Hôm nay,  

Trở lại Long Beach

26/09/201800:00:00(Xem: 14077)
Tác giả: Y Châu

Bài số: 5430-19-31268-vb4092618

 
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người,  và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là hai bài mới của ông.

 
 ***
 

Đã nhiều năm, tôi trở lại thăm Long Beach, CA, nơi đây có nhiều kỷ niệm khi tôi vừa đến Mỹ: có buồn, có vui. Có bãi biển xanh, cát trắng trời xanh ngắt, bên bờ Đông là quê hương Việt Nam dấu yêu.

Đứa con dặn trước: ba mẹ năm nay phải về, và đã mua vé máy bay, để dự ngày sinh nhật của nó và đứa cháu ngoại (chỉ cách nhau vài ngày) ngày chủ nhật. Ngày hôm sau thứ hai, đứa cháu tròn 5 tuổi, vào lớp "Kindergarten", là ngày quan trọng trên đường học vấn của cháu sau nầy...

Cuối tháng tám, bên ngoài vẫn còn cái nắng chói chang, dù đã xế chiều, nhiệt kế chỉ 99 độ F. Tôi lái xe theo hướng Bắc I-95, xa lộ tấp nập xe cộ, đến phi trường Fort Lauderdale, FL cho kịp chuyến bay đêm về Long Beach, CA. Cái iphone kêu tit-tit, nhắn tin: "Delayed" chuyến bay, rồi lại "Cancel delayed",... từ hảng hàng không JB, làm tôi bối rối!

Cuối cùng, cả trăm người theo thứ tự vào "Boarding", trên chiếc máy bay A 320 (do hảng chế tạo máy bay Airbus, EU). Tiếng kêu rè rè, của máy lạnh thổi ra từ thành của chiếc máy bay, làm dịu cái nóng từ bên ngoài. Chiếc máy bay rồi cũng cất cánh, bay thẳng đến phi trường Long Beach, mất 5:30 phút.

Phi hành đoàn thông báo là đã đến nơi, 2:30 sáng ngày hôm sau, giờ ET, tức là 11:30 tối giờ WT (CA), trễ hơn 2 giờ. Hành khách đồng loạt vỗ tay, không biết vì vui mừng được đến nơi an toàn, hay do phi hành đoàn tài ba!

Khi ra ngoài chờ đợi lấy hành lý, tôi nhận ra một đoàn người Việt Nam, lúc ở trên máy bay ngồi cách tôi vài hàng ghế. Anh chị cho biết, cư trú ở OC, đi "vacation" ở Nam FL, trước khi các cháu trở lại trường học.

Tôi hỏi thăm:

- Có vui không?

- Các cháu thích lắm, nhứt là bãi biển tuyệt đẹp; còn vườn trái cây ở Homestead thi không phải là đặc sản của Miami, giống như ở quân Cam, mà giá cả lại không rẻ!

Tôi phân trần:

- Bây giờ là cuối tháng 8, đã hết mùa: vãi, nhãn, xoài, lồng mức (sa-pô-chê). Măng cục, chôm chôm, sầu riêng ở đây trồng không được; vú sữa trồng ra trái rất nhỏ; khi trái mùa người ta phải mua từ nơi khác.

Rồi tôi hạ giọng:

- Chác là anh chị không có "thổ địa" ở Miami.

Tôi chỉ "va-li" hành lý của tôi, toàn là trái cây "organic" không hà. Nhà tôi đứng kế bên, thúc tôi:

- Ông lại "nổ" nữa rồi...

Chúng tôi mang hành lý ra ngoài, mọi người chờ đợi đón chúng tôi hơn 2 giờ, hai đứa cháu ngoại đã ngủ say, vì sắp bước qua ngày mới không ôm hôn ông bà ngoại, từ Miami mới tới, thôi thi để ngày mai vậy.

Ngày sinh nhật: thật vui vẻ náo nhiệt, đông đủ họ hàng thân hữu:

 
Sinh nhật, ngày vui tuổi trẻ

365 ngày lặng lẻ, vào đời

Bên cha, bên mẹ nói cười

Một thời thơ ấu, suốt đời sao quên.
 

Theo thói quen, tôi dậy sớm, mang đôi "sneaker" ra ngoài. Khu dân cư Mira Loma, nằm ở phía Đông LA, chập chùng đồi núi. Ngoài những nhà xây xong, còn có một số nhà đang xây cất dang dở chờ người mua. Tôi tìm nhà của một sư huynh, mà đứa con đã giới thiệu, nhưng không bóng người ở bên ngoài, chỉ nhìn thấy vài chiếc ghế chỏng chơ trước "patio". Tôi chạy đão một vòng, khi quay lại thì nghe từ trong chiếc xe đâu trước nhà, vang vang bài hát:

 

"Giờ nầy, anh đang ở đâu?

Quang Trung nắng cháy da người.

Giờ nầy anh ở đâu?

Dục Mỹ hay Lam Sơn?

Giờ nầy anh ở đâu?

Đồng Đế nắng mưa thao trường.

Anh ở đâu?

Pleicu gió núi biên thùy...

Giờ nầy anh ở đâu?..."

(do Thanh Tuyền hát)

Tôi đưa tay chào và đến gần, bên trong xe là một người trẻ tuổi:

- Hi, excuse me, are you a Vietnamese? (Chào, xin lỗi, có phải cháu là người VN?)

Cậu ta trả lời:

- Đúng rồi, có phải chú từ Miami mới qua, tía của Emily?

- Y chang, sao cháu biết rành quá vậy?

- Xóm nầy chỉ có mấy nhà Việt Nam, nên có người mới, ai cũng biết hết. Tía con ngồi kìa, chắc là đang đợi chú đó.

Tôi đến nhà, chào hỏi sư huynh Tấn:

 
Tháng Tám, nắng hạ vẫn theo

Nắng từ "Long Beach", lên đèo núi cao

Nắng mang sắc thắm, lắm màu

"Mira Loma", đồi núi nao nao lòng người

Đường Starling, nắng đã lên đồi

"Tấn, Tài" chiến hữu, nửa đời tha hương

Lần đầu, huynh đệ kiến tường

Chuyện cũ, chuyện mới vấn vương tràn về.

Đất người xứ lạ thành quê.

Miami thấy đường về xa xôi

Cái duyên, cái phận đời người

Nắng vàng tháng Tám, đến rồi lại đi.

 
Từ nhà sư huynh Tấn về thì đứa con hối thúc, mọi người lên xe, hướng về khu Bolsa, đúng như lịch trình: Trước tiên là đi ăn, tôi đề nghị đi nhà hàng T. Chim hay nhà hàng Vua B.B. (do thổ địa Ly Hóng giới thiệu). Đứa con tìm số điện thoại và gọi: hai nhà hàng T. Chim, một ở Westminster, một ở Bolsa đều không biết ông chủ Ng. H. T. Sau đó gọi nhà hàng Vua B.B., có người trả lời là:

- Ông Tân Le, vừa mới từ Houston về và đang làm "nhiệm vụ".

Tôi nói:

- Cho tôi một bàn, 15 phút sau sẽ đến.

Bước vào nhà hàng Vua B.B. mọi người ngồi vào bàn gọi món ăn, tôi thì lóng ngóng, nhìn ngoài nhìn trong để tìm Tan Le. Chúng tôi ngày xưa ở chung trung đội vũ khí nặng, ĐĐ 4732.4, đã gần nửa thế kỷ, kẻ còn người đã ra đi!

Kia rồi, ở trong nhà bếp có một ông... tôi xúc động gọi:

- Tân ơi, tôi là YC, từ Miami mới qua...

Ông ta quay lại nhìn tôi... chạy đến gần, nắm vai tôi lắc lắc, rồi phán một câu:

- Y C à, không còn "đẹp giai" như xưa!

- Ông ơi, bộ lẹo lưỡi hay sao vậy?

- Ngày xưa, tụi mình ai cũng nói vậy nên tui nói theo, mà nói thiệt nghe, nhìn ông thấy "đẹp giai lắm".

- Thiệt, hết nói nổi!

Tân Le hỏi tôi uống bia được không? Rồi đem hai ly cho hai đứa và hai cái "khu lẳng" để trong cái tô lớn với với kéo và nĩa. Hai ông đầu bạc nhâm nhi bia, với miếng sụn mềm béo, nhắc chuyện đời xưa: Những ngày đi công tác ở Bình Tuy,... Chuyện ở QT Nha Trang, cuối tuần không có tiền đi phép, dạo phố biển Nha Trang, nhà ăn vắng vẻ... lê la ở Câu Lạc Bộ uống bia.

Nhìn quanh mọi người trong bàn đã ăn xong, chỉ còn lại hai người lính già, tôi nhắc khéo Tân Le trở về với "nhiệm vụ":

- Nhà hàng của ông nấu ngon thiệt nghe, riêng bia có hương vị đặc biệt mà tôi chưa từng nếm qua?

- Bia Heineken thôi, khi để trong tủ lạnh... "càng lâu, càng ngon".

Sau khi chia tay người bạn cũ, tôi vẫn còn lâng lâng, tâm đắc câu: "càng lâu càng ngon".

Tiếp tục lịch trình: chúng tôi đến viếng nhà ông thầy Ph. H. Đ. (K. 16 VB) ông đã qui tiên gần 2 năm, mà tôi không có mặt để tiễn đưa ông lần cuối. Nay trước bàn thờ của ông, tôi cầm cây mà không cầm được dòng lệ: mới đây mà thầy đã đi rồi, con luôn luôn ghi nhớ lời chỉ dạy...

Thời gian qua nhanh, chỉ 5 ngày ngắn ngủi viếng thăm Long Beach, chúng tôi phải trở lại Miami, như cưỡi ngựa ngắm hoa, xin hẹn lần sau.

Y Châu

Ý kiến bạn đọc
30/09/201801:11:54
Khách
Y ơi, bài viết của you hay lắm, đi qua Nam Cali, đến phố Bolsa khi nào? Mới tháng 8 này hả? Ở đây ngang cửa Phước Lộc Thọ là nhà hàng của Lê Tâm, Vua Bún Bò đó!Lê Tâm (ko phải Lê Tân, Tân Lê đâu) nó làm tiếp liệu đđi 4/7324 mình hồi học Đồng Đế, Nhà Trang. Đúng là nó gốc ở Houston, Texas, sau này nó qua Cali cùng đứa con trai buôn bán làm ăn khắm khá lắm, nhưng vẫn vui vẹn tình đồng đội với bọn mình rất thắm thiết lắm Y ơi. Nó gần như ghiền bia Ken light.
26/09/201814:36:00
Khách
Tôi qua Florida làm gần một năm, mua nhà với vườn sau to nửa mẫu để trồng trọt nên cũng coi như là thổ địa của Florida.
Dân du lịch mà tới Florida sẽ bị đồng hương chém thật đẹp. Bao nhiêu trái cây ngon đều xuất cảng nên lớ ngớ từ phương xa tới mua trái cây thì giá vừa mắc, chất lượng vừa tệ.
Đừng nói chi trái cây, cá tôm cũng mắc nữa.
Muốn rẻ thì phải tự trồng lấy hay quen biết thân tình vừa bán vừa cho.
Cá thì tôi phải mua cần câu, mướn tàu đi kiếm. Tôm thì phải mua lưới, giăng cọc mò bắt nên đồ seafood ở Florida rẻ rề à, không phải trả tiền, chỉ tốn giờ đi tìm bắt thôi.
Tôi lên New York mua nhãn vừa to vừa rẻ. Chị bán hàng hỏi tôi từ đâu tới. Tôi không dám nói Florida sợ bị cười nên trả lời từ Oklahoma
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,351,066
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến