Hôm nay,  

Mùa Đông Hoa Thịnh Đốn

16/02/201900:00:00(Xem: 13574)
Tác giả: Ngọc Hạnh

Bài số  5617-20-31423-vb7021619

 
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ khi tuổi ngoài bát tuần. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, cùng gia đình  tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết đầu tiên là thư kể về mùa đông băng giá khác thường tại vùng Thủ Đô Hoa Kỳ.

viet ve nuoc My (1)viet ve nuoc My (2)viet ve nuoc My (3)

Dù thời tiết băng giá hơn mọi năm, thương xá Tyson Corner vẫn đông khách.

 
***
 

Bạn thân mến,

Mình viêt thư cho bạn lúc bên ngoài âm u không ánh nắng, buồn hiu. Theo dự báo thời tiết hôm nay sẽ có “freezing rain“, mưa  đóng thành băng trơn trợt gây khó khăn cho người lái xe hay khách bộ hành.

Cùng khi đó truyền hình cho biết  Úc đang vào mùa hè  nóng kỷ lục. Cảnh bãi biển quá đông người chen chúc tránh nắng nóng kinh khủng làm người mệt mỏi, thú vật ngất ngư. Quả là thái quá và bất cập!

Bởi vì, bạn ơi thật trái ngược với nhau, bên Hoa Kỳ hiện đang vào mùa Đông và rất lạnh. Thường những tiểu bang  gần Canada  như Boston, Nữu Ước... lạnh nhiều hơn nhưng năm nay vùng Hoa Thịnh Đốn, cũng lạnh chẳng kém nơi khác bao nhiêu. Vào cuối tháng 12 trời lạnh nhưng khô,  tuyết  rơi một lần chưa đến 1 tấc. Tương đối chịu được trừ hôm nào có gió mới thê thảm,rét ơi là rét, 22 độ F ban ngày. Ống nước nhà bạn mình bị nứt vì lạnh, nước chảy tràn lan ngập sàn nhà.

Sang tuần lễ đầu năm 2019  vùng Hoa Thịnh Đốn lại có tuyết. Sáng sớm nhìn qua cửa kính tuyết trắng xóa phủ đầy sân cỏ.  Các mái nhà  đối diện và chung quanh nhà mình đầy tuyết trắng phau. Hôm qua khí tượng cho biết  tuyết rơi vào chiều hay tối nhưng mãi đến khuya  không  thấy, chẳng biết Tuyết đến  lúc nào. Hóa ra nàng đến lặng lẽ  khi thiện hạ ngon giấc. Nhìn hàn thử biểu thấy 20 độ F. Vì quá lạnh tuyết đóng thành băng. Lối đi từ nhà ra đường tuyết có nơi thành đá, trong vắt như gương. Con mình đi làm phải bước lên sân cỏ để ra xe đậu ngoài  đường thay vì theo  lối cũ tráng xi măng. Đi vòng xa hơn một chút  nhưng an toàn khộng sợ  trơn trợt, té ngã.

Năm nay vùng Hoa Thịnh Đốn lạnh nhiều và lâu hơn mọi năm. Trường học có nơi trể 2 tiếng, có nơi đóng cửa, học trò nghỉ học. Công  chức  được làm việc tại nhà, truyền hình thông báo  nên hạn chế ra đường. Chị bạn ở xa điện thoại hỏi thăm khi cho biết thời tiết hôm nay, chị  phán một câu”  Hoa Thịnh Đốn  lạnh đâu  có bằng Nữu Ước, tuyết cao 1,50 mét, ngập cả xe, lên tận cửa sổ ... “ À mình cũng thấy tin đó trên TV nhưng thật ra  năm nay  lạnh  nhất kể từ khi mình đến Hoa kỳ. Có 2 cá mập, 1 con chó chết cóng vì thời tiết khắc nghiệt. Mặt trời đi ngủ sớm, bạn ạ. Nắng lên khoảng 1 buổi hay vài giờ rồi bầu trời âm u giống mùa Đông nước Anh.  Trước kia  mình thường  tự hào vùng Hoa Thịnh Đốn vào mùa Đông nắng vẫn rực rỡ chan hòa khắp nơi nơi, không âm u ảm đạm như những nơi khác

Bạn có biết trời lạnh đến nỗi ông trưởng nhóm “Họp Mặt Ngày Thứ Năm Đầu Tháng” Hoàng Song Liêm của bọn mình cho  dời buổi họp mặt  lại thứ năm tuần sau. Theo khí tượng  tuần tới ấm  đến 57độ F, tuyết tan, lái xe an toàn hơn. Kể bạn nghe chuyện “họp hành” nghe thật…oai bên nước Mỹ, đó là, cách đây vài năm nhà thơ Hoàng Song Liêm và phu nhân gơi ý bạn hữu họp mặt mỗi tháng 1 lần ở nhà hàng dùng cơm trưa và hàn huyên. Một nhóm bạn khoảng 30, 40 người hưởng ứng, ai có thì giờ đến, ai bận thì lần khác. Thỉnh thoảng còn có những buổi họp ít người hơn, độ 10 hay 12 người. Cũng vui.

Mình nhớ  Canada mùa Đông dài và lạnh hơn Hoa kỳ. Chị họ mình ở Canada mỗi năm vào  tháng 12  chị đến   Virginia, Hoa kỳ ở  với người con gái nhỏ trốn lạnh đến tháng 3 chị trở về Canada. Chi cho biết người Canada thích mùa Đông vì họ trượt tuyết, môn thể thao phổ thông ờ xứ lạnh. Họ mặc áo ấm, đội mủ xanh đỏ, di động giữa tuyết trắng trông vui mắt, hay  lắm...

Tuy  lạnh nhưng tuần rồi, 26/12, hai chị bạn  cũng rủ mình đến thương xá xem cho biết “sự tình“, xem người đia phương năm nay  buôn bán  ra sao và xem cách  họ trang hoàng   ngày  Noel. Xe chi Ngọc tốt nên không sợ đường xấu. Mấy chị em đi Tyson Corner, Virginia. Tưởng  vắng vẻ, khách đến  thương xá chỉ để trả các món quà biếu tặng từ ngày lễ Giáng Sinh hôm qua. Nhưng mình lầm. Dù  đi sớm, 10 giờ 30 đã đến thương xá nhưng bãi xe  trong nhà, ngoài sân, trên sân thượng  đều kín mít. Có cảnh sát đứng chỉ đường nhưng phải chạy loanh quanh chỗ nọ chỗ kia mới tìm được chỗ đậu. Bên trong thương xá đông người đi lại tấp nập. Các quầy trả tiền người ta sắp hàng  dài ngoằn. Mình  nhìn về phía quầy “trả hàng hóa” còn vắng, chưa có ai. Kinh tế tốt hơn chăng?


Càng muộn  thương xá càng đông. Các cửa hàng ăn uống đầy thực khách. Cây Giáng Sinh trong những tiệm buôn rực rỡ ánh đèn, lấp lánh  các quả bóng, các dây kim tuyến, hình ảnh  trang hoàng cho ngày lễ còn nguyên. Năm  trước nữa mình cũng  đến thương xá vào dip Giáng sinh  các tiêm buôn không đông khách bằng. Thât là nam thanh nữ tú. Như thế là mấy chị em  đoán sai vì  nghĩ  ngày nay thiên hạ  thường mua hàng hóa từ đồ điện tử, gia dụng, đến quần áo qua online, các tiêm buôn sẽ vắng khách. Vã lại mới mua sắm trước lễ Giáng sinh, nếu đến thương xá chắc để trả hàng mà thôi. Hóa ra họ đi mua tuy giá hạ chưa nhiều lắm, có thứ giảm 20%, có loại 40 %.... Thường vào tháng 2 quần áo có nơi giảm giá đến 75% nhưng lúc đó  it khi tìm được thứ mình thích. Đồ chơi trẻ em  cũng còn nhiều và mình liên tưởng đến trẻ em  vùng cao nguyên Việt Nam. Mùa Đông các em có đủ áo măc ấm cho qua  mùa rét hay vẫn co ro với gió  núi sương rừng. Cầu mong  các em đầy đủ sung túc hơn như trẻ em miền xuôi...

Vào ngày Tết Tây các con lại đưa mình ra thương xá Tyson Corner lần nữa. Mình nghĩ  trừ nhà hàng ăn uống, các hiệâu buôn  sẽ đóng cửa ngày đầu năm nhưng  bạn biết không, họ vẫn mở cửa đón khách. Người ta đông như ngày hội. Thông thường cây thông và  các trang trí  ngày Giáng Sinh sẽ giữ lại cho đến hết năm mới nào ngờ họ dọn sạch , không còn cây  Noel trong các tiệm buôn hay ngoài hành lang. Các nơi dành cho trẻ em chơi như các tuần lộc và các trò chơi khác  bày biện công phu đã dẹp hết,sạch gọn, không còn dấu vết các vật dụng để các trẻ em nô đùa, leo trèo, chụp ảnh cách đây 1 tuần.

Lúc  ăn trưa cũng chờ , không còn bàn trống. Trời lạnh nhưng bãi đậu vẫn hết chỗ,  phải chạy lòng vòng mới có chỗ dậu .  Buổi chiều mình  ra thương xá Eden chợ Việt nam, tương đối vắng hơn ngày thường. Còn nhiều chỗ đậu xe. Tiệm ăn đông khách, các trang hoang ngày lễ còn nguyên Cái  fountain và hồ nước nhỏ ở Eden, nước đóng  thành đá. Chẳng thấy ai ngồi chung quanh hồ nước như mùa hè.

Về nhà xem truyền hình thấy Washington monument, phía trước nhà quốc hội,những nơi ngày thường  đông du khách nay chỉ có 5, 7 người lèo tèo. Họ mặc áo đội mũ lùm xùm như người Bắc cực. Hồ nước đóng băng và Tidal Basin, các trò chơi dưới nước  vắng hoe, không thấy du khách. Đêm ấy hàn thử biểu chỉ 12 độ F.

Nơi bạn cư ngụ khí hậu ôn hòa ấm áp, có lẽ bạn chưa thấy tuyêt rơi và chưa”thưởng thức” cái lạnh vùng Hoa Thinh Đốn năm nay. Ngồi  nhà nhìn qua cửa kinh thấy hoa tuyết rơi rơi  hay xem trên màn ảnh thấy tuyêt trắng  phau phủ lên cành cây, đường phố, đẹp như  bức tranh tuyệt  mỹ của nghệ sĩ tài ba. Nhưng nếu bạn phải cào tuyết dọn sạch lối đi hay  quét tuyết bám lên xe để có thể đến sở đến trường cho đúng giờ thì mùa Đông không dễ thương đâu.

Hôm nay bên ngoài thời tiết khắc nghiệt, tuyết rơi lạnh lẽo  được ngồi trong nhà thoải mái với gia đinh, có chăn nệm ấm êm mình bùi ngùi nhớ  bà con nghèo  quê  nhà, những người vì mưu sinh,  vì nhiêm vụ phải làm việc nơi gió rét, những người vô gia cư .... mình ước ao họ có đời sống tốt đẹp hơn

Bạn thân mến,

Được sống ổn định trên đất nước tự do này, mình luôn cám ơn  bà con thân hữu với cả tấm lòng, những người đã giúp  gia đình mình, đưa đón đến trường, sở, ghi danh nhập học... trong lúc đầu khó khăn khi mới định cư nơi xứ lạ. Mình cám ơn nước Hoa Kỳ  đã đón nhận, cưu mang, tạo công việc làm ăn cho gia đình mình,  giúp diều kiện các con  được đi học để thành người hữu dụng lúc trưởng thành như hiện nay.

Cuối thư, mình xin chúc bạn và gia đình, quý đồng hương Việt khắp nơi trên thế giới một Năm 2019 luôn tươi vui, mọi sự tốt lành như ý. Mình có bài thơ “con cóc” gởi bạn xem cho vui:

 
Năm Mới thủ đô rét buốt da,

Mùa Đông lạnh lẽo xứ cờ Hoa

Đường đi trơn trợt nhiều băng tuyết

Âm áp vui tươi kẻ có  nhà

 
Hết lòng mong ước đồng bào ta,

Công việc làm ăn được thuận hòa.

Bạn hữu  gia đình đều hạnh phúc,

Người người no ấm trẻ hay già.

Đầu năm 2019

Ngọc Hạnh

Ý kiến bạn đọc
17/02/201916:44:50
Khách
Người già nên tìm miền nắng ấm để sống. Nhiều khi không muốn rời xa con cháu nên phải chịu khó “nín thở qua sông” cho dù cả tháng cũng chưa gặp được con cháu đến một lần, thường chỉ gặp qua…Facebook. Có nhiều người lại lười không muốn moving, mùa đông cứ than da khô nên ngứa, sụn chai nên nhức thấu xương.
Có nhiều nơi rất tốt cho người già sinh sống. Nam Cali nắng ấm nhưng nhà cửa đắc đỏ, lâu lâu động đất rung rung, lập cập lai rai như hai hàm răng hết thời của mình.
Năm xưa tôi qua Florida làm thấy khí hậu và thời tiết ôn hòa rất tốt cho người lớn tuổi nhưng lại bị cái năm nào bão cũng viếng thăm. Già thì tay chân thường loạn quạng mà cứ phải gom đồ hồi hộp lái xe chạy bão thì cũng chả nhàn tí nào.
Phía bắc Houston hay vùng Nam Dallas, Fort Worth là lý tưởng nhất cho người già. Chợ búa, hàng quán VN đầy đủ, nhà cửa tương đối vẫn còn rẻ, không tuyết rơi gập lối, không động đất, bão tố, thời tiết luôn ấm áp, chỉ có tiền trợ cấp ít hơn Cali chút chút thôi.
Đất lành chim đậu.
16/02/201919:28:55
Khách
So với Alaska thì mùa đông ở Washington chỉ là sự giao mùa giữa hè và thu ở Alaska. Mùa Đông Alaska dài 6 tháng, tuyết bắt đầu từ tháng 11 và tan hết vào tháng cuối tháng 4. Hôm nay ngoài trời lạnh 10 độ Fahrenheit, hôm qua là âm 7 độ Fahrenheit.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,613,056
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến