Hôm nay,  

Cái "zipper bag" và Điềm Hên Đầu Năm

08/02/201900:50:00(Xem: 15347)
Tác giả: Y Châu

Bài số 5611-20-31417-vb6020819

 

Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người,  và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài ông viết đầu năm mới Kỷ Hợi.

 

***

 

Vừng đông từ từ vươn lên ngọn cỏ, cành cây... trên những hạt sương đêm còn đọng lại, qua sự khúc xạ của ánh sáng thành bảy màu lóng lánh. Vang vang tiếng chim líu lo cành đón bình minh.

Khi ánh nắng trải dài khắp mọi nơi, những cái bóng ngả nghiêng theo bước chân của người ta chạy bộ ở bãi biển, ở công viên, ở những con đường quanh co trong khu dân cư, khởi đầu một ngày mới.

Mặt trời lên cao, tia nắng chói chang, tạo ra sự trao đổi diệp lục tố, làm cho không không khí trở nên trong lành. Khi nắng xế, chiều tà kết thúc một ngày, đêm đen yên tịnh nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục... 365 ngày khác nhau, Xuân Hạ Thu Đông.

Mười năm trước, khi đi dự lễ khai giảng của đứa con ở S.U, Louisville, KY, một tiểu bang vùng Trung Tây, đất rộng người thưa. Sáng sớm, tôi mang giày ra ngoài dể hâm nóng cơ thể, cũng như chiêm ngưỡng buổi bình minh trên vùng đồi núi chập chùng; con đường nhỏ dốc, ngoằn ngoèo dẫn tôi lên một cái đồi nhỏ...

Bỗng nhiên có tiếng động trên đỉnh đồi, ô kìa! Một cặp nai rừng đang lấp ló. Tôi loay hoay tìm cách ghi hình lại giây phút quí giá nầy, vô tình bước vào lớp cỏ bên vệ đường.

Ối chao! Cái gì nhão nhẹt dính vào đế giày, thì ra đó là cái "bẫy", của chú củn để lại. Nghe tiếng động mấy chú nai chạy mất.

Trở lại nhà, tôi thuật lại chuyên lên đồi cho đứa con; nó nói là đã quên cho tôi biết là tiểu bang nầy đất rộng người thưa, nên nhà nào cũng nuôi thú làm bạn. Ngọn đồi nhỏ đó là nơi dành riêng cho mấy chú củn, cuối tuần người ta dẫn chúng đến dạo chơi.

Còn nai rừng cũng thường hay xuất hiện, có lần đàn nai băng qua đường, bị xe đụng nữa.

Theo thống kê, thì ở Mỹ, chi phí nuôi một con chó trung bình là ba ngàn MK, doanh số dành cho thú nuôi là hơn 72 tỷ MK mỗi năm.

"Chuyện lên đồi", nhiều người nói gặp hên, tôi không tin, nhưng khi xa nơi đô thị ồn ào náo nhiệt như: Miami, Los Angeles, New York... ở nơi yên tịnh, sau 4 năm đèn sách đứa con tốt nghiệp, dễ dàng tìm việc làm. Đứa con vừa thông báo môt tin vui, sẽ có  một đứa con gái đầu lòng, tuổi Kỷ Hợi.

Món quà mà thiên nhiên trao tặng là vô giá, chúng ta phải trân trọng giữ gìn, thưởng thức bằng trái lại trước tiên là thiệt hại đến bản thân, đến những người chung quanh.

Theo các chuyên gia, một ngày có 24 giờ được chia ra như sau: 8 giờ dành cho giấc ngủ, 8 giờ dành cho việc làm, 8 giờ dành cho sinh hoạt nghỉ ngơi. Khi chúng ta ngủ thêm một giờ làm chúng ta thêm sáng suốt, nếu làm thêm nhiều giờ thì tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, còn nghỉ ngơi giải trí quá nhiều thì sẽ... bị lệ thuộc vào người khác!

Mọi người khi sinh ra trên trái đất nầy tương đối hoàn chỉnh, qua trường học trường đời để chọn cho mình một nhân sinh quan. Nhưng con người không phải là Thánh nhân, có nhiều ham muốn dục vọng, thích ngọt ngào, không ưa "cay chua, mặn đắng", thích kết quả tức thì hơn chờ đợi dài lâu, vì đâu ai biết được tương lai.

Chọn nhẹ nhàng hơn là gánh nặng trên vai... Làm tôi nhớ lại chuyện ngày xưa lúc ở VĐ, Chi Lăng Bảy Núi, chúng tôi lúc đó sức tàn lực kiệt; nhưng vài sư huynh như Huyện V., Dương kế Ngiệp, Trần văn Nghề, Ắc Thành Đôn... không biết do đâu họ còn sức lực gánh vác dùm cho chúng tôi những việc đào kinh, vét mương mà không càm ràm lắm lời cay đắng, còn nói là:

"Mấy đứa, nhỏ nhắn như thư sinh, để anh làm cho"!

Trong thời gian nầy mỗi khi xuân về, mấy huynh trong toán trồng trọt chăn nuôi, nhà bếp thêm vào phần ăn của chúng tôi một miếng thịt. Miếng thịt mỡ chừng bằng hai ngón tay, sao quá ngon làm trơn tru cái thân xác, bị khô héo lâu ngày.


Gần đây tôi có liên lạc được với huynh Trần văn Nghề, hiện định cư ở Boston, được biết huynh dù đã quá tuổi về hưu, nhưng vẫn còn thích đi làm. Có lần sư tỷ kể: huynh mắc chứng bệnh "ghiền" làm, khi ở không anh như người bệnh, vào than ra thở. Chị cũng kể, anh rất sợ tiếng khóc của trẻ con, đàn con cháu một tay chị chăm sóc.

Còn huynh Dương Kế Nghiệp, ở San José, từ khi qua Mỹ thì vô hãng xưởng làm. Gần đây nhớ ruộng vườn qua Tampa, Florida lập vườn trồng cây ăn trái. Tôi thông báo tin vui cho bằng hữu gần xa, rằng huynh có số nhuận điền, qua tay anh cây trái đều mượt mà, tươi tốt.  Nhưng anh vừa cho biết  năm nay thời tiết thất thường, Tampa cũng bị ảnh hưởng giá lạnh, mãng cầu, nhãn, ổi... vừa ra hoa, trổ nụ rụng hết rồi! Năm Kỷ Hợi lại lỡ hẹn.

Hương xuân lan tỏa  khắp mọi nơi, làm háo hức lòng người, theo thói quen tôi mang giày ra ngoài, hồi tưởng những mùa xuân đến, xuân đi, xuân trở lai, nhưng chắc chắn là không có mùa xuân nào hơn mùa xuân quê hương, còn đọng trong lòng mỗi người tha hương.

Bỗng nhiên, chân tôi đạp lên vật gì, nhìn kỹ lại thì đó là cái "zipper bag", mà người ta thường có trong bếp để đựng đồ ăn, bên trong có 1$ và 21 cents, có dính máu, thì ra còn có một miếng thịt heo tươi, mỏng chừng 3 ngón tay. Tôi lấy số tiền, định đem đến trạm xe "bus" gần đó cho người "homeless", nhưng không thấy họ.

Tôi đem số tiền để trước thềm nhà, nhà tôi hỏi số tiền nầy ở đâu mà có vậy? Rồi không dám đụng tới vì sợ!

Tôi nhờ các trưởng lão giải đoán  dùm:

Một người ở NY, tiền dính máu nguy hiểm vô cùng, biết đâu có vi khuẩn, hay chất độc xin đừng rớ tới.

Một người ở Atlanta, hỏi lại tôi là ở gần nơi đó có cầu kiều sông nước gì không? Tôi nói, có cây cầu, người ta cũng hay đến đó câu cá.

Được giải thích như sau: Người chủ cái "zipper bag", lấy miếng thịt từ nhà, bỏ vào cái "zipper bag" làm mồi câu cá, tiện thể ghé đâu đó mua gói thuốc lá, tiền lẻ là tiền tiệm bán thuốc lá thối lại, rồi bỏ vào trong "zipper bag" luôn. Khi đến nơi, đâu xe gần   chỗ thả câu, vì mang nhiều dụng cụ đi câu, ông ta sơ ý làm rớt cái zipper bag đựng miếng thịt làm mồi câu.

Theo một ông bạn giỏi  Phong Thuỷ ở Boston, thì chủ nhân của cái "zipper bag" đó là người Á Đông, họ bỏ nhiều cái như vậy. Miếng thịt heo chỉ là năm Kỷ Hợi, "1.21" là con số "cơ", con số lẻ, con số sinh; số 21 chia chẵn cho 3, cho 7. Tựu trung lại đó là sự hài hoà bền vững trong năm mới.

Xin cám ơn quí trưởng lão, đã hao tốn thời giờ để giải đoán dùm, mỗi người giải thích một cách khác nhau, nhưng tất cả đều có tình có lý.

Theo thiển ý, cái "zipper bag" trong suốt chứa thịt heo, tiền giấy, tiền cent, của ai đó dù cố ý hay vô tình đánh rơi buổi đầu xuân Kỷ Hợi, tự nó vẫn cho thấy dăm ba điều nho nhỏ sau đây:

- Cái “zipper bag” và thứ vật dụng thường có sẵn trong bếp  mọi gia đình ở Mỹ vào thời điểm này. Vài mươi năm trước  hình như chưa có nó. Vài mươi năm sau có thể không còn nó.

- Trong cái tủ lạnh nhà bếp gia đình tại Mỹ, thịt heo là thứ thường có sẵn. Cắt một miếng  làm mồi câu là chuyện dễ dàng. Mang thịt heo đi câu cá cho thấy việc đi câu không phải vì thiếu ăn.  Trên cái túi mồi câu, còn có tí tiền chẵn, tiền lẻ dấu hiệu sự tiêu dùng thoải mái.

- Ngay ngày đầu năm được hưởng thú đi câu, đúng là thứ hạnh phúc thanh nhàn chỉ có thể có ở một nơi an bình, no đủ.

- Sau cùng, cái zipper bag đầu năm Kỷ Hợi này nhắc tôi  rằng chính mình và những người thân yêu đang có may mắn được sống tại nước Mỹ. Như vậy, với tôi, nó là một vật hên, điềm hên. Xin được chia xẻ cùng quí vị điều may mắn này.

Ước mong trong năm Kỷ Hợi, người người  khắp nơi trên thế giới nhiều thiên tai, nhân tai này đều có cái ăn và có tiền chẵn, tiền lẻ để tiêu xài thoải mái.

 

Y Châu

 

 

Ý kiến bạn đọc
11/02/201919:12:40
Khách
Chào huynh,
VĐ là Vườn Đào, thuộc quân Cai Lậy, nếu đi từ hướng Sài Gòn xuống miền Tây theo QL4 (nay là QL1), quẹo phải; nếu đi từ miền Tây lên Sài Gon thì quẹo trái. Xe chạy hơn mười cây số, Vườn Đào nằm bên trái, song song với con đường xe chạy là con kinh 12.
Chi Lăng Bảy Núi, một nơi khác là trung tâm HL Chi Lăng, thuộc xã Tú Tề, quận Tri Tôn, vùng Thất Sơn Bảy Núi.
Cám ơn huynh đã đọc hết bài viết.
Mến YC.
11/02/201914:50:09
Khách
Chao tac gia
Chu viet tat VD la2 gi2?
Tham anh than tam thuong an lac.
08/02/201915:49:23
Khách
Di đoan vo' vẫn
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,215,446
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến