Hôm nay,  

Nhỏ Con Ngon Độ!

01/08/201800:00:00(Xem: 16548)
Tác giả: Thanh Mai

Bài số 5454-20-31262-vb4080118

 
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết phăng phăng  bằng giọng yêu đời và yêu người thuộc đủ loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.

 
***

 
Tôi quen Hoa qua một người bạn và gặp được Hoa năm ngoái khi về nước làm tang lễ cho Ba tôi. Hoa nhỏ con chút xíu nhưng lòng nhiệt tình và quan tâm cho bạn bè rất lớn nên tôi mến Hoa ngay.

Nhớ lời Hoa dặn là Thanh đừng quên Hoa nhen nên tôi gọi hỏi thăm sao dạo này không thấy Hoa trên Facebook và ngạc nhiên quá khi nghe Hoa kể về chuyện biểu tình ở Nha Trang sáng Chủ Nhật 10 tháng 6:

- Sáng Chủ Nhật hôm qua Hoa đi biểu tình đó Thanh. Hoa giấu biểu ngữ trong bụng ra địa điểm tập hợp họ thông báo là Tháp Trầm Hương thật sớm thấy có vài người lảng vảng gần đó. Ai cầm biểu ngữ trong tay là bị công an tới giựt xé ngay. May mà Hoa đoán trước giấu trong bụng nên không sao. Có một số người tới rải rác và Hoa nghe họ nói với nhau là “Sao không thấy gì hết trọi? Không biết có đúng địa điểm để tập trung biểu tình không?” Gần đến giờ, Hoa tự động chạy lên tháp và lấy biểu ngữ ra đưa lên. Mọi người ồ lên nói “Đúng rồi! Có biểu tình!” và họ kéo đến tham gia càng lúc càng đông.

Tôi hỏi:

- Được cỡ bao nhiêu người vậy Hoa? Và Hoa có gặp ai quen không?

- Đông lắm được cỡ vài ngàn người đó Thanh và Hoa chẳng thấy ai quen.

Rồi Hoa kể tiếp:

- Mọi người nối đuôi nhau đi rất ôn hoà. Nhưng ngang qua một khách sạn thấy có nhiều khách du lịch Tàu đứng xem xí xô chỉ trỏ quay phim chụp hình, nhóm thanh niên ghét lấy mấy chai nước uống quăng vào họ nên họ xách váy chạy tuốt. Tụi Hoa phải khuyên mấy em là để dành nước mà uống chứ không tụi nhỏ hăng máu ghét Tàu làm loạn thì phiền lắm.

Tôi hỏi tiếp:

- Công an có đàn áp không?

- Có bắt người nhưng dân nhào vô giành lại được! Kỳ biểu tình này Hoa thấy mọi người đoàn kết thương yêu nhau chia xẻ từng chút nước uống thấy mừng và cảm động ghê vậy đó Thanh. Người dân đi đường cũng mua nước tiếp tế ủng hộ người biểu tình nữa!

- Đi bộ mệt không Hoa?

- Không mệt nhưng chừng đi kiếm xe mới mệt. Tụi Hoa để xe một chỗ đến khi biểu tình xong đi về lấy xe thì mất đâu hết. Gọi hỏi tùm lum mới biết công an chở xe về đồn. Hoa tới đồn thì họ điều tra hỏi Hoa là “Chị đi đâu sáng giờ?”. Hoa tỉnh bơ trả lời “Các anh muốn tôi nói láo hay nói thật? Đây là quê hương của tôi! Tôi muốn đi đâu thì tôi đi!”

Tôi khen:

- Trả lời hay nhen! Rồi sao nữa?

- Hoa đòi lấy xe thì họ bảo Hoa phải điền vào giấy khai nhận là đi biểu tình. Hoa đâu chịu nên họ bảo Hoa về đi vài ngày sau mới được nhận lại xe!

- Chắc bọn họ muốn ăn tiền hối lộ mới cho lấy đó!

- Không biết nữa! Nhưng Hoa nói với họ là “Được thôi! Mấy anh cho biết ngày nào có thể lấy xe để tôi trở lại. Nhưng bây giờ mấy anh phải cho tôi chụp hình cái xe chứng tỏ là xe của tôi mấy anh đang giữ chứ không phải tụi trộm xe trong lúc không có chủ đã lấy đi. Và xe tôi đang trong tình trạng còn nguyên vẹn không bị thiếu phụ tùng nào”. Tụi nó nghe vậy chán quá bảo “Thôi chị ký giấy nhận xe rồi đem xe về ngay đi!”. Hi Hi!

- Trời! Sao Hoa nghĩ ra cách này hay quá vậy? Có ai bày không?

- Trước khi tới trụ sở công an Hoa đã phải nghĩ ra cách để lý luận đối phó với tụi nó. Tuyết Lan bày Hoa phải cứng rắn và biết lý luận. Đừng sợ và để tụi công an áp đặt mình.

Tôi phục Hoa thật đó. Không ngờ trông vẻ ngoài nhỏ nhắn và cũng không còn trẻ trung gì mà dám đi biểu tình. Lại còn thông minh biết cách ứng xử khi gặp chuyện nữa chứ.

Hoa hỏi tôi:

- Hoa vừa hỏi anh bạn bên Mỹ về cảm nghĩ và thái độ của người Việt bên đó về luật đặc khu và an ninh mạng của VN hiện nay. Anh chàng  nói là người Việt bên này bận chuyện kiếm cơm chẳng ai quan tâm chuyện Việt Nam nên Hoa buồn quá. Phải vậy không Thanh?

Tôi kêu trời:

- Hoa hỏi “Gã Khờ” đó hở? Hắn làm ở chỗ khỉ ho cò gáy đâu có sinh hoạt với người Việt đâu mà biết. Hoa hỏi lầm người rồi. Hoa biết không, đa số rất nhiều người trong đó có Thanh suốt ngày 10 tháng 6 bên Việt Nam, tức chiều thứ Bảy và sáng Chủ Nhật bên Mỹ đều dán mắt vào màn hình điện thoại hoặc computer mà theo dõi và khóc vì mừng cho tinh thần dân tộc, cũng như căm hận bọn công an đàn áp người biểu tình đó. Ai cũng yêu nước và đồng hành bằng trái tim với đồng bào mình Hoa ơi! Các bạn không đơn độc đâu!

- Hoa vui lắm sau khi nói chuyện với Thanh. Lên tinh thần lắm luôn! Cảm ơn Thanh đã đồng cảm với mình. Cảm ơn bạn nhiều, nhiều nhé!

Hoa nói chủ nhật tới Hoa không đi biểu tình tiếp được vì phải vào Sài Gòn thăm cô bạn thân là Thảo bị ung thư, sẵn thứ Hai có hẹn đi tái khám luôn. Hoa bị bịnh lâu nay mà cũng ráng đi biểu tình, chì thật đó!

Tuần sau tôi gọi hỏi thăm Hoa về tình trạng Thảo và Hoa đi tái khám thế nào thì cô nàng nói:

- Hoa đem theo mấy triệu để tặng Thảo và để khám bệnh nhưng mấy đứa bạn ở Nha Trang nghe tin Hoa vào thăm người bệnh tụi nó nói nhờ Hoa ứng trước tặng Thảo nên...hết tiền không đi khám nữa. Hi Hi! Để sau này rảnh rỗi đi khám lại chẳng sao!

Tôi hỏi:

- Ở Sài Gòn Hoa có đi biểu tình ngày Chủ Nhật không vậy? Thấy tụi côn an côn đồ đánh người dã man quá! Con người còn hơn dã thú. Thấy mà tức ơi là tức! Bọn này phải bắt chặt tay hết cho chừa. Còn tụi chóp bu tạt cho mỗi đứa một chai acid.

Hoa giễu:

- Trời! Hung dữ vậy nàng!

- Tức quá mà! Cùng là dân Việt mới nhau mà không hiểu được khi mất nước ai cũng bị Tàu xử như nhau sao! Không những ngu mà còn ác ơi là ác! Ai mà không tức! Hoa biết không, bà chị họ của Thanh rất hiền và hay đi chùa. Chỉ vừa đi chùa ra thấy trên Facebook video về cảnh tụi công an côn đồ đánh dân chỉ tức quá đòi ôm bom ném cho chúng chết hết kìa.

-Chọc Thanh thôi chứ Thảo bị bịnh cũng đòi thí mạng cùi với tụi nó nữa đó. Cả ngày Chủ Nhật Hoa ở trong bệnh viện lo cho Thảo. Hai đứa cũng nghe nói kỳ này bọn họ ngăn chận không cho biểu tình nổ ra nên bắt người loạn xạ và đánh đập tàn nhẫn lắm. Họ muốn làm người ta sợ nhưng chắc chắn những người bị đánh sẽ càng thêm thù.

Tôi nói:

- Số người đi biểu tình còn ít quá. Nếu ai cũng đồng lòng đứng lên, một người bị đánh trăm người nhào vô cứu thì đâu có chuyện tụi nó cứ bắt từng người lôi đi như thế. Nhiều người làm ăn được hoặc có con cái làm ăn với nhà nước, nên họ dửng dưng không muốn đụng chạm với chính quyền thấy mà nản!

Hoa ngậm ngùi:

- Họ chỉ biết gần mà không nghĩ đến tương lai lâu dài khi nước mất vào tay tụi Tàu, liệu con cháu họ có được yên thân không? Rồi luật an ninh mạng bọn chóp bu cũng bấm nút thì coi như khoá miệng mọi người lại, giặc tha hồ làm mưa làm gió. Nhưng Hoa tin khi chính quyền làm mất lòng dân cũng sẽ sụp đổ thôi. Hoa không chấp nhận bó tay chịu chết và nghĩ là cũng có nhiều người như Hoa vậy!

- Hoa còn ở Sài Gòn hay về Nha Trang rồi?

- Hoa phải về ngay Nha Trang để hủy hợp đồng bán nhà Thanh à. Hoa nghe nói con nhỏ mua nhà của Hoa đứng tên mua giùm cho người Trung Quốc, nên Hoa không bán cho nó nữa.

- Hủy hợp đồng có bồi thường không Hoa?

- Có chứ Thanh. Nhưng Hoa chấp nhận bồi thường chứ không bán đất cho Tàu. Chúng mình yêu đất nước mình bằng con tim vì trong đó có gia đình, người thân và bạn bè yêu quý. Mình hy sinh hay mất mát một tí có là gì với nỗi thống khổ của dân mình hén Thanh.

Ngày xưa sau 75 gia đình Hoa bị liệt vô thành phần “ngụy quân ngụy quyền”. Cha và anh phải đi tù của chế độ mới. Kinh tế gia đình kiệt quệ đời sống khốn khổ vô cùng. Người cha bị mất trong tù còn người anh “học tập cải tạo” chưa đủ 3 năm nên gia đình không thể xuất cảnh theo diện HO được.

Hoa bươn chải làm đủ nghề và sống tằn tiện mới mua được hai cái nhà một để ở và một cho thuê kiếm thêm chút ít. Nay nhà cửa lên giá Hoa mới bán 1 cái để cho con làm vốn. Tôi nghe Thảo nói là Hoa bán căn nhà này lời hơn tỉ đồng Việt Nam là một số tiền không nhỏ, nhưng Hoa đã vì lòng yêu nước quyết định chịu thiệt không giao một tấc đất vào tay giặc!

 
Tứ trụ triều đình Việt Nam ơi! Mấy người đem bán 3 cái đặc khu cho giặc tui thấy không xứng đáng để bưng bô cho cô bạn nhỏ con ngon độ của tui đó!

Thanh Mai

Ý kiến bạn đọc
03/08/201819:38:28
Khách
Cám ơn cô Thanh Mai.- Đọc bài của cô, Phúc Thiện Nhựt vừa tự hào hảnh diện và vừa vui.- Vui vì đồmg bào ta đã không còn sợ bọn cầm quyền, quên lịch sử 4000 năm bị bọn Tàu cộng đô hộ nên đang bán nước cho chúng cai trị và ở quê nhà, đồng bào ta đang đứng lên đương đầu với bọn cầm quyền; hãnh diện vì cô Thanh Mai cũng như cô Nguyễn Ngọc Mhư Quỳmh là người cùng quê với Phúc Thiện Nhựt, Nhatrang.- Ngày cô Như Quỳnh ra tòa lãnh án 10 năm tù, Phúc Thiện Nhựt cũng có viết lên ý kiến chống đối posted lên fb bị chúng gở xuống ngay.- Chúc cô Thanh Mai giữ vững tinh thần, luôn vui vẻ trẻ trung và dồi dào sức khõe, nhé.- Để có thể nói chuyện nhiều hơn, cô Thanh Mai liên lạc email : [email protected]. (03-08-2018)
02/08/201816:45:59
Khách
Viết nữa đi Thanh Mai ơi!
Cám ơn tác giả đã thuật lại câu chuyện cảm động về một trong số hàng nghìn người dân Nha Trang can đảm đã dám đứng lên phản đối chuyện cho thuê đất, để cho bọn giặc bắc có cơ hội chiếm lấy quê hương mình. Nghe nói, hiện tại ở khắp mọi nơi trên đất nước bọn Tàu cộng ồn ào ồ ạt tràn qua quậy phá dân mình. Thât ngạc nhiên sao người dân đều biết mà quý ngài "bề trên" lại không ai nhận thấy nhỉ?
Chúc Thanh Mai chân cứng đá mềm. Tiếp tục đi.
PHoa
01/08/201820:22:20
Khách
Cô này nhỏ con cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nhưng có tấm lòng và sự suy nghĩ thật vĩ đại. Khen cả người tường trình câu truyện.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,786,842
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến