Hôm nay,  

Bạn Cũ Vào Chùa Xuất Gia

28/04/201900:00:00(Xem: 13380)
Tác giả: Y Châu
Bài số  5676-20-31481-vb8042819
 
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người,  và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là hai bài viết mới.

***

Gần đây một hôm có người bạn thâm giao, chúng tôi từng học chung trường ở Nha Trang, nhà ở Homestead, cách nhà tôi không xa, gọi tôi:    - Chúa nhật nầy đến nhà anh, có người muốn gặp, người nầy biết anh từ còn thuở học trò đến khi vào quân đội...

Tôi hỏi lại:

- Anh ta tên gì?

- Người nầy đã thay tên đổi họ, đến đi sẽ biết liền!

Đúng ngày giờ, tôi chở thêm đứa con theo, để gặp người lạ. Khi đến nhà anh, có nhiều xe đậu kín, tôi khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu. Khi vào nhà anh, rất đông người, mọi người ngồi quanh một cái bàn nối dài, ở đầu bàn là một vị sư đang giảng Phật Pháp.

Rồi anh sắp tôi ngồi kế bên anh và vị sư. Tôi không hiểu gì cả, chỉ tuân theo sự sắp xếp của anh.

Sau khi xong một phần bài giảng, vị sư quay sang tôi:

 - Hơn mấy mươi năm mới gặp lại, YC khỏe không?

Qua giọng nói và dáng điệu, tôi ngờ ngợ:
 

 - Xin lỗi thầy có phải là Đ. Nan?

Đúng Đ. Nan, ngày xưa học chung lớp với tôi giờ là nhà sư. Sau đó Đ. Nan kể cho tôi nghe về con đường đến cửa thiền, xuất gia và hiện nay đang trụ trì một ngôi chùa, ở một tiểu bang vùng Trung Tây.

Trong khi trò truyện ,  trong đầu tôi bỗng bật lên một hình ảnh từ thời còn ở quê nhà cách đây chừng 40 năm, khi chúng tôi đang ngồi ở một quán cà phê, ngoài trời mưa rả rích. Khi cơn mưa vừa tạm ngưng thì có nhiều người vội vàng chạy ra, trong số nầy đặc biệt có một người mặc đồ vàng, đầu không tóc như một thầy tu Phật Giáo, vừa kéo cái áo dài lượt phượt, rộng thùng thình lên để tránh mấy vũng nước mưa còn đọng trên mặt đường. Nhìn vị sư, tôi thấy quen quen, nhưng không nhớ ra được là ai.

Tôi nhắc lại chuyện xưa, "người mặc đồ vàng, đầu không tóc từ quán cà phê bước ra,  Đ. Nan trả lời ngay:

 - Chính là tôi, sau một thời gian tu học, đó là lần đầu tiên trở về thăm nhà...

Tôi nói xin chúc mừng thầy, đã vượt qua được nhiều thử thách, ngũ giới cấm, tam quy, theo chân Đức Thích Ca Mâu Ni, để giúp mình, giúp cho người đời thoát cảnh trầm luân, bể khổ.

Nhiều người muốn như thầy nhưng có được đâu!

Y Châu

Ý kiến bạn đọc
28/04/201912:58:34
Khách
TU là cõi phúc, TÌNH là dây oan
Có mấy người chịu vào cõi phúc khi đã lụy tình ???
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,255,784
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của An Trinh là ba lá thư:, trong đó có Thư gửi "cu Nam" kể về tâm sự bà mẹ gốc Việt tại Mỹ
Diner là một loại nhà hàng lớn có thể đãi khách tới vài trăm người, nhỏ phục vụ khách tới ăn khoảng vài chục người. Đa số Diner có chỗ đậu xe cho khách. Các món ăn bán cho khách thường
Department giải-tán. Mọi người kể cả manager cũng chuyển đi khu vực khác. Nghe nói là department được lập ra để thí-nghiệm một lối làm mới. Không xong. Thì thôi. Không xong, thì tôi gặp Thảo.
Điều khó quen nhất cho nàng, là giọng nói đặc sệt địa phương của chàng mà vài người bạn của nàng gọi là giọng "Bắc Kỳ rốn".
Tin Trung Tứơng Ngô Quang Trưởng vừa qua đời ở Virginia, miền Đông Hoa Kỳ, làm vợ chồng tôi bàng hoàng. 
Trần Quốc Sỹ là một tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, từng nhận giải danh dự. Ngoài công việc kỹ sư
Tôi coi Ti Vi họ nói một tuần mà có ba vụ, giết ngừơi trong trường học, vụ chót có năm đứa trẻ chết. Tội nghiệp, những đứa trẻ nầy là trong trừơng riêng, con của những ngừơi "tu" tên là người Amish.
Lúc mới qua Mỹ, chân ướt chân ráo, đi đâu tôi và gia đình cũng phải nhờ bà chị lái xe đưa đi.  "Mi mới qua đây mà "mướn" được người tài xế
Cứ mỗi năm vào dịp lễ tạ ơn (thanksgiving), chùa Diệu Pháp ở San Gabriel có tổ chức ba ngày tu học tại tu viện Bảo Pháp. Đây là tu viện được xây dựng khoảng 10 năm dưới chân núi
Liễu thắng gấp xe trên driveway, đổi qua số PART, tắt máy, nghiêntg người qua bên với lấy cái xấc tay, bước nhanh xuống đất, đóng mạnh cửa xe , bấm nút alarm, hối hả mở cửa vào nhà
Nhạc sĩ Cung Tiến