Hôm nay,  

Chuyện Hai Mùa Vu Lan

09/12/201700:00:00(Xem: 15183)

Tác giả: Nguyễn Thượng Chánh,DVM

Bài số 5285-19-31131-vb7120917

 
Tác giả sanh năm 1943 tại Cân thơ - Bác sĩ thú y, giảng dạy tại  Đại Hoc Cần thơ trước 75 - Cùng gia đình vượt biên  năm 1980. Học lại và làm việc cho cơ quan Canadian Food Inspection Agency từ 1985 đến ngày hưu trí năm 2008. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ, Đất Lành Chim Đậu nhận giải Vinh Danh Tác giả năm 2007. Sau 10 năm tiếp tục góp bài cho Việt Báo, tác giả cho biết  “Vì lý do sức khỏe bất ngờ,  xin chào tạm biệt tất cả bạn đọc để tĩnh dưỡng. Và đây là bài viết cuối cùng của ông:  Chuyện hai mùa Vu Lan 2016-2017, con trai lái xe hàng ngàn dặm về cùng bố lát gạch sân đậu xe và tu sửa ngôi nhà gia đình. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng cám ơn Bác sĩ Nguyễn Thượng Chánh. Kính chúc ông và gia đình an vui, mạnh khỏe.

 
image001

Lão ông lát gạch.

2017-08-16 174309A (2)

“Pa” và con trai.

IMG_1884.AJPG (2)

Nguyễn Thượng Chánh  và Nguyễn Lan, Oct. 2017

 
***

Năm 1989, chín năm sau khi định cư tại Canada, hai vợ chồng có mua căn nhà đầu tiên loại split level vừa mới xây tại khu gia cư ở thành phố Longueuil phía nam Montreal. Chúng tôi có yêu cầu nhà thầu đào driway và hẻm bên hông nhà xuống vài feet -đổ đá, nén xuống nhưng không làm paving vì lúc đó tài chánh còn eo hẹp. Sau này, con trai chúng tôi thường đề nghị "pa má" nên lát gạch driway cho căn nhà đẹp hơn và có giá trị  giống như mọi người xung quanh, nhưng tôi thấy không cần thiết…

Mỗi năm, vào mủa xuân, lối tháng Tư chúng tôi thường nhận được các tờ quảng cáo, danh thiếp làm paving driway (lát gạch nơi đậu xe trước nhà). Con trai có nhắc, câu trả lời vẫn là  ở như vậy được rồi con ơi! Nhưng 27 năm sau (2016) dưới áp lực bùi tai của thằng con thì mình chịu thua…

Chúng tôi có hai đứa con, một gái và một trai, Tất cả đều đã có gia đình và con cái. Con gái lớn Lan Châu 42 tuổi, là bác sĩ và có phòng mạch tư, ở không xa nhà, nhưng thằng em Nghĩa 39 tuổi, thì nhà cửa ở tận bên Alberta, phía Tây Canada. Thằng nhỏ làm việc cho một công ty điện toán quốc tế bên đó.

Từ lâu, nó đề nghị chúng tôi để nó làm paving cho và còn nói đây là chuyện “dễ òm”, mua vật liệu năm ba ngàn  và chỉ cần vài ba ngày là xong hết ráo. Tôi hơi ngán… vì không tin tài nghệ và không muốn nó mất công vì cha mẹ. Tôi thắc mắc không biết nó học lóm ba cái vụ cất nhà cất cửa với ai? Vacations, thì về chơi, welcome nhưng không làm paving đâu… Chắc có lẽ nó học trong internet chăng?

Nó còn nói là no problem với công ăn việc làm vì nó vẫn làm việc được qua cell phone và laptop như thưòng lệ.

Mùa Vu Lan năm ngoái, đầu tháng 7, 2016 gia đình nó báo tin là sẽ chở các cháu về Montreal chơi một tháng và thăm ông bà nội…

Nói là làm, hai vợ chồng nó lái xe TOYOTA Sequoai-SUV V8, ròng rã trong bốn ngày, vượt trên 3600km thì tới Montréal. Sau vài ba ngày ở chơi thì con dâu của chúng tôi phải lấy phi cơ trở về Alberta để đi làm- Nghĩa và ba đứa cháu nội thì vẫn ở lại Montreal trong đôi tháng. Khi nào gần ngày về Edmonton thì mom của chúng  sẽ bay qua Montreal để tiếp lái xe về với daddy.

Nghỉ ngơi đôi ngày, Nghĩa lấy xe đưa mẹ đi viếng các trung tâm chuyên bán vật liệu paving để bà nhà tôi lựa kiểu…và đặt commande…

Nói thêm là thằng nhỏ ngày xưa tánh tình lè phè, tối ngày đóng cửa phòng chơi game hay gõ bàn phím trong đó… ?  Học hành cũng tà tà, lẹt đẹt như ông già tía nó vậy. Vợ chồng tụi nầy rầu thấy mồ, nhưng mọi việc trong nhà liên quan tới máy móc, đèn đuốc, lấp ráp bàn ghế, tủ giường và thay ổ khóa…tôi đều nhờ nó làm hết ráo vì tôi rất vụng về ba cái món nầy…mà cho dù tôi có đọc các tờ hướng dẫn cũng chưa chắc là tôi hiểu hết Riêng phần tôi, chuyện đóng một cây đinh trên tường tôi làm cũng không nên thân…

Càng về già thì hay mau quên và càng lo âu dữ hơn nữa. Bản tánh tui thuộc loại nhát gan và dễ bị stress lắm. Tôi không muốn cực khổ, chỉ muốn được yên thân mà thôi.

Tuy cả hai vợ chồng đã thuộc hạng tuổi lão ông lão bà U70 nhưng phải khổ công, đổ mồ hôi tốn bao công sức để phụ giúp nó một tay từ hừng sáng đến tối mò tối mịt mới xong và nghỉ ngơi. Nó nhờ việc gì thì mình làm việc đó…

Đào bới đất, khiêng gạch, đổ đất, dọn dẹp, sơn phết và canh chừng ba đứa cháu bị nhốt trong nhà vv… là nhiệm vụ của ông nội và bà nội. Con biểu sao, tía má làm y vậy là được rồi. Đừng có hỏi tới hỏi lui lôi thôi bực mình lắm -Vui vẻ cả nhà.

Hơn hai tháng dầm mưa dãi nắng, rã rời thân xác nhưng nhờ Trời Phật thương, rồi cũng xong… paving, đổ thêm tất cả bốn xe camion đất cát để nâng cao triền dốc miếng đất từ sau ra trước hầu giúp nước mưa và tuyết dễ thoát ra ngoài đường. Xúc đất vô 2/3 xe cút kít, đẩy từng xe một, lối 40-50 kí lô, len lỏi qua gạch đá và chướng ngại. Mỗi một chuyến xe camion đất mình phải vận chuyễn ít lắm là 300 chuyến xe cúc kít. Mêt lắm các bác ơi.

Dùng xe hơi, kéo nhổ bỏ hết hàng rào cây xanh (bên nầy họ gọi là cây cèdre) éo uột bên hông nhà và thay thế bằng rào gỗ (bois traité), bảo đảm 10 năm nữa cũng chưa mục vv…

Cha sanh mẹ đẻ tới giờ tui chưa từng bao giờ cực nhọc như vầy…Ba đứa cháu nội từ 2 tuổi tới 7 tuổi, bị nhốt bên trong nhà mặc sức tung hoành la hét la khóc, đánh lộn, đòi ăn cái nầy cái kia, hết pipi rồi caca… phải vô chùi và thay tã. Chúng biến căn nhà thành… bãi chiến trường không bằng. Có lần cháu gái nhỏ 4 tuổi nhờ bà nội click cái Ipad của nó để mở chương trình gì đó, ông nội và bà nội không hiểu mô tê gì hết nên nó tức quá, la khóc bể nhà bể cửa… phải hỏi thằng anh của nó 8 tuổi để giải quyết mới yên chuyện. Đúng, ngày nay là thế hệ của tuổi trẻ… tuổi già theo ổng kịp.

Hai tháng sau khi hoàn tất paving tôi ngã bệnh luôn vì kiệt sức surmenage, burn out  vừa thể xác và vừa tinh thần. Con gái biên cho toa thuốc uống và phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng trong mấy tháng trời tôi mới từ từ hồi sức lại…

 Quan trọng hơn hết là phải biết xả bỏ (theo Phât giáo), relax và ngưng viết bài để cho tâm hồn và trí não nghỉ ngơi.

Cố gắng bớt thời gian vô internet… Món nầy thì hơi khó đối với tôi. Già cả rồi còn thú vui nào khác hơn ngoài internet đâu.

Rồi thêm một mùa Vu Lan nữa. Hè 2017, thằng con trai lại chở mấy đứa nhỏ trở qua Montreal, trước là “vacation” sau là để hoàn tất một vài công việc làm chưa xong hồi năm trước… như sơn bóng (sealing) gạch lát, cũng như sơn lại cái deck gỗ phía sau nhà đã bị tróc sơn trầm trọng mất thẩm mỹ từ ba bốn năm nay- ngoài ra còn một số chuyện lặt vặt nữa thấy đâu thì làm đó.

Nghe nó trở qua tôi phát lo… Nhưng nhờ Trời Phật rồi cũng xong.

Đúng là “một cây làm chẳng nên non; Ba cây chụp lại nên hòn núi cao. Yes, We Can.”

Pa má xin cám ơn các con./.

Nguyễn Thượng Chánh,DVM

Ý kiến bạn đọc
21/12/201707:54:24
Khách
Lau nay lo cho ong ma khong biet hoi ai
11/12/201704:04:23
Khách
Sao bác sĩ không thuê thợ họ làm cho?
11/12/201702:06:43
Khách
Rất vui được đọc bài của BS sau 1 thời gian ông biệt tích trên giang hồ .
Chúc BS và gia đình sức khỏe dồi dào , mọi sự được an lành .
Mùa lễ bình an và năm mới nhiều ơn lành .
10/12/201721:33:02
Khách
Driveway, không phải driway, bác sĩ Chánh.
Driveway là chỗ lái xe lên đậu trước garage nhà mình.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,514,928
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến