đông nói chung, trong đó có người Việt Nam là trọng nam khinh nữ, "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô"; cha mẹ khi về già luôn sống với con trai, "nữ sanh ngoại tộc" mà!

Câu chuyện của ông bà tôi: Ông bà có một trai và bốn gái, cậu là người con trai duy nhất của ông bà không may chết sớm. Sau khi ông mất, bà sống một mình không chịu ở chung với con gái, với con rể. Bà lựa chọn những đứa cháu ngoại về sống chung với bà, trong số đó có tôi. Nhưng không may cho bà, trước khi lâm chung bà luôn gọi tên tôi để gặp mặt, tiễn đưa bà lần cuối, tôi không về được vì lúc đó tôi đang ở trong trại cải tạo.

Đây là vài trường hợp xảy ra gần đây:

Một người bạn vong niên, sống ở miền Nam ấm áp. Qua mấy lần "Hurrican" thổi qua thổi lại, sợ quá chạy lên tiểu bang Missouri lạnh cóng, làm "baby sister", giữ hai đứa cháu ngoại. Hai đứa cháu không rời xa nửa bước, ông bạn than thở: chạy theo nó muốn hụt hơi! Muốn đi đâu cũng phải đợi mùa hè, mấy cháu được nghỉ học; cùng nhau lên chiếc xe "mini van", vui vẻ:

Con cá sống, nhờ có nước

Ông ngồi trước, cháu ngồi sau

Vai ông nhức, cổ ông đau!

Hai con đấm bóp, không sao đâu ông à!

Một bà sống ở Sacramento, CA, trước kia là công chức của tiểu bang, một hôm gọi điện thoại cho tôi kể chuyện:

 - Tuần rồi, con dâu đem đứa cháu nội nhờ giữ dùm, mừng húm! Đứa nhỏ thật dễ thương, giống y chang bà nội lúc nhỏ. Còn gởi hình hai cháu chụp chung để khoe nữa chớ.

Có một ông bạn già ở Bắc Florida, mê trái cây, tôi rủ về Miami, ổng do dự, chưa dứt khoát, nhưng bà vợ thì xiêu lòng vì mê vườn trái cây trĩu quả, nhứt là những trái mít nghệ, mít ướt ngọt lịm muốn xuôi Nam. Một hôm gọi tui trả lời:

 - Sorry, không thể về Miami được, lý do là mới vừa "dụ dỗ" đứa con gái và con rể từ tiểu bang Wisconsin về ở, vui lắm. Bà vợ bây giờ bận bịu với đứa cháu, quên cả ông luôn.

Một sư huynh ở Seattle, WA có đủ cả trai lẫn gái đã có gia đình, sư tỷ đã qui tiên, huynh muớn một sterio ở một mình; có đầy đủ tiện nghi, tự do làm gì tuỳ ý. Huynh yêu thích thơ văn, thỉnh thoảng viết bài gởi cho thân hữu, gởi cho các trang wed, chia sẻ những vui buồn của đời tha hương viễn xứ. Trong những dịp lễ hội cộng đồng không bao giờ vắng mặt huynh. Nhưng mỗi khi mưa dầm rả rích, hay những khi trời vào Đông, nhìn cánh hoa tuyết rơi rơi phủ cả núi đồi, huynh cần hơi ấm, nhớ một ly cà phê nóng,... một người bầu bạn, một đàn con cháu ríu rít quây quần,... xa vời!

Chuyện về đứa con:

Đứa con gái ở Houston, sau khi lập gia đình, gặp lúc mọi người vui vẻ, chúng tôi hỏi:

 - Khi nào con cho ba mẹ bồng cháu đây? Nó trả lời:

 - Con đã suy nghĩ chuyện đó lâu rồi, nhưng con biết là không ai chăm sóc cháu bằng ba mẹ hết.

Chúng tôi nín thinh!

Đứa con khác ở CA, sau khi có đứa cháu đầu lòng, chúng tôi không qua ngay được, tới khi "Spring Break", đứa con út nghỉ Xuân; chúng tôi qua thăm một tuần.

 

Mùa nầy, trót hứa sẽ sang

Cali thăm viếng họ hàng, cháu con

"On Sale", giá vé vẫn còn?

Đứa con cho biết, vé con mua rồi.

Sáu giờ cỡi gió, tới nơi

Đây con, kia cháu giọt vơi, giọt đầy

Mấy khi tụ họp xum vầy

 Tóc nay bạc trắng như mây, bềnh bồng.

Santa nắng ấm tình nồng

Mỗi lần trở lại, người đông là người

Tiếng Việt, rộn rã nói cười

Chả giò, bún phở đãi người tha phương.

 

Một tuần vui với con cháu rồi cũng qua mau, chúng tôi trở về  Miami. Sau đó đứa con gọi:

 - Con thấy mấy ông chụp hình, viết tường thuật ở quận Cam, hợp với ba lắm đó. Tôi trả lời:

 - Con ơi đừng "dụ khị", ba ở Miami mấy chục năm nay quen rồi, chuyện đó để tính sau đi; hơn nữa ba viết trăng viết cuội cho vui thôi, ba không có khả năng đó đâu.

Viết lách là một nghề cao quí, "văn dĩ tải đạo" mà, nhưng cũng lắm thị phi!

Qua kinh nghiệm của tiền nhân, những câu chuyện của những thân hữu gần xa: Trên đời nầy không có gì là tuyệt đối cả, "khi mình già sống với ai?" Sống với con trai tốt, sống với con gái tốt hay ở một mình tốt! Tùy theo hoàn cảnh của từng người một. Nhưng có một điều ai cũng biết là: khi già dù có sống với ai mình cũng sẽ trở về với cát buị!

Y Châu

Ý kiến bạn đọc
21/11/201721:14:05
Khách
Dân nước ngoài sống độc lập lắm, không có con cái ở chung. Đừng có phân biệt trai gái nữa, tổng thống mỹ cũng chỉ một, hai đứa con gái thôi. Cái chinh là ta.
21/11/201715:32:05
Khách
Bài này hay quá và rất chính xác ..cám ơn tác giả nói lên tâm trạng của người già như mình đây...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,079,814
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến