Hôm nay,  

Cháu Nội Của Người Ta

12/12/201700:00:00(Xem: 15876)
Tác giả: Trần Thiện Phi Hùng

Bài số 5287-19-31133-vb3121217

Trước Tháng Tư 1975, tác giả là một Hải Quân Trung Uý VNCH, rồi thành cựu tù cải tạo, tự lái tầu vượt biển, định cư tại Úc. Với nhiều bài viết sống động, trong đó có “Làm Thế Nào Để Chôn Hai Chế Độ,” kể chuyện được cô bí thư 12 tuổi đảng bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo Vườn Đào, ông là tác giả vào danh sách Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài viết mới nhất..
 
***

Cuối tuần tôi chở vợ đi chợ, rủ bà ta ăn bún bò Huế. Bà vợ nói không thích thịt bò vì các loại thịt đỏ làm nhức khớp xương của bệnh Gout nặng thêm. Tôi vào tiệm bán bún bò Huế chuyên nghiệp, chỉ bún bò Huế chứ không bán thức ăn gì khác. Tôi chọn bàn có 2 chổ ngồi cạnh quầy tính tiền và gọi tô bún bò Huế.

Người bồi bàn vừa bỏ đi thì ngoài cửa có một cô gái còn trẻ xô cửa cho một cô bé khoãng 6 hay 7 tuồi chắc là con của cô ta vào rồi cô ta bỏ đi. Cô bé đi vào cái bàn trước mặt của tôi kéo ghế ngồi và gọi một tô bún bò Huế nhỏ và một tô trung. Cô bé có vẻ rành ăn nhà hàng nên kéo khăn giấy lau đũa rồi rút miếng giấy khác để trên bàn mới để đũa lên. Chắc cô bé rồi lau muỗng để cho Mẹ trước mới lo tới mình. Tôi nhìn cô bé hỏi:

- Cháu có nói được tiếng Việt không?

- Cháu biết đọc và viết tiếng Việt; vì Mẹ Cháu không cho Cháu nói tiếng Anh với Mẹ.

Tôi cảm tình ngay với  cô bé. Người Việt Nam thì phải nói được tiếng Việt Nam.

- Mẹ của cháu không nói được tiếng Anh hay sao?

- Không đâu, Mẹ của Cháu làm hãng toàn là Tây nên đôi khi mẹ chưởi cả Tây.

- Sau cháu biết?

- Mẹ cháu nói.

- Ông hỏi hơi thất lễ, cháu có quyền không trả lời. Cháu mấy tuổi rồi?

- Dạ. Cháu còn thiếu một tháng nữa là 7 tuổi.

- Vậy Cháu học lớp 2 rồi phải không?

- Dạ phải.

- Cháu thuộc cửu chương chứ; Cháu biết cửu chương là gì không?

- Cháu thuộc cữu chương từ năm 4 tuổi. Mẹ cháu dạy cháu làm toán khi chưa đi học.

- Vậy cháu học trong trường giỏi nhứt phải không.

- Môn nào cháu bị điểm B Mẹ cháu không vui. Mẹ cháu nói phải cố gắng lấy cho được điểm A.

- Cháu có sử dụng computer không?

- Dạ có, nhưng computer của bạn của mẹ cháu cho quá cũ nên chạy chậm rì.

Cô gái ban nãy trở lại. Khi cô ta đến gần, tôi nhìn cô ta hình như có gặp ở đâu rồi. Cô gái gật đầu chào tôi rồi ngồi xuống đối diện với con nên xây lưng về phía tôi.

Trong đầu tôi bỗng như có tia chớp chợt lóe lên; không lẽ cô gái nầy đã từng đến nhà tôi hơn 5 năm về trước.

Chúng tôi ăn xong, cô gái nói với con cô ta đi toilet.

Tôi móc lấy cái bao thư của bill điện thoại và lấy hết số tiền mới rút ở máy rút tiền tự động $800 đô bỏ vào bao thư rồi đứng lên trả tiền tô bún của tôi và 2 tô bún cho hai mẹ con cô gái kia và đi trở lại bên cháu bé. Tôi đưa bao thư cho nó và nói:

- Cháu về nhà rồi mới nói với mẹ của cháu là ông tặng cháu một cái computer mới. Cháu ráng học cho giỏi nhen. Ông hy vọng còn gặp lại cháu.

Sau đó, tôi vội vã bỏ đi như chạy. Trên đường về nhà tôi súyt gây ra tai nạn mấy lần làm vợ tôi hỏi:

- Anh bị sao vậy?

- Anh hơi mệt.

Đoạn phim ngắn của trên 5 năm trước hiện về trong trí tôi: Đó là chuyện một đêm mưa gió; Tôi sắp đi ngủ thì nghe tiếng chuông reo; Vợ của tôi đang xem phim ở phòng khách và không bao giờ mở cửa cho bất cứ ai nên Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Một cô gái trẻ khoảng chưa đến 30 ẵm một đứa bé gái; không áo mưa không che dù. Thấy tôi thì đưa ra một phong thư nói gởi cho 2 Bác; rồi nói liên tiếp:

- Cháu bận đi làm về mới đi được, hôm nay là ngày thôi nôi cho con gái của cháu cũng Tuyết nhưng là Vi (có nghĩa là cô ta biết tôi có một cháu nội gái cũng mang chữ Tuyết nên mới nói thế). Cháu đem con của cháu đến tìm Ông Bà Nội.

Tôi lấy lá thư đem đưa cho Vợ Tôi. Vợ tôi nghe hết nên nói không cho vào đuổi đi đi.

Tôi làm theo lời vợ như một cái máy.

Cô ta nói con trai của tôi và cô ta thương nhau thật tình xin hai bác tác hợp cho. Tôi nói dâu của tôi có cưới hỏi; Nó có 2 con rồi. Cô đừng phá gia cang của người ta.

Nhìn một cô gái trẻ ẵm đứa con vừa mới giáp thôi nôi ra về trong mưa gió làm lòng tôi bất nhẫn. Tại sao tôi không an ủi hay giúp cho một đôi lời khuyên nhủ mà lại tàn nhẫn xua đuổi kẻ lầm lỡ bị chính con trai tôi gạt. Tôi cũng là kẻ có tội.

Bọn trẻ xứ tư bản lớn lên đứa nào cũng nói như nhau, rằng chúng có cuộc sống riêng, không muốn bị bố mẹ can thiệp.

Con trưởng thành rồi làm gì thì tự gánh chịu trách nhiệm; nhưng người Việt ta dù con lớn bao nhiêu tuổi cuộc đời thăng trầm của chúng nó đều ảnh hưởng đến sự vui buồn của cha mẹ. Con du lịch, mẹ cha sợ máy bay bị tai nạn. Đến xứ người chun vào rừng bụi, chơi những trò chơi hiểm nguy nhảy cầu, nhảy dù, leo núi… cha mẹ sợ chúng bị tai nạn tàn phế hay mất mạng.


Từng là lính biển rồi sĩ quan hải quân VNCH, sau quốc nạn 1975, cũng như mọi đồng đội, tôi thành người tù không bản án trong trại cải tạo của cộng sản. Nhờ tận dụng những kinh nghiệm trường đời học được từ thuở lên 5, tôi được thả về sớm, nhưng con ngụy không được lên lớp 10. Vì lý do nầy, năm 1982, tôi quyết định vượt biển.

Đời Lính Biển 12 năm, tôi lái Ghe thay vì Tàu lần cuối từ cửa Cổ Chiên đến Đảo của Indonesia. Nửa năm sau tôi đi định cư; Hai năm sau bảo lãnh vợ và một gái hai trai sang xứ Tự Do để tha hồ mà học. 15 năm sau tôi hoàn thành trách nhiệm làm cha khi 3 đứa con đều tốt nghiệp đại học rồi có gia đình riêng. Mấy năm trước, con trai tôi định bỏ vợ và sống với người đàn bà khác. Chuyện trầm trọng đến mức tôi đành phải can thiệp. Tôi đâu muốn nó bỏ 2 đưa con của người vợ mà chúng tôi đứng cưới cho nó. Tôi bảo con trai:

- Ba không bỏ các con năm 75 mà theo tàu hải ngoại một mình. Năm 82 cũng không bỏ các con vì trách nhiệm và bổn phận của một người cha thì con không thể bỏ các con của con được.

Nó trở về với bổn phận làm chồng làm cha như tôi muốn nhưng nó lại tạo nghiệp làm khổ một người con gái và một đứa trẻ vô tội ra đời. Cô gái nầy không làm sai; vì muốn giữ đàn ông thì cho một đứa con là cột chân được. Và rồi chính tôi lại xua đuổi cô ta và đứa cháu một cách nhẫn tâm.

Tôi đã cố nghĩ là cô ta còn trẻ rồi sẽ làm lại cuộc đời khác và cháu nội của tôi sẽ thành cháu nội của người khác. Nhưng từ đó, nhiều khi mất ngủ, tôi không thể không nghĩ lại, nhớ đến đứa cháu nội nầy. Tội nghiệp cho nó, đáng thương cho cuộc đời của Nó. Cha có mà như không. Ông Nội xua đuổi không nhìn và có lẽ bên ngoại cũng từ bỏ vì cái tội sinh ra đời mà không có cha.

Năm năm rồi trôi qua tôi suy yếu trầm trọng vì bệnh mất ngũ nên bị chóng mặt. Bác sĩ nói tôi bị bệnh rối loạn tiền đình. Cái bệnh quái gì mà gọi rối loạn tiền đình? Có biết bao lý do để gây ra bệnh nầy. Mạch máu não trên đầu bị nghẽn cũng có thể nói là rối loạn tiền đình, bị stress cũng có thể đưa đến rối loạn tiền đình....

Tuần rồi, tôi vào bệnh viện thăm em gái 68 tuổi bị té giữa chợ nên xe cứu thương đem vào nhà thương. Gặp em, nó cười nói:

- Không có gì hết; chưa thể chết; Bác sĩ chưa tìm được lý do bị xỉu nên phải nằm nhà thương để xét nghiệm tìm nguyên nhân. Anh khỏi lo.

Trên đường về tôi đi lạc qua khu bệnh nhi đồng và qua một phòng đang mở cửa. Một Bác sĩ và một Y tá đi ra nói với nhau bằng tiếng Việt:

- Vô máu cho cô bé ngay đi càng sớm càng tốt.

- Nhưng bệnh viện mình hết loại máu B RH+ nầy rồi phải nhờ các bệnh viện khác thôi.

Tên loại máu làm tôi chú ý tới câu chuyện của họ. Tôi nhìn vào phòng bệnh, giật mình.  Bà mẹ trẻ đang ngồi bên giường bệnh lại là cô gái đến nhà tôi năm xưa và tôi đã gặp trong tiệm Bún Bò Huế hôm nào; Vậy thì cô bé mà mà Bác sĩ nói chắc là con bé năm xưa. Tôi lẹ bước theo Bác sĩ hỏi:

- Cô bé có phải tên Việt lả Tuyết Vi không?

Cô y Tá trả lời:

- Đúng rồi. Ông biết cô bé nầy.

- Tôi có thể cho máu cho cháu bé ngay bây giờ.

Bác sĩ và Y tá dừng lại nhìn tôi:

- Làm sao ông biết máu của ông thích hợp với máu của cô bé.

- Vì tôi là Ông Nội của Nó. Tôi vừa nghe cô y tá nói loại máu B RH+.

Bác sĩ nói với Y Tá:

- Cô thử máu cho ông nầy ngay đi; Nếu thích hợp lấy máu vô liền cho cô bé càng nhanh càng tốt.

Tôi nói:

- Nhưng vì lý do riêng, tôi không muốn tiết lộ danh tánh người cho máu.

Bác sĩ nói:

- Chúng tôi xin hứa.

Gần 2 tiếng sau tôi mới rời bệnh viện; tuy có chóng mặt nhưng trong lòng thấy vui nên ra carpark lấy xe định lái về nhà thì có phone của em gái gọi hỏi:

- Anh ở đâu vậy?

- Anh đang ở Carpark của bệnh viện.

- Sau Anh rời lâu rồi mà vẩn còn ở đây?

- Anh vừa cho máu để cứu cháu nội của người ta.

- Sao có chuyện lạ vậy? Cháu nội của người ta thì liên quan gì tới anh; Anh già rồi không lẽ gây sự.

- Mầy tưởng tao giống như Ông già của mình hay sao mà chuyên gây khổ cho người khác; mà cần gì gọi anh vậy?

- Bác sĩ cho em xuất viện mà gọi cho thằng chồng em nó không bắt máy. Vậy anh lên rước em về luôn.

- Không cần. Em sẽ đi ra Carpark. Anh chờ Em.

Vừa gặp tôi, em tôi hỏi:

- Cái gì mà “Cháu Nội Của Người Ta.”

- Thì cái tật anh  hay xài chữ không bình thường thôi; Ai mà không có ông nội.  Mình là tuổi ông nội rồi, nên thay vì nói cho máu cho con của người ta thì nói là “Cháu Nội của người Ta".

Trần Thiện Phi Hùng

Ý kiến bạn đọc
30/11/202006:36:15
Khách
Tôi cũng mong truyện này là hư cấu của trí tưởng tượng, nếu là ông nội thật thì $800 và 1pint máu....
17/11/201818:14:59
Khách
không biết cả đời 2 ông bà nội này có cắn rứt lương tâm không , hay chỉ có ông nội còn giữ chút tình ông cháu , theo ý riêng tôi ,cách đây 5 năm ông bà sai lầm đuổi mẹ con họ ra khõi nhà , tui không nói là chấp nhận như dâu con ( vì còn con dâu ông bà cưới hõi đàng hoàng ) nhưng không nên xua đuổi mẹ con họ , vì dù sao con trai của ông bà gây ra , còn thằng con trai thì sao , nó gây ra hậu quã , ông bà đã không chấp nhận 2 mẹ con họ cũng kg kêu thằng con trai phãi có trách nhiệm với đứa con rơi của nó , tui cũng bó tay với bà vợ ông khi đọc đến đoạn , bà ấy nghe hết rồi kêu ông đuổi 2 mẹ con đi .......
chắc ông bây giờ cắn rứt lương tâm chút xiú nên mới cho tiền và hiến máu cho đứa cháu nội rơi , ông dạy thằng con trai phãi có trách nhiệm làm cha đối với con của nó , còn đứa con rơi cũa nó ..... ông dạy nó phủi trách nhiệm sao ông
18/12/201700:39:30
Khách
Mong chuyện nầy khg có thật, vì ông Nội cho máu rồi thôi hay sao ? Còn bà Nội nữa, sao lại phủ phàng với người con gái ẵm đứa trẻ vô tội gõ cửa nhà mình vào một đêm mưa gió, nếu là tôi , tôi sẽ ôm cháu vào lòng mà thương như đứt từng đoạn ruột. Rồi ông bà sẽ phải trả giá cho sự ác độc của mình, nếu chuyện nầy có thật .
12/12/201719:28:42
Khách
Cam on tac' gia? dda~ chia xe? mot kinh nghiem buon`
Du` sao chu' cung~ dda~co' co* hoi dde? thay ddoi?....ddinh kien' cua? long` minh`.
Men' chuc' chu' luon vui khoe? .
Kim Ho`
12/12/201719:05:52
Khách
Ông Nội này thật là qua' "lể phép", hỏi tuổi một đứa con nít 7 tuổi mà so "thất lễ..." !!!
12/12/201709:17:50
Khách
Sao lại có cái nút kỳ cục "chỉnh sửa" ở bên phải ý kiến bạn đọc?
Khi mà sửa, thì đã bao gồm việc sửa.
12/12/201709:14:40
Khách
"Tôi đâu muốn nó bỏ 2 đưa con của người vợ mà chúng tôi đứng cưới cho nó"...
Nhưng lại bắt con trai bỏ đưa con(của nó) với người con gái mà thằng con trai mình yêu thương.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,892,633
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến