Hôm nay,  

Bà Mẹ Tội Nghiệp

20/05/201900:00:00(Xem: 17384)
Tác giả: Đoàn Thị
Bài số  5693-20-31500-vb2052019

Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của Đoàn Thị viết nhân Ngày Lễ Mẹ 2019.

***

Năm đó tôi đón xe đò Lộc tại chợ Hòa Bình lên Las Vegas thăm gia đình chị, tôi đến sớm nên được xếp ngồi băng ghế sau lưng bác tài, xe sắp lăn bánh bà khách ngồi cạnh bác tài nhường chỗ cho một ông cụ vừa được con cháu dắt lên xe.

Bà xin tôi ngồi vào trong nhường cho bà ngồi bên ngoài vì bà bị say xe, tôi vui vẻ chấp nhận.

Sau khi an tọa bà mời tôi gói xôi, tôi cảm ơn bà vì tôi không ăn sáng mà chỉ uống cà phê, bà cất gói xôi vào túi thức ăn to kềnh đặt dưới chân bà.

Tôi thầm nghĩ chắc bà “na” (mang)  bánh bột lọc, xôi, chè, chả… đặc sản Little Sài gòn lên xứ Sòng Bài như cô em tôi thường làm mỗi lúc đi thăm gia đình chị và cháu tôi.

Xe lăn bánh ra khỏi Santa Ana, bà mở lời :

- Chị lên thăm gia đình ?

- Vâng, mà sao chị biết tôi thăm người nhà ?

- Thì chị cũng mang túi đồ có khác tôi đâu, ai dưới này lên đó thể nào cũng tay xách nách mang thôi.

Tôi cười :

- Chị nói đúng nhưng chỉ một nửa thôi, tôi lên thăm chị tôi nhưng tôi không phải dân Bolsa.

- Thế chị ở tiểu bang nào ?

- Tôi ở tận  u Châu chỉ có đặc sản xứ Tây chứ không có thực phẩm Sàigòn Nhỏ.

Tôi đưa cho bà xem mấy hộp Pâté nhỏ như loại cá hộp và biếu bà một hộp ăn thử.

Bà lắc đầu:

- Cảm ơn chị tôi nấu sẵn thức ăn cả tuần, hơn nữa bao tử tôi bây giờ yếu nên không dám ăn đồ hộp có gì lại phiền con cái.

Nghe bà than tôi muốn hỏi thêm nhưng ngại vì vừa mới quen không dám thắc mắc, như đoán được suy nghĩ của tôi, bà tâm sự.

Hai vợ chồng tôi có mỗi một mụn con, từ lúc con bé tốt nghiệp BS nó lên đây làm việc, lấy chồng cũng là đồng nghiệp, sinh thằng cu được sáu tháng rồi đi làm trở lại, thế là tôi phải lên làm vú em. Cứ sáng thứ hai tôi đón xe đò lên trông cháu, sáng thứ bẩy về đến Bolsa chồng tôi ra bến xe đón rồi đưa tôi đi chợ, về nhà chuẩn bị nấu thức ăn cho tôi và ông nhà tôi cả tuần sau, đến tối tôi mệt lã.

Tôi đi đi về về thế này hơn một năm rồi thằng cu chạy nhảy tung tăng đuổi theo nó đuối luôn, còn ông nhà tôi cằn nhằn vì tôi bỏ ông ở nhà cu ki ăn ngủ vào ra một mình nghĩ cũng tội ông thật.

Tôi thắc mắc:

- Thế con gái chị nghĩ sao khi anh chị phải mỗi người một nơi ?

- Nó chả nghĩ chi cả, nó bảo chỉ tin mẹ nên không thuê người ngoài trông con, tôi nói chuyện bố nó cằn nhằn tôi mấy lần mà nó có tha tôi đâu.

Nói đến đây mắt bà đỏ hoe, tôi nắm lấy bàn tay gân guốc của bà an ủi :

- Khổ thật chị có một đứa con duy nhất nên cũng khó xử.

Bà chớp mắt thở dài :

- Đã thế ông nhà tôi còn làm áp lực bảo tôi phải chọn ông ấy hoặc con gái, chị nghĩ tôi phải làm sao. Tôi hỏi nó tính sao, nó nài nỉ tôi ráng nuôi cháu thêm vài năm, hơn nữa cuối tuần tôi đều về với ông ấy chứ có bỏ đi luôn đâu.

Nghe nó trả lời như thế ông gọi điện thoại mắng nó một trận, cha con giận nhau, tôi ở giữa rối bời, con nó cứ nài nỉ, chồng cắn đắn khổ lắm chị ơi.

Dứt câu bà lại ứa nước mắt, tôi nắm tay bà :

- Đúng là bỏ thì thương vương thì tội, chồng chị bực tức cũng phải, anh chị đã tròn nhiệm vụ nuôi con, gã chồng, đáng lý con gái phải báo hiếu cha mẹ chứ sao lại bắt chị xa anh để lo cho chúng nó.

Bà phân trần:

- Nó có cho tôi tiền tháng nhưng tôi đâu có cần, ông ấy có tiền hưu, tôi có tiền già, chị nghĩ xem chúng tôi ăn bao nhiêu, quần áo cũng chả cần mua sắm nhiều, tôi chỉ lo tối hôm xảy ra chuyện gì ông ấy một mình xoay trở ra sao, còn thuốc men phải uống mỗi ngày nữa đấy.

Giọng bà nghẹn lại, nước mắt rơi lả chảy, tôi nghe mà cầm lòng không nổi.  cùng khóc với bà, qua cơn xúc động, bà kể tiếp:

- Vừa rồi ông ấy dọa sẽ bỏ tôi luôn nếu tôi cứ tiếp tục đi cả tuần, ông làm dữ tôi cũng sợ nhưng lên đây nó nỉ non tôi lại xiêu lòng, cả ngày trông cháu mệt đừ thế mà đêm đến chỉ tôi ngủ vài tiếng thôi, đôi khi chợp mắt được một lúc lại thao thức tự hỏi, mình làm đúng hay sai.

Vừa rồi nó bảo tôi ở lại để nó tổ chức ngày lễ Mẹ cho tôi, gọi điện thoại mời bố lên chung vui với gia đình nó. Ông nổi cáu la nó một trận, ông bảo nếu nó thương tôi thật lòng thì phải chở tôi về cùng vui với ông.

Nghĩ lại ông ấy nói đúng, cả ngày thứ bẩy hai vợ chồng nó đi chơi bỏ thằng cu cho tôi trông, chủ nhật đặt cơm nhà hàng với cái bánh kem và tặng tôi sợi dây chuyền mà tôi có vui gì, thương chồng ở nhà vào ra đơn chiếc.

Nói thật với chị tôi từng trăn trở, gần 70 tuổi mà còn long đong như con thuyền không bến, đôi lúc cũng giận con bé nhưng khi ôm thằng cháu lòng lại nguôi ngoai.

Đêm về cô đơn lắm, nhớ chồng, nhớ thuở HO dắt díu nhau qua đây lập nghiệp, sáng sáng đưa con đến trường, vợ chồng đến sở làm, con bé ra trường lên đây lập nghiệp.

Tôi về hưu trước, năm sau ông về hưu non để vợ chồng “hưởng đời” sau mấy mươi năm lam lũ, chúng tôi đi đây đó thăm bạn bè, rồi đi Cruise với nhóm cựu quân nhân của ông ấy, họ còn rủ đi chơi tận Bắc  Âu nữa đấy, mùa hè bên đó đẹp lắm mà chưa có dịp đi.

Ngày con bé lấy chồng chúng tôi mừng, đứa con duy nhất là niềm hãnh diện của gia đình, rồi nó sinh con hai bên nội ngoại vui mừng mẹ tròn con vuông, nó nghỉ sáu tháng nuôi con đến lúc đi làm trở lại nhờ tôi lên chăn cháu.

Ban đầu tôi háo hức lắm, đầu tuần lên đây cuối tuần về thăm chồng, ấy thế mà mấy bà bạn nhắc chừng, trông cháu vài tháng thôi vì tôi còn ông nhà phải chăm sóc, người già ở một mình, đêm dài hay nghĩ vẫn vơ, lúc đau ốm trông cậy vào ai, con cái nó có cuộc sống của nó.

Tôi đâu có tin lời mấy bà ấy, bây giờ hiểu ra thì con gái không chịu buông tha, sức khỏe của tôi cũng yếu hẳn, suốt ngày chạy theo thằng cu sợ nó té u đầu sứt trán mẹ nó than phiền, chân tay tôi va vấp sưng bầm để đỡ cháu mà con gái có hay biết gì, tủi thân lắm chị ơi.

Về nhà lại giấu chồng sợ ông bực tức lên tăng xông, thế mà có qua mắt ông được đâu, ông vạch tay chân tôi hạch tội, lại điện thoại mắng con bé, hôm sau lên đây còn bị nó cằn nhằn rồi lấy kem xoa bóp cho tôi, thế là đâu vào đấy, chồng buồn con gái thì vui, tôi không biết mình phải sống sao nữa.

. . .

Tôi an ủi và bảo bà cứ làm theo con tim của bà, tôi biết nói như thế cũng không giúp được bà vì trái tim bao la của người mẹ ôm hết con cháu vào lòng dù phải hy sinh cuộc sống lứa đôi của mình.

Tôi chia tay với bà ở bến xe Las Vegas mà quên hỏi tên vì chị tôi đến xách túi và kéo tôi lên xe chị.

Không biết bây giờ số phận bà ra sao, ngày lễ Mẹ năm nay bà đã được trả về với chồng chưa, con gái có mang chồng con về mừng lễ với bà hay lại giữ rịch bà trên đó để “tranh thu” thêm ngày thứ bẩy không phải trông con đi chơi với chồng như bà kể cho tôi nghe lần đó.

Sau này, mỗi năm đến ngày Mother’s Day tôi lại nhớ đến Bà Mẹ Tội Nghiệp của cô bác sĩ, người phụ nữ tóc muối nhiều hơn tiêu gầy nhom với trái tim bao la đập loạn nhịp vì yêu con yêu cháu.

Hy vọng cô BS đã làm mẹ, tuy chưa được chú bé vài tuổi tặng quà Ngày Lễ Mẹ, hiểu dùm, Mẹ chúng ta chỉ có Một mà thôi và hãy thương yêu trân quý mẹ khi bà còn sống.

Mong lắm giờ này bà khách cùng chuyến xe đò với tôi năm đó được vui sống bên cạnh chồng, sớm hôm có nhau như ngày đầu chúng mình hai đứa, cuối đời cũng chỉ hai đứa đầu bạc phơ nương tựa nhau đi trọn đường đời.

May 2019
Đoàn Thị

Ý kiến bạn đọc
23/05/201923:41:49
Khách
Chuyện con cái đối xử bạc bẽo với cha mẹ, tôi đã nghe rất nhiều trong thời gian làm việc, nghe khách hàng than thở; nhất là cảnh con cái lợi dụng cha mẹ trông con, khi con cái đến tuổi đi học lại trở mặt với ông bà, những người vất vả chăm lo cháu. Thậm chí có cảnh con cái gạt cha mẹ, anh chị em để chiếm đoạt nhà..v..v.. Tôi nghĩ rằng câu chuyện trên đây là có thật, vì không phải là chuyện hiếm khi xảy ra ở đây.
22/05/201905:12:13
Khách
Giúp con mình thì ko nên than hay oán trách con với người lạ như thế. Tôi cũng trông 3 đứa cháu nội trai 1 ngày cuối tuần để chia xẽ với cha mẹ chúng, bởi tôi và ba mẹ chúng đều đi làm, giúp ba mẹ chúng 1 ngày xả hơi cho khỏe. Mệt lắm đó, nhưng vui vì chúng làm tôi nhớ lại hồi tôi và các con tôi thuở nhỏ...tôi bận quá nên ko có thưởng thức trọn vẹn tuổi thơ của các con mình, giờ nhìn, lo và chơi với cháu để bù lại..già rồi nên rất mệt, nhưng tôi vui vì mọi người cùng vui. Đời mà, đâu có cái gì free...suy nghỉ kỷ lại thì biết tại sao mình như vầy...mình đầu tư thì mình sẽ hướng lời, đầu tư xấu thì lời xấu, đầu tư đẹp thì lời sẽ đẹp...ko chạy đâu khỏi...
21/05/201913:59:20
Khách
Có rất nhiều chuyện nghe tưởng như rất vô lý hay nghe xong tức sao mà nhân vật trong chuyện mà tác giả gặp lại quá khờ không thấy vấn đề. Thật ra nhiều khi chúng ta là người ngoài không rõ được mọi ẩn tình bên trong.
Thí dụ như người con gái trả cho bà một ngàn mỗi tuần bao luôn tiền xe. Hai vợ chồng về hưu, không có nhiều income nên chịu khó lên Vegas kiếm thêm ít nhiều. Chả lẽ nói thiệt với mọi người là con tôi trả tiền trông cháu nên già rồi mà cũng phải đi xa chứ nó không chịu nuôi không hai vợ chồng tôi.
Hay ở với ông chồng cứ hay cằn nhằn, cắn ca cắn cẩu lầu bầu suốt ngày nên bà tìm chỗ trốn cho yên thân. Chả lẽ khai với công chúng tôi lên Vegas để trốn ông chồng quái ác.
21/05/201905:40:02
Khách
Thưa bạn Bắc Cali, bà cụ có lẽ vì quá yêu con và cháu nên Không Dám từ chối lời nài nỉ của con gái.
Chào bạn Tai Nguyen, ông cụ có quyền đòi con gái Trả Lại Người Yêu cho cụ vì cụ không hạp café Lú và chê Dĩ Vãng.
Bạn Liên nói đúng, thương thì thương mà vướng vào thì tội lắm.
Anh Bờm mến, tôi cũng hy vọng giờ này bà cụ được an vui bên chồng, vì cuộc đời của hai cụ đâu còn bao lâu.
Cảm ơn Bắc Cali, Tai Nguyên, Liên và anh Bờm đã chia sẽ cảm nghĩ rất nhân bản, tình yêu khi bị lạm dụng thật đáng buồn.
21/05/201900:53:13
Khách
đọc xong thấy đau lòng va thương bà quá ,cả đời làm vợ làm mẹ rồi làm bà cũng chưa được thanh thãn , bình an trong tâm .... chắc kiếp này bà nợ con nợ cháu ,cầu xin cho bà hết nợ sớm đễ còn sống an lạc đến cuối đời
21/05/201900:46:01
Khách
Hiện tại tôi hy vọng là bà cụ đã thoát đựơc “ nợ trông cháu”, cám ơn tác giả đã viết lên thật là rõ ràng tình huống, để các bà nội, ngoại muốn có ý định giúp con trông cháu thì phải nghĩ cho kỹ, riêng bản thân tôi thì tránh được điều này khi đã thấy, đã nghe được rất nhiều bạn bè lâm vào tình trạng này , có người chỉ được thoát nạn khi con của chúng lên đại học cơ đấy.. Liên
21/05/201900:00:28
Khách
Aha! Tại sau ông bố không đi theo lên trên Las Vegas cùng phụ bà coi cháu luôn.
Rồi chiều chiều đi sòng bài chơi luôn, hay là ông bố không chịu đi xa tại gì nhớ mấy quán cafe LÚ hay là Vĩ Dang . Cái nầy phải hỏi lại tác giả à nhe, định nổ phải không?
20/05/201915:53:55
Khách
Bà Mẹ này tội nghiệp thật, nhưng bà đáng thương mà cũng đáng trách. Bà đã gần 70 thì ông chồng chắc ít nhất cũng ở tuổi đó mà bà nỡ để ông sống một mình ngày này qua tháng nọ để bà đi trông cháu ngoại cho cô con gái mà hai vợ chồng đều là BS, họ thừa tiến để thuê người trông con, và cô con gái có thể ở nhà hoặc làm bán thời gian để có thì giờ với con.
Bà không nghĩ rằng ở tuổi đó ông chồng có thể bị bệnh thình lình mà không có ai ở bên cạnh thì thật là nguy hiểm, có thể chết mà không ai biết.
Bà đáng trách một thì người con gái đáng trách 10.
Cám ơn tác giả đã cho đọc một bài thấm thía vè tình gia đình.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,759,756
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện ngắn nhân ngày Fathers Day sắp tới.
Tác giả sinh năm 1944, định-cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công công của các thành-phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đây là bài viết thứ ba của ông, tự sự của một cựu chiến sĩ về quê cũ tìm thăm mộ đồng đội cũ. Tác giả cho biết ông sinh tháng 10/1939. hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư ở Mỹ.
Tác giả cho biết ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Mừng tác giả trở lại trường học và mong ông viết thêm.
Ngày này, tuần tới sẽ là Fathers Day. Nhân dịp này, mời đọc bài viết mới nhất của Cam Li. Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến