Hôm nay,  

Tình Người… Nở Hoa

27/11/201800:00:00(Xem: 14351)
Người viết: Minh Thúy

Bài số 5558-20-31364-vb3112718

 
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Theo bài viết, Minh Thúy là cư dân miền Bắc California. Trong mùa lễ Tạ Ơn  mới đây, bà đã cùng hội Huế địa phương, tổ chức mời ăn và   tặng quà những người vô gia cư. Nhân đây cũng xin nhắc lại, là từ 16 năm trước, có tác giả Minh Thùy,  một  thuyền nhân Việt định cư tại thành phố Mainz,  Germany đã nhận giải danh dự năm 2004. Hai bút hiệu Minh Thúy (2018, dấu sắc) và Minh Thùy (2004, dấu huyền) vốn dễ gây nhầm lẫn. Mong tác giả Minh Thúy tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.

 
***
 

Lá vàng ngập lối, trời đã chuyển lạnh. Đường phố có vẻ nhộn nhịp nhiều, các chợ cũng đông đúc người hơn vì sắp đến ngày lễ Thanksgiving nên ai ai cũng mua sắm thức ăn chuẩn bị những ngày lễ tới tiêc tùng họp mặt

Theo tài liệu sách vở, vào khoảng thế kỷ 17, một số người vì tự do tôn giáo đã buộc phải rời bỏ Châu Âu.  Một phần trong số đó đã đến châu Mỹ sinh sống, thường được gọi là người hành hương (Pilgrims)

Họ đã vượt 3000 dặm qua Đại Tây Dương bằng con tàu Mayflowers đến New England khi đang mùa đông, đoàn người này chịu giá rét đói lạnh đã bỏ sinh mạng hết một nửa, sau nhờ dân bản địa, người da đỏ mang gà tây, bí đỏ đến giúp cũng như chỉ dẫn cách trồng trọt hoa màu, săn bắt,...

Khi người Pilgrims đã có thể cảm thấy tiếp tục sống ở vùng đất mới,  họ tổ chức một buổi tiệc để tạ ơn Chúa Trời và mời những người da đỏ cùng nhau ăn uống vui vẻ, cũng đồng thởi cảm ơn những người Da đỏ này đã giúp đỡ họ. Từ đó về sau, hằng năm con cháu của người Pilgrims luôn tổ chức lễ tạ ơn để cảm ơn Trời Đất giúp sinh tồn đến ngày hôm nay

Theo tài liệu lịch sử, buổi lễ tạ ơn đầu tiên tại Hoa Kỳ, do người Pilgrims tổ chức, là vào năm 1621 tại vùng Plymouth, ngày nay thuộc tiểu bang Massachusetts, sau một mùa trồng trọt thành công

Đến nay, lễ Tạ Ơn được chọn ngày thứ năm tuần thứ tư tháng 11 hằng năm. Món ăn chính là gà Tây, khoai bí đỏ đã được các bà nội trợ biến chế thành nhiều món hấp dẫn

Dân Hoa Kỳ tổ chức ăn mừng, tạ ơn trời đất, tạ ơn vị cứu tinh người Da Đỏ tên là Tisquanto (gọi tắt là Squanto), người đầu tiên biết nói tiếng Anh đến ở chung và giúp họ ngay từ thơi gian đầu, có thể nói nước Hoa Kỳ được khởi đầu từ đó.

Chúng tôi dân tỵ nạn cộng sàn từ VN cũng “nhập gia tuỳ tục,” theo các ngày lễ ở xứ người.

Mấy ngày qua anh chị em hội Huế San Jose, thuộc tiểu bang California, lăng xăng đi quanh  nhiều shop chợ , để mua gom mỗi nơi mội ít các hàng hoá cho đủ 200 phần quà , chuẩn bị buổi phát quà cũng như đãi cơm những người gọi là homeless (người sống lang thang, không có nhà). Các thứ cần lùng kiếm gồm dao cạo râu, kem đanh răng, xà phòng, khăn lau mặt và vớ tấc, vì mỗi shop chỉ có số ít

Công việc của tôi ở hãng vùi đầu, nhờ ông dôn (ông chồng) đã về hưu chạy dùm, nhưng lại muốn ông so giá nhiều chợ trước khi mua, nên chịu khó nghe ông cằn nhằn

- Tui sợ mấy Mụ Huế luôn ...mua chi cũng phải vừa đẹp, vừa rẻ, vừa nhiều mới chịu...”

Tôi chẳng phải hiền phụ nên cũng nhóp nhép cái miệng lại:

-  Ông đừng vơ đũa cả nắm mà mất lòng mất bề dân Huế, ở đây chỉ có vài người thôi nghe.

Mà thiệt rứa, xa đâu không thấy chứ quanh mấy chị em trong hội giống tính ơi là giống..hi...hi...chị nào cũng gọi phone:

- Đừng mua chợ kia, mua chợ nọ, lỡ mua thì trả lại…

Nhưng rồi ông chồng tôi cũng chiều theo, đi lựa nơi nào rẻ nhất, để được mua các thứ đã dự tính, cùng quý chị cũng lùng kiếm gom lại cho đủ số lượng

Bình thường chị nào cũng than đau lưng, đau cổ, vậy mà bây giờ thật hăng hái mạnh mẽ, họp mặt cùng nhau sắp xếp quà mỗi túi giấy là 5 món, nhìn các túi đủ màu sắc thật đẹp mắt, và hình dung người nhận, chúng tôi cảm thấy vui như mình là em nhỏ sắp được nhận quà.

Chiều nay các bác, anh chị em hội Huế tập trung tại Shelters nằm trên đường Little Orchard thuộc thành phố San Jose, nơi mỗi năm thường tổ chức 2 lần , đãi cơm người vô gia cư vào dịp hè và Thanksgiving

Cũng chính nhờ tấm lòng bác ái, thương người của bà con xa gần gởi tiền bạc đến hội, nên hội đã đặt phần ăn đặc biệt đắt hơn gấp 4 lần so với bữa ăn thường gồm Meatloaf, Mashed potato, Gravy, cake, Veggies and beverages (Bánh mì thịt, khoai tây nghiền, nước thịt, bánh ngọt, rau tươi và các loại nước uống)

Đúng giờ hẹn, mỗi người một việc, số thì đứng bên 200 phần quà để phát, số thì trong quầy múc thức ăn lên khay cho ngườ sắp hàng đến nhận, số đàn ông bưng đến tận bàn dùm những người già yếu với bước chân đi run rẩy, hoặc những người đi xe lăn cũng được ưu ái

Không khí diễn ra thật tưng bừng, họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trìu mến nhưng không dấu nét buồn bã mệt mõi. Những cái siết tay thân mật, nụ cười thân thiện, họ luôn miệng nói “ thank you, thank you ...” , có lúc họ vỗ tay to nhìn về phía chúng tôi để hoan nghênh việc làm này

Anh chị em đến tận bàn hỏi họ uống thứ gì để phục vụ với thái độ nhã , niềm nở và ân cần cùng hoà chung niềm vui ngày lễ lớn

Chúng tôi sung sướng hít thở niềm hạnh phúc chan hoà của kẻ biết ơn nước Mỹ đã cưu mang, mà nay muốn bày tỏ chút tình tri ân được thể hiện tuy nhỏ nhoi nhưng thực tế và rất có ích này

Họ cầm gói quà trên tay đầy vẻ cảm động, người cho và kẻ nhận đều hưởng cảm giác giống nhau giữa tình người san sẻ.

Xong việc, quý anh chị em lại rủ nhau đến dự lễ nguyện cầu cũng như quyên góp từ những vị chủ toạ đủ các tôn giáo hướng dẫn, về việc đau buồn của cơn hoả hoạn cháy nguyên thành phố Paradise nằm phía Sacramento thuộc tiểu bang California. Đến nay tin tức cho biết số người chết trên 100, số mất tích hơn 1000 người, và cuộc tìm kiêm vẫn tiếp tục.

Đêm khuya trời buốt lạnh, đường phố trang trí đủ màu sắc mùa lễ. Trên đường về tôi miên man suy nghĩ về trận hoả hoạn đau thương “chẳng có thứ gì là của mình, rồi sẽ trở về cát bụi với hai bàn tay trắng...” Cũng như câu nói mẹ tôi ngày xưa vẫn thường nhắc “của cải là phù vân một lúc, chỉ có cái tình đối đãi tốt với nhau mới đáng quý.”

Tôi lại hồi tưởng buổi ăn vừa qua, có người còn trẻ, có bà vẫn còn nét mặt tươi sáng sang trọng một sớm một chiều đã trở thành người vô gia cư. Đồng cảm với nỗi niềm này bỗng nhiên ký ức tôi trở về bao nhiêu năm trước...

Tôi nhớ thời gian sau 75 tại quê nhà, cuộc sống thật là vất vả, khốn khổ và nghèo đói. Nhà ở Huế đều có sân vườn rộng, hầu như vườn ai cũng có cây khế, lúc này cây khế rất đáng quý cho bữa cơm mỗi nhà nồi canh nấu với nước muối trưa chiều, để húp qua ngày cùng chén cơm độn sắn khoai hết 2 phần.

Rồi có những buổi ngồi tán dốc với bạn bè, hỏi nhau về ước mơ khi ngày Tết đang kề cận, tôi đã đưa ra niềm khao khát mình trước tiên, rằng mơ... Tết này có được nồi cơm trắng với dưa cải kho ruốc, chỉ chừng đó thôi mà nó vẫn đứng một góc cao trên ...thiên đàng

Điều quan trọng là mặt tinh thần luôn luôn bị áp đảo với từng đêm đi họp tổ, tim đập mạnh khi thấy họ nêu lên danh sách bị cưỡng bách đi kinh tế mới theo kế hoạch... cải tiến . Thế rồi, luồng sóng ra khơi, cao bay xa chạy để chấp nhận tìm một phần sống trong 99 phần chết , cũng như TVT đã nói “nếu cột điện biết đi thì cũng chẳng tiếc gì mà ở lại”

Thời gian vụt đi nhanh như bóng câu thoáng qua ngoài cửa sổ, mới đó đã hơn 20 năm. Nào quên ngày đầu tiên đặ chân đến nước Mỹ, bước xuống phi trường đã được người bản xứ phát tại chỗ cai áo jacket lót lông dày ấm, về nhà nhìn tủ lạnh thì hoa mắt choáng ngợp với đầy ngập thức ăn. Hai hôm sau có xe chở đi làm, lần đầu tiên nhận lương bằng đồng đô la Mỹ, tôi tha hồ thức hiện ước mơ là mua quà trả ơn lớn, ơn nhỏ gởi về VN

Tôi thầm cám ơn trời đất, cám ơn cha mẹ, thầy cô , cám ơn nước Mỹ, cám ơn công việc hiện tại đã cho tôi có điều kiện thể hiện tình thương với gia đình, bạn bè, xã hội dù trong phạm vi hạn hẹp, nhưng đã đem lại tâm hồn tôi sự nhẹ nhàng thanh thản.

Lòng tôi như rung lên khi nghĩ đến ý nghĩa của ngày lễ Tạ Ơn đầy thiêng liêng cao quý, mọi người cùng chung vui, nhà nhà cùng sum họp, con cháu sẽ trở về ngồi quây quần bên bàn tiệc, trò chuyện với nụ cười tràn ngập, Cảm tạ ơn trên, Biết ơn những người lính VNCH đã đổ máu xương, đã hy sinh tù tội , những thế hệ đi trước đã lót đường để chúng tôi có được ngày hôm nay. Cám ơn “mái Chùa che chở hồn dâng tộc” cho tôi có những giờ phút sinh hoạt đầy an lạc

Còn 2 ngày nữa là lễ Thanksgiving, tôi có cảm giác nao nao khác thường, tối thứ năm được quý sư Cô gọi phone nhắc lên Chùa dùng cơm tối

Hai ngày kế tiếp, đại gđ tổ chức con cháu anh em họp mặt, còn gì rộn ràng hơn nữa với những ân tình trao nhau.

Tôi thấy lòng mình ấm áp lạ thường, với lời nguyện cầu chân thành cho nạn nhân hoả hoạn, hình ảnh chung hoà ân tình giữa người vô gia cư và những thành viên hội Huế vừa qua, thật đẹp khi Tình Người... Nở Hoa.

Hayward, California

Minh Thúy

Ý kiến bạn đọc
28/11/201804:50:45
Khách
Năm 1960, lợi tức tính theo đầu người của Việt Nam Cộng Hòa là US$ 333 vượt trội hẳn Đại Hàn US$ 155, Thái Lan US$ 101, Trung Quốc US$ 92, Ấn Độ US$ 84, Bắc Việt US$ 73.

Sau " hòa bình" năm 1975, giấc mơ của người dân nước tôi bỗng teo quắt queo thành " mơ... Tết này có được nồi cơm trắng với dưa cải kho ruốc, chỉ chừng đó thôi mà nó vẫn đứng một góc cao trên ...thiên đàng " ( lời tác giả ).

Hóa ra " thiên tài của Đảng ta" chỉ là “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc " (Lê Duẫn ), còn người dân thì đói vàng mắt , không có cả quần để che thân :

Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp kể lại rằng ngay vào thời kỳ Đổi mới, tại nhà trường, nơi vợ nhà văn khi đó đang đi dạy, có trường hợp mà hai cô giáo phải chia với nhau một cái quần. Hai cô giáo này không bao giờ có thể đứng trước lớp học cùng một lúc được.

Trong quyển Cô Gái Thủy Thần, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp tả cảnh, trong thời chiến tranh, một bé gái 12 tuổi cởi truồng cầm đầu một tóan 6,7 đứa trẻ ban đêm cũng trần truồng đi ăn trộm mía của hợp tác xã. Trong quyển Con Bò Thải, tác giả Phùng Gia Lộc kể rằng dân quê nghèo đến độ trẻ con đã chín mười tuổi cũng không có quần.

Thảm quá " thiên tài Đảng ta" ơi !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,078,034
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến