Hôm nay,  

Viết Về Nước Mỹ Và Những Cảm Nghĩ

20/08/201800:00:00(Xem: 16082)
Tác giả: Thảo Lan

Bài số 5470-20-31277-vb8081918

 
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.

Thao Lan-Tri Ta
Họp mặt Việt Báo VVNM Chủ Nhật 12 tháng Tám 2018, tác giả nhận giải do Ông Trí Tạ, Thị Trưởng Westminster, trao tặng.


***
 

Như đã giới thiệu trước đây, tôi biết đến mục Viết Về Nước Mỹ của Việt Báo một cách thật tình cờ. Mặc dù đã từng ghé đến vùng thủ đô của người Việt tị nạn ở hải ngoại này biết bao lần để thăm viếng gia đình, nhưng tôi lần đầu biết đến chương trình này do một người chú ở Việt Nam cho biết đã đoạt giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ vào  năm 2016. Đó cũng là năm đầu tiên tôi tham gia gửi bài cho mục Viết Về Nước Mỹ với bài Miền Đất Của Những Ước Mơ.

Trước đây tôi đã từng cộng tác viết cho Virginia Beach Việt Báo, tờ báo tiếng Việt duy nhất ở vùng Hampton Roads của miền Đông Nam tiểu bang Virginia nơi tôi cư ngụ. Một trong những chủ trương của ông chủ nhiệm tờ báo là cố gắng duy trì và truyền bá tiếng Việt “Sài Gòn”. Khi đề cập đến tiếng Việt “Sài Gòn”, chúng tôi không hề có ý đề cao hoặc có ý phân biệt ngôn ngữ địa phương. Xin hãy hiểu hai chữ Sài Gòn ở đây là ám chỉ nền văn chương, ngôn ngữ của Việt Nam Cộng Hoà chúng ta xưa kia để phân biệt với thứ ngôn ngữ với nhiều chữ xa lạ, rỗng tuếch và đôi khi vô nghĩa tràn lan trên báo chí, mạng truyền thông cũng như mạng xã hội sau này từ Việt Nam. Chỉ tiếc rằng với cộng đồng người Việt thật nhỏ bé, tờ báo chỉ có thể tồn tại được vài năm trước khi đình bản vào năm 2013. Từ đó tôi mất đất dụng văn. Cũng may còn có mạng xã hội Facebook để thỉnh thoảng cho tôi chia sẻ những bài viết của mình. Đến khi biết được mục Viết Về Nước Mỹ của Việt Báo, tôi như kiếm được cho mình một sân chơi nữa. Tôi bắt đầu chọn những bài viết của mình mà tôi cảm thấy thích hợp với chủ đề để gửi đăng. Thế là Miền Đất Của Những Ước Mơ, Viên Đá Kỳ Diệu, Ngọc Lan, và Quỳnh Hương lần lượt đến với quý vị độc giả.

Có lẽ bất cứ người cầm viết nào cũng đều có một giấc mơ giống nhau đó là được cho ra đời những đứa con tinh thần của mình. Tôi cũng không phải ngoại lệ, do đó sau khi viết Quỳnh Hương, tôi đã tập trung vào việc ấn hành một quyển sách riêng cho mình. Không có gì vui hơn cho người viết văn hay làm thơ là được nhìn thấy đứa con tinh thần của mình ra đời. Đứa con đầu tiên ra đời không lâu thì tôi lại gắng sức để có thêm đứa thứ hai, thứ ba để rồi một ngày kia tôi đã có cả thảy năm cuốn sách. Đó cũng là lý do tôi quên bẵng đi mục Viết Về Nước Mỹ trong một thời gian.

Cuối tháng Sáu vừa qua, gia đình chúng tôi lại bay qua miền Nam Cali nắng ấm để họp mặt đại gia đình như thông lệ hàng năm. Trong một bữa ăn cùng với gia đình tại một nhà hàng tại Huntington Beach vào một ngày đầu tháng Bảy, trong khi chờ đợi món ăn mang ra, tôi mở phone ra check mail và lướt Facebook thì đã nhận được những lời chúc mừng từ bạn bè, người quen. Nhờ đó tôi mới biết được bài Viên Đá Kỳ Diệu của mình đã được chọn là một trong tám giải đặc biệt của năm 2018. Thế là tôi biết đến mục Viết Về Nước Mỹ một cách tình cờ từ người thân và lại biết mình trúng giải một cách bất ngờ cũng từ người quen. Cảm giác lúc ấy thật khó tả. Vui mừng, hãnh diện tất nhiên là có nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng. Lo lắng vì tuy rất muốn hiện diện tại buổi lễ nhưng cả gia đình bốn người hiện đang có mặt ngay tại quận Cam và sẽ quay về Virginia trong vài ngày sắp tới nên tôi không biết liệu có thể thu xếp để giữa tháng Tám lại làm một chuyến từ bờ Đông sang bờ Tây nữa hay không? Cũng may công ăn việc làm cũng thuận lợi để tạo điều kiện cho tôi bay qua Cali thêm một chuyến nữa.

Lần đầu nào tất nhiên cũng cho ta nhiều bỡ ngỡ nhưng cái bỡ ngỡ ban đầu khi bước chân vô The Villa, nơi tổ chức lễ phát giải tại thành phố Westminster, đã nhanh chóng tan biến bởi sự tiếp đón ân cần của ban tổ chức. Những cô gái áo hồng duyên dáng thướt tha với nụ cười luôn nở trên môi thoăn thoắt qua lại như những cánh anh đào tung bay trong gió cộng thêm các tà áo đủ sắc màu của các vị quan khách như những cánh bướm vườn xuân tô điểm cho buổi lễ thêm phần tươi thắm. Trong suốt thời gian ở đó, tôi luôn có cảm giác như mình đang dự một bữa tiệc gia đình vì tất cả đều cho tôi một cảm giác thân mật và ấm cúng.

Buổi lễ trao giải được dẫn dắt bởi hai MC là người đẹp Thụy Trinh và anh Nguyễn Hoàng Dũng (tất nhiên anh Dũng cũng … đẹp nhưng tôi không thể dùng chữ người đẹp để tả anh được mong anh thứ lỗi). Mở đầu là phần chào mừng quan khách do nữ diễn viên Kiều Chinh thực hiện. Tôi đã có dịp trò chuyện cùng diễn viên Kiều Chinh cách đây vài năm trong một lần bay từ phi trường Orange County về lại Virginia sau chuyến nghỉ vacation hàng năm thăm gia đình tại quận Cam. Diễn viên Kiều Chinh là một người nổi tiếng hầu như người Việt Nam nào cũng biết. Tôi nghĩ nổi tiếng để ai cũng nhận ra mình là một điều hãnh diện nhưng cũng có thể đó là một điều đem lại phiền hà cho bản thân họ trong đời sống hàng ngày. Vì với suy nghĩ đó, chúng tôi đã không dám bắt chuyện làm quen với diễn viên Kiều Chinh mặc dù chúng tôi ngồi chờ boarding ở hai dãy ghế thật gần nhau. Chính diễn viên Kiều Chinh là người đã mở lời nói chuyện với chúng tôi bằng lời khen hai con gái của tôi, khi đó còn rất nhỏ, biết nói tiếng Việt. Chỉ tiếc là khi ấy cũng do một phần e ngại không muốn làm phiền bà nên tôi đã không ngỏ ý để được chụp hình chung với người diễn viên nổi tiếng vào bậc nhất Việt Nam, mặc dù bà trò chuyện với chúng tôi rất thân tình không hề kiểu cách. Trong buổi lễ trao giải lần này, tôi cũng đã lại một lần nữa lỡ mất dịp để chụp hình chung với bà. Một đời người không biết có được bao nhiêu lần có duyên đưa đẩy như thế tại sao tôi lại bỏ lỡ nhỉ?

Ngoài nữ diễn viên Kiều Chinh, chúng tôi đã có dịp diện kiến những nhân vật nổi tiếng trong làng văn chương Việt Nam như cặp vợ chồng thi sĩ Trần Dạ Từ và nhà văn Nhã Ca. Thi sĩ Trần Dạ Từ là người có hai bài thơ mà tôi vô cùng yêu thích và đã từng giới thiệu trên khu vườn thơ trên Facebook của mình đó là Thuở Làm Thơ Yêu Em và Mùa Ngô Cũ. Còn nhà văn Nhã Ca thì chắc không ai ở vào thế hệ của tôi trở về trước lại không biết đến những tác phẩm để đời của bà như Giải Khăn Sô Cho Huế, Mưa Trên Cây Sầu Đông, Đêm Nghe Tiếng Đại Bác, Một Mai Khi Hòa Bình. Bên cạnh đó còn có thi sĩ Du Tử Lê, tác giả bài thơ Đêm Nhớ Trăng Sài Gòn mà trước đây đã tạo cảm hứng cho tôi viết ra một đoạn thơ sau đây

Đêm về dưới ánh trăng thanh

Vầng trăng viễn xứ lạnh tanh cõi lòng

Đời người như một nhánh sông

Phân chia bao ngã, lưu vong xứ người

Nhìn vầng trăng vẫn còn tươi

Mà sao lòng héo, chơi vơi ngỡ ngàng

 
Sau đó chương trình được tiếp nối với việc trao các giải thưởng cho các em thiếu nhi trong chương trình Bé Viết Văn Việt. Các màn trình diễn văn nghệ, những lời phát biểu đầy ngây thơ trong sáng của các em đã đem lại nhiều điều thú vị cho tôi cũng như nhiều người khác hiện diện tại buổi lễ. Tiếp theo là phần phát thuởng cho các giải Viết Về Nước Mỹ. Thú thật vì là lần đầu tiên được lên “sân khấu” nên tôi hơi khớp thành ra sau khi đã nhận phần thưởng trên tay tôi mới phân vân không rõ trước đó khi bước lên, tôi có chào quan khách hay không nữa. Nếu quên thì đúng là thật đáng trách.

Xen lẫn với các màn phát thuởng là các tiết mục trình diễn văn nghệ, xổ số thật vui nhộn. Cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn, chương trình chấm dứt trong niềm tiếc nuối của nhiều quan khách nhưng dư âm của nó chắc chắn sẽ còn kéo dài trong lòng mỗi người tham dự hôm đó. Riêng tôi, buổi lễ phát thuởng năm 2018 là một cái cớ cho tôi có thêm một chuyến bay qua California thăm mẹ cùng các anh chị thêm một lần nữa thay vì chỉ một lần trong năm như thường lệ.

Trong thời gian chờ đợi ở phi trường cũng như ngồi trên phi cơ suốt chặng đường dài của hai chuyến bay từ quận Cam về lại Virginia, những suy nghĩ về buổi lễ phát thuởng vẫn còn tiếp tục diễn ra trong tâm trí tôi. Tôi đã nhận thức được tâm huyết của những vị đã đề xướng ra các giải thưởng này. Chúng ta phải bỏ nước ra đi nhưng chúng ta đã đem theo hồn thiêng sông núi, chúng ta đã đem theo một nền văn hoá bốn ngàn năm của cha ông. Với chương trình Viết Về Nước Mỹ, Việt Báo đã khuyến khích những người viết lách tài tử như tôi được thực hiện giấc mơ chia sẻ tác phẩm của mình; đồng thời tạo cho chúng tôi một cơ hội được góp phần duy trì văn hoá Việt Nam theo chân các bậc cầm bút đàn anh và các thế hệ đi trước.

Bên cạnh Viết Về Nước Mỹ, với chương trình Bé Viết Văn Việt, Việt Báo cũng đã góp thêm phần công sức cho việc truyền tải văn hoá Việt đến các thế hệ sau, trong đó đa số các em đã xem Anh văn như ngôn ngữ chính của mình. Hy vọng rằng các bậc phụ huynh hãy xem đó như một động lực để khuyến khích con em chúng ta tiếp tục duy trì việc học nói và viết tiếng Việt. Hãy để cho những người bản xứ biết rằng chúng ta, những người Mỹ di dân từ một đất nước xa xôi nhưng vẫn còn duy trì được nền văn hoá dân tộc cho đến các thế hệ sau.

8/2018

Thảo Lan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,989,745
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến