Hôm nay,  

Halloween, Nhớ Xóm Gò Mả

24/10/201800:00:00(Xem: 13556)
Tác giả: Y Châu

Bài số 5528-20-31335-vb4102488

 
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người,  và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây, thêm một bài mới của ông.

 
***

 
Mùa Holiday, lá vàng lá đỏ theo gió cuốn đi đầy đàng. Ngày Halloween trên đất Mỹ đang trới,  đủ loại hình ma tượng quỉ đang "lộng hành" khắp nơi, khiến tôi bỗng nhớ xóm Gò Mả, bên sông Tiền Giang.

Đặc biệt trong khu xóm nổi tiếng nhiều ma này có nhà cô Năm Hoàn Dương, luôn luôn kín cổng cao tường, bên trong nhang khói mù mịt, nhiều người đến đây nhờ cô chỉ dạy về tài lộc, tình duyên gia đạo... không phải trả tiền công, chỉ cần thành tâm để lại chút nhang đèn.

Trước khi đi định cư ở US, tôi có đến, nhờ cô chỉ dạy, cô viết cho tôi mấy câu:

Trăm năm trong "Cõi Ta Bà"

Tiền tài, danh lợi vô ra sự thường

Tương lai tuổi trẻ yêu thương

Huê Kỳ đất hứa, con đường thênh thang

Số Trời định sẵn nhớ chăng!

Đúng là số trời.  Sau khi sang Mỹ ít lâu, tôi được tin chính cô Năm Hoàn Dương và gia đình cũng đã tới “Huê Kỳ đất hứa” và sống tại Sacramento, CA.

 
*

Ngày ấy, khi chiến tranh bắt đầu tràn lan khắp miền Nam Việt Nam. Đêm đen không còn yên ắng, không còn nghe tiếng chim kêu, vượn hú, tiếng vạc ăn đêm gọi đàn,... được thay thế bởi tiếng bom đạn đì đùng, ánh sáng hỏa châu lơ lửng trên bầu trời.

Bản tin tức lúc 5:30 sáng mỗi ngày, từ đài phát thanh: một nơi nào đó của Tam Kiến, Nhị Phong bị pháo kích, cầu sập, nhà cháy, người chết, người bị thương,... Nạn nhân là ai? Là người dân thường, nằm giữa lằn tên mũi đạn vốn vô tình, bị tổn thương nhiều nhất. Để bảo đảm sinh mạng và tài sản của mình, họ thường có hai nơi ở: một ở nơi ruộng vườn để trồng trọt  chăn nuôi, một ở nơi đô thị, tương đối an toàn hơn.

Một trong những đô thị đó là một chợ quận xa xôi, ở phía Tây Nam, cách biên giới Việt Nam - Cao Miên hơn 16 cây số, tính theo đường chim bay; chợ quận nầy nằm ở hữu ngạn sông Tiền Giang, bên tả ngạn là tỉnh Kiến Phong.

Nhờ chiến tranh, giúp cái chợ quận nầy trở nên sung túc: đường Bạch Đằng ở bờ sông, đường Lê Lợi ở trung tâm, về hướng bắc có đường Nguyễn Huệ, dọc ngang có đường Phan Thanh Giản, Đề Thám, Nguyễn Tri Phương... nhưng người dân thường quen gọi: xóm Chành Tương, Xóm Ô Môi, xóm Vịnh Đồn, xóm Vịnh Lở, xóm Chùa Ông,...

Xóm Cao Đài: nằm cặp bờ sông, phía trong là sở Tầm Tang, là nơi đất lành cho người lánh nàn. Ở bờ sông bốn mùa trăng thanh, gió mát, tấp nập khách thương hồ kẻ bán người mua; nhưng không may, dòng nước đã xoáy mòn, ăn sâu vào trong, đất không còn chân, nó lở xuống cuốn trôi tất cả.


Những người dân thường đó được cấp nền đất ở khu mới là xóm Chu Vi. Đây là khu đất trống, có nhiều hầm hố, nhiều gò mả Đó là những cái mả lạng không còn thân nhân, con cháu hay là con cháu của họ đã tha phương cầu thực không còn nhớ đến những nấm xương tàn, nơi hoang vắng nầy.

Người ta đồn đãi, có nhiều đêm hồn ma bóng quế hiện về khóc than thảm thiết, khi mùa đông lạnh lẽo. Lúc đào đất cất nhà, mấy ông thợ làm nhà "xầm xì", nhiều lần đào trúng xương người! Nhiều bô lão kể lại, ngày xưa nơi đây từng là bãi chiến trường.

Cái Vịnh Lở, dài cả dặm đầu dưới là xóm Cao Đài, đầu trên là chùa Phước Long. Ngôi chùa có lâu đời, với hàng dương cao vút, uy nghiêm nhìn ra sông Tiền Giang, phiá sau chùa là khu đất gò rộng rãi làm nơi chôn cất cho gia đình phật tử. Sát bên khu nghĩa địa nầy là xóm Gò Mả; nơi cư ngụ của những người dân nghèo, những người mới đến, những người không biết sợ ma quỷ,...

Chiến cuộc tràn lan, từ bên kia biên giới Cao Miên, xác người bị giết chết thả trôi theo con nước về Việt Nam, người còn sống, chạy giặc về quê mẹ lánh nàn. Cái quận lỵ nầy là nơi tạm dừng chân, của người dân khốn khổ, xóm Gò Mả tăng thêm dân số; cái nghĩa địa của chùa cũng bị "xâm lấn", thành nơi cư trú của người chết và người sống!

Rồi một ngày, thiên tai lại ập đến, cái Vịnh Lở lại lở thêm, nó cuốn trôi ngôi chùa, cái nghĩa địa và xóm Gò Mả!

Ngôi chùa được dời đi nơi khác, gọi là chùa Trong, chùa Ngoài bị đất lở; Hòa Thượng trụ trì nhờ phật tử mời những người dân xóm Gò Mả về sống tạm sau đất chùa, nhưng họ đã tản lạc khắp nơi...

 
*

 Nơi tôi đang sống ở Miami, Florida có hơi ồn ào. Tôi dự tính sang năm mới sẽ dời đi một nơi yên tĩnh hơn, tôi gọi cô Năm Hoàn Dương hiện sống tại Sacramento, CA nhờ cô chỉ dạy. Cô trả lời là "nội lực" của cô bây giờ yếu rồi, không như xưa nữa, nên không "phủ sóng" đến Miami, FL được.

Cô còn bảo tôi hãy nhờ người địa phương trợ giúp.

Tôi nhờ bà Ann một trưởng lão, xin ý kiến, bà nói:

 - Nơi yên tĩnh, không ồn ào ở xứ nầy chỉ có mấy khu gần nghĩa địa, láng giềng không "complaint". Nhớ ban đêm đừng mở cửa ra ngoài, coi chừng gặp m...a.

Đúng như bà Ann nói, sống gần nghĩa địa, không ồn ào, không bị làm phiền, khi cần đi xa: có ngay, tiện lợi đôi bề.

- Bộ bà từng ở xóm Gò Mả?

Bà ngạc nhiên hỏi lại “Xóm Gò Mả” ra sao. Tôi nói thêm, bà muốn biết thì tìm đọc bài trên "Vietbao.online".

Y Châu

 

Ý kiến bạn đọc
24/10/201822:39:14
Khách
Quý vị nào thích đọc, nghe, nói và đi du lịch để gặp ma hay quỷ thì xin vào những links dưới đây do chính người Mỹ đã đăng trên các trang mạng :

30 Haunted Places to Visit Around the World
https://www.travelandleisure.com/holiday-travel/halloween/most-haunted-places-in-the-world

Haunted Locations You Can Visit in All 50 States
http://www.msn.com/en-us/news/offbeat/haunted-locations-you-can-visit-in-all-50-states/ar-AAjqRhU?ocid=UP97DHP

TRAVEL
THE BEST PLACE TO SCARE THE CRAP OUT OF YOURSELF, IN ALL 50 STATES
https://www.thrillist.com/travel/nation/most-haunted-places-in-america
24/10/201815:00:49
Khách
Mấy hôm nay Như Ý vẫn chưa hoàn hồn về sự việc lạ lùng xảy ra trong nhà nên sáng sớm nay nhìn tựa đề của bài này, NY không dám mở ra và chờ cho đến sáng. Không biết làm sao hết bệnh sợ này đây! 😂.

Thương cho người dân Việt mình đã phải trải qua quá nhiều gian truân vì chiến tranh triền miên. Nghĩ đến những hồn ma kêu khóc thảm thương mình thấy thương và tội nghiệp cho họ hơn là sợ. Cảm ơn tác giả cho NY biết thêm về Việt Nam một thời đau thương. Chúc tác giả an lành và hạnh phúc nơi miền đất hứa. ❤️
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,679,530
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới
Tê Hát I Cờ Rét là bút hiệu của Thy, ông xã của tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Sau đây là bài viết thứ ba của chàng.
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ tám,đang 2 kỳ, tiếp theo và hết.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2001, giải Việt Bút 2011, và là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo từ 7 năm qua. Bà hiện là cư dân vùng Little Saigon, công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) thuộc tiểu bang California. Bài mới của Bảo Xuân là chuyện về mối lo mùa lễ lạc đang tới.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.Ọ 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả sinh tại Saigon năm 1962, hiện cư trú tại Tulsa, Oklahoma. Nghề nghiệp: kỹ sư cơ khí, làm cho hãng Learjet, Wichita. Học vấn: cao học. Gia đình: vợ và ba con- hai gái, một trai. Góp bài Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, Lê Như Đức đã nhận giải bán kết 2001 và là một trong những tác giả được đặc biệt quí trọng. Sau hơn 8 năm ngưng viết và bặt tin, Thảo Ơi là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã lần lượt nhận Giải Danh Dư 2009, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình", Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010, với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu”. Bằng sức viết được thể hiện mạnh mẽ suốt 5 năm, với bài “Những Đoạn Đường Cho Nhau”, kể về một người bạn và tình bạn trong “đám con nít của Sài gòn thất thủ năm xưa, Khôi An đã trở thành tác giả nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013.
Tác giả lần đầu dự viết về nước Mỹ. Theo bài viết, đây là chuyện kể của một bà mẹ trong gia đình đến Mỹ theo diện H.O., an cư ở Seattle. Một đứa bé được định cư ở Hoa Kỳ sẽ phát triển và hội nhập như thế nào?Xã hội mới, hoàn cảnh mới tạo cho em những điều kiện sinh hoạt ra sao. Cha mẹ sẽ khuyến khich giúp đỡ em như thế nào? Đó là nội dung chuyện kể. Mong tác giả tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University
Nhạc sĩ Cung Tiến