Hôm nay,  

Ý Xuân Tuyết Trắng

23/02/201900:00:00(Xem: 12018)
Tác giả: Triều Phong (TPN)

Bài số  5623-20-31429-vb7022319

 
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. Sau đây,  thêm bài viết đầu năm mới Kỷ Hợi của ông.

 
viet ve nuoc My (1)
Lễ chào quốc kỳ VNCHtân xuân Kỷ Hợi tại Dayton, Ohio.

viet ve nuoc My (2)viet ve nuoc My (3)viet ve nuoc My (4)
Gia đình tác giả chỉnh tề lên chùa hành lễ.

 
***
 

Sáng mùng Sáu Tết năm Kỷ Hợi 2019, trời trở lạnh lại sau vài ngày khá ấm tuy thế vợ chồng con cái chúng tôi vẫn nô nức chuẩn bị đi chùa Lễ Phật.

Để cho con nhận thức được tầm quan trọng và ý nghĩa về sự thiêng liêng của phong tục Tết Nguyên Đán, ngay từ khi trời còn chưa sáng hẳn tôi đã thức dậy chuẩn bị áo quần cẩn thận cho hai cha con nhằm muốn dạy cho con biết sự ăn mặc tươm tất, chỉnh tề tới chùa trong ngày đầu năm mới là chuyện bắt buộc cần thiết.  Bởi ngoài cái chuyện “người đẹp nhờ lụa” thì đây còn là sự thể hiện của lòng kính Phật, trọng Tăng nữa!

Sau khi sửa soạn xong chúng tôi sang Springboro; là thành phố cạnh bên để đón nhạc mẫu tôi vào lúc chín giờ.  Mẹ tôi sau khi bi té cách nay vài năm thì bây giờ sức khoẻ của bà yếu đi rất nhiều, bà đứng bằng “walker,” bước phải có người dìu đỡ nhưng bà vẫn tha thiết muốn được đến chùa lạy Phật, thăm thầy.  Ước mơ đơn giản và nhỏ nhoi ấy của người già ở Mỹ này coi vậy mà không dễ dàng thực hiện được do tình cảnh neo đơn hay con cái bận bịu mưu sinh thế nên chúng tôi cũng cố gắng đưa bà đến chốn tôn nghiêm ít nhất là một lần vào ngày đầu năm để bà thỏa mãn ước nguyện và tìm chút bình an trong tâm hồn.

Vì là chủ nhật, thời tiết lại giá lạnh nên ít xe cộ lưu thông.  Đường sá vắng ngắt, những đồng cỏ  mênh mông ở hai bên đường tàn úa, trắng bệt, nằm đông cứng làm cho khung cảnh mùa đông tại đây buồn tênh.

Cũng như mọi năm, Chùa Tịnh Quang ở Dayton, Ohio sẽ cử hành lễ vào lúc mười giờ.  Khi tới nơi chúng tôi thấy đã có một số phật tử tề tựu trong và ngoài chánh điện rồi.  Đàn ông thì có một ít vị trang trọng trong các bộ âu phục thẳng nếp, phụ nữ thì đài các, tha thiết lộng lẫy trong những chiếc áo dài gấm hoa đầy màu sắc, bay phất phới trong mỗi bước đi, trẻ em được cha mẹ cho ăn mặc đẹp đẽ, đặc biệt là các bé trai bé gái thì rực rỡ trong mấy chiếc áo dài khăn đóng nhỏ xíu vô cùng xinh xắn khiến cho không khí vui tươi rộn ràng hẳn lên.

Chùa lúc này được trang hoàng lộng lẫy hơn với các hoa đăng đỏ treo lủng lẳng hai bên lối đi.  Dưới chánh điện, phía bên trái có trưng bày một cây mai vàng thật to và cây đào lại khoe mình đỏ thắm bên phải, tuy là các cây giả nhưng đó là biểu tượng mùa xuân của người Việt lưu vong đang sống nơi xứ tuyết.  Trên chánh điện hoa quả xanh tươi được bày biện rất nhiều dưới ánh đèn sáng choang, hào quang lấp lánh.  Nơi hậu điện, bàn thờ tổ và hai bàn linh cũng đầy hoa quả với hương trầm thơm ngát.  Nhìn chung cả chùa ngập tràn hai màu đỏ vàng; màu của an bình thịnh vượng.

Đúng mười giờ mười lăm phút Cô MC dẫn chương trình mời mọi người vào trong chánh điện để hành lễ.  Sau khi Ban Cung Thỉnh mời Thầy Trụ Trì, Thượng Tọa Thích Tâm Hiền và Sư Cô Thích Nữ Như Hương vào chánh điện xong thì Thầy đã khai mạc buỗi lễ bằng một huấn từ ngắn gọn đoạn cùng mọi người tụng kinh Bát Nhã khai xuân nhân dịp đầu năm.  

Kế đến Phật Tử Nguyễn Thảo Phương đăng đàn tiếp nối chương trình để cảm tạ các vị ân nhân đã đóng góp tịnh tài, tịnh vật, công sức cho Hội Chợ  Tết, do Chùa Tịnh Quang tổ chức Văn Nghệ Mừng Xuân Kỷ Hợi 2019 vào Chủ Nhật, ngày 03 tháng 02 năm 2019 tại Unity Banquet Center  trên đường Cincinnati, Dayton , OH bằng phần trình diễn của Ban Nhạc Tuấn Phong với sự góp mặt của nghệ sĩ khiếm thị Nguyễn Đức Đạt và ca sĩ Thành Lễ cùng nhiều anh chị em khác để gây quỷ thỉnh tượng Phật cho chùa sắp tới.


Và đặc biệt hơn; đây là năm thứ hai trong chương trình đón Tết Nguyên Tiêu, Chùa Tịnh Quang đã phối hợp cùng cộng đồng và những hội đoàn, đoàn thể không phân biệt tôn giáo tại Dayton và các vùng phụ cận  để làm Lễ Thượng Kỳ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) nhằm tri ân, tưởng nhớ tới các bậc tiền nhân đã có công dựng nước và anh linh những chiến sĩ đã hy sinh để bảo vệ quê hương Miền Nam Việt Nam, những đồng bào đã chết trên đường vượt biên, vượt biển tìm tự do…

Mọi người lần lượt ra khỏi chùa và đứng vây quanh kỳ đài để làm “Lễ Thượng Kỳ đầu năm Kỷ Hợi 2019.”  Dù trời rất lạnh và dự báo thời tiết cho biết là tuyết sẽ rơi vào mười hai giờ trưa nhưng vẫn có đông đảo người lớn và trẻ nhỏ tham dự dưới thời tiết khắc nghiệt.

Buổi lễ do những chú bác cựu quân nhân trong các bộ quân phục của các quân binh chủng của Quân Lực VNCH bên Hội Cao Niên đảm trách được cử hành long trọng và chu đáo dưới sự minh chứng của Thầy Tâm Hiền.  Ngoài ra cũng đã có các vị cựu quân nhân từ những tiểu bang lân cận như Michigan, Illinois.. đã không quản ngại đường xá xa xôi để về tham dự buổi chào cờ quan trọng này.

Giữa cảnh u buồn, buốt giá mùa đông, trong khung cảnh yên lặng của một buổi sớm mai bỗng tự nhiên có một số người Việt ly hương từ xa kéo về, vây quanh, tụ tập trang nghiêm dưới những lá quốc kỳ đang tung bay trong gió để tiến hành một buổi lễ mang màu sắc biểu tượng của nền tư do dân chủ làm không ít cư dân bản địa tò mò.  Họ vén màn cửa sổ nhìn thích thú và có vẻ mến phục những người xa lạ đã mặc cho giá rét cùng các em nhỏ đứng hành lễ trang trọng dưới lá quốc kỳ của tổ quốc họ.

Trong không khí lạnh lẽo trang nghiêm, gió lạnh căm căm thổi từng đợt, môi tôi run bần bật theo nhạc kỳ của quốc ca Hoa Kỳ, quốc ca VNCH, của phút mặc niệm những người đã khuất mà lòng không nén khỏi nỗi ngậm ngùi một thưở.   Ôi, tổ quốc nơi xa nhưng hồn thiêng sông núi như phảng phất đâu đây trong giờ phút thiêng liêng đó ở mỗi từng con người hiện diện lúc ấy!

Sau phần chào cờ là tới tục lệ đốt pháo đuổi tà ma.  Lúc tiếng pháo vang rền chấm dứt, các phật tử lần lượt trở vào chùa để xem đội lân biểu diễn khi trống bắt đầu rộn rả giúp vui cho mọi người với phần văn nghệ phụ diễn của các em nhỏ Lớp Việt Ngữ Chùa Tịnh Quang phụ trách.  Buổi lễ đầu năm kết thúc trong vui vẻ, vái chào, chúc tụng lẫn nhau dưới mái chùa thân thương.  Một số người xuống nhà dưới thọ trai số khác lại tíu tít chụp hình kỷ niệm mừng Xuân Kỷ Hợi!

Và dù đã rất cố gắng để về sớm nhưng cuối cùng gia đình chúng tôi cũng chỉ rời khỏi chùa khi tuyết bắt đầu rơi do mẹ tôi đi đứng khó khăn.  Trên đường về tuyết xuống như bông chẳng mấy lúc phố sá đã trắng nhòa.  Nhìn những hoa tuyết rơi trên mặt kính và vội tan biến dưới sức nóng do nhiệt độ trong xe toả ra tôi trộm nghĩ đối với người Việt sống ở các tiểu bang lạnh việc đi lễ chùa đầu xuân có một ý nghĩa rất to lớn bởi đối với người lớn tuổi ngoài việc đến chùa “lạy Phật, lạy ông bà tổ tiên, cầu cho gia đạo được bình an, vạn sự hạnh thông, phước duyên tăng trưởng, vững bền đạo tâm,” để gặp gỡ, thăm hỏi lẫn nhau thì đây còn là trách nhiệm và bổn phận của chúng ta đối với con cháu, với thế hệ mai sau vì nó cũng là dịp để chúng ta đưa con cháu đến với Cộng Đồng Việt Nam tại điạ phương nhằm cho các cháu biết thế nào là phong tục tập quán của người Việt Nam ta trong ngày lễ đầu năm, ý nghĩa to lớn của Tết Nguyên Đán, để các cháu có cơ hội tiếp xúc, trò chuyện bằng tiếng Việt và gìn giữ tiếng Việt vì “tiếng Việt còn, người Việt hải ngoại còn, Tết cổ truyền còn!”

Dayton, ngày 12 tháng 02 năm 2019 (Nhằm mùng Tám tháng Giêng năm Kỷ Hợi)

Triều Phong (TPN)

Ý kiến bạn đọc
01/03/201914:18:49
Khách
Khách,
Tôi rất đồng ý với ước mơ ấy của tác giả. Mong muốn tuy bình thường nhỏ nhoi đó nhưng cũng vô cùng khó vì trẻ em Việt ở đây gặp nhau chỉ nói tiếng Mỹ với nhau thôi, tôi hay để ý nên thường nhắc nhở chúng dùng tiếng Việt luôn miệng huống hồ các bậc cha mẹ chẳng bao giờ đưa con tới gần những sinh hoạt cộng đồng thì làm sao chúng nói và biết tiếng Việt được. Thật đáng thương thay!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,243,597
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến