Hôm nay,  

Ai Bảo Camping Là Khổ?

09/06/201900:00:00(Xem: 14699)
Tác giả: Tê Hát I Cờ Rét
Bài số  5710-20-31517-vb8060919

Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011. Tên chàng là Nguyễn Thy, ông xã của tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Hai mươi năm, bộ sách lịch sử ngàn người viết đưa tới nhiều thân tình giữa các tác giả.  Bút hiệu 'Tê Hát I Cờ Rét'   được chọn theo cách Cụ bà Trùng Quang gọi tên chàng theo lối đánh vần kiểu Bắc kỳ cũ. Bài viết mới nhất của THY được ghi “Hè 2019, kỷ niệm 30 năm tìm được “cái xương sườn cụt của tôi”. Bài đăng 2 kỳ.

image003
Ca viên Ca Đoàn Hồng Ân San Jose thời đầu.

image004
Sinh hoạt trong ca đoàn.

image007
Yosemite Half Dome: Hè 2019, người viết và “em xã”


***
Anh em ta mau cố chất cây khô vào đây đốt chung
Đêm khuya nghe tiếng tí tách cây khô nổ vang giữa rừng
Dang tay nhau đứng vòng quanh lửa hồng
Trông khói xanh gió đưa bốc cao
Cùng cầm tay hát đều chân bước
Lửa thêm sáng tươi xua tan bóng đêm
Anh em ta đùa vui ca hát
Hát cho đời vui vui thật vui...
"Nhảy Lửa" của Văn Giảng

Mỗi lần có dịp đi cắm trại với một nhóm bạn bè hoặc đoàn thể nào đó là bài hát năm xưa lại hiện về trong trí tôi khi ngồi bên ngọn lửa bập bùng trong màn đêm dày đặc của núi rừng...

Không biết cái thú cắm trại mà ở Mỹ này gọi là camping bắt đầu có từ thuở nào?   Bữa nọ (hơi rảnh).  Tôi thử mày mò trên mạng tìm hiểu thêm thì được biết cái mục ăn ngủ ngoài trời và vui chơi với thiên nhiên ở Mỹ bắt đầu có cách đây khoảng gần 160 năm, nghĩa là từ thời ông nội của ông Trump còn ở truồng tắm mưa lận.

**Ông Frederick Gunn là người sáng lập ra Gunnery Camp tại Washington, tiểu bang Connecticut có trường dạy cho nam học sinh thời bấy giờ.  Khoảng năm 1861.  Ông tổ chức một chuyến camping hai tuần lễ vào nơi hoang dã dựng trại và bày trò vui chơi cho đám trẻ. Các sinh hoạt gồm có: leo núi, câu cá, và ngắm cảnh thiên nhiên.  Và dĩ nhiên là cả đám tự nấu ăn lấy bằng củi đốt từ lửa trại với những thứ mang theo, hoặc săn, bắt được.

Mười ba năm sau, 1874.  Hiệp hội Young Women’s Christian Association (YWCA) lập một khu trại dành riêng cho phái nữ tại Pennsylvania, lấy tên “Sea Rest”.  Thời này, nước Mỹ còn bảo thủ "nam nữ cọ cọ có thai" nên camping toàn đàn bà con gái là chuyện đương nhiên.

Điều ngạc nhiên là mãi đến mười một năm sau.  Năm 1885, đám mày râu mới "ngộ" ra là đi camping nó lành mạnh và bổ ích như thế nào cho sức khỏe con người đủ mọi tầng lớp từ già đến trẻ.  Một nhóm đực rựa bèn lập ra khu trại YMCA (Young Men Christian Association) ở New York.  Và trại này vẫn còn hoạt động cho đến ngày nay.  Thời gian trôi qua, những khái niệm về camping ngày càng phát triển mạnh. Cộng thêm dân số ngày càng gia tăng và sự phổ biến của ngành kỹ nghệ xe hơi đã giúp cho hàng triệu người đi tới được nhiều nơi cắm trại xa hơn và lý tưởng hơn.  Theo thống kê, hàng năm ở Mỹ có khoảng hơn 42 triệu người đi camping ở mọi nơi, mọi chỗ.

Camping theo cấu trúc thay thế như trailers cũng bắt đầu vào những năm đầu 1900 và lan rộng kết hợp các phương pháp cắm trại khác tựu chung gồm những thứ cần thiết như: lều (tent), túi ngủ (sleeping bag), đèn măng xông (lantern), đèn pin (flashlight), vật dụng nấu bếp (xoong nồi lỉnh kỉnh).

Hiện nay, có trên 113,000 khu camping dưới sự điều hành của liên bang, và hơn 166,000 khu camping thuộc tiểu bang.  Ấy là chưa kể đến biết bao nhiêu khu camping khác nữa do tư nhân làm chủ rải rác khắp nơi trên nước Mỹ. **

Càng ngày xã hội càng văn minh hơn thì đi camping trở nên dễ dàng hơn.  Bao nhiêu kiểu lều khác nhau lớn nhỏ đủ cỡ được làm ra cho từ một đến chục người nằm.  Có những lều lớn được ngăn ra làm mấy phòng đàng hoàng, đã vậy phía trước lại còn nới ra giống như cái patio nữa.  Nhìn vừa đẹp, vừa gọn, mà lại không tốn quá nhiều công dựng lều hay xếp lại sau đó.  Nhờ vậy mà các cơ sở làm ăn như Big 5, Dick’s Sporting Goods, Sports Authority, Bass Pro Shop, Costco, v.v… cũng làm ăn khấm khá.  Số lợi tức cho riêng mục vui chơi ngoài trời như du ngoạn, câu cá, chèo thuyền, cắm trại, v.v., hàng năm nước Mỹ hốt cũng bộn bạc chứ không ít.  

Ngay từ nhỏ, tôi vốn mê những sinh hoạt ngoài trời như chơi thể thao (đạp xe, đá banh, quần vợt, bóng chuyền, bơi lội, v.v.)  Nhưng riêng với camping thì chắc là khoái nhất.

Hồi còn độc thân, cũng chính vì sở thích đi camping, câu cá mà sau này tôi “dính” được một "em" nặng cỡ trăm pounds đấy các bạn ạ!  Nói huỵch toẹt ra là nhờ tôi "chịu khó" đi camping mà lấy được vợ, chứ chả có ông tơ bà nguyệt nào mai mối gì ráo, thế mới lạ!  Vậy mà bà thầy bói ở chợ Tân Bình gần nhà ngày xưa bên Việt Nam thỉnh thoảng coi bói cho mẹ tôi dám phán một câu chắc như đinh đóng cột là số tôi lớn lên nếu không đi tu thì chỉ có ế vợ, vì vừa cù lần mà lại xấu giai nữa thì ma nào thèm ngó tới.  Nghĩ lại, có lẽ do phước đức ông bà để lại sao đó và tới đời con cháu là mình may mắn được hưởng ké.  Nên chẳng những tôi lấy được vợ ngon lành, đạo đức, giỏi giang, nàng lại còn khéo... "rặn" cho tôi được hai đôi "đầm, bồi" nữa cơ.  

Chuyện là như thế này:

Cách đây vài chục năm, người Việt mình ở San Jose, Cali chưa đông lắm. Năm 1982, khi vừa mới chân ướt chân ráo từ trại tị nạn qua Mỹ định cư được một tuần thì người cháu gọi bằng cậu kéo tôi vào ca đoàn nhà thờ ngay sau thánh lễ Chúa Nhật sinh hoạt cho đỡ buồn.  Và vì tôi cũng đã có ý định như vậy nên "ai kêu tui đó, có tui đây" hăng hái tham gia liền để có cơ hội sinh hoạt và được gần gũi với người VN mình.

Những năm tiếp theo.  Người Việt ở San Jose ngày càng đông dần do các đợt vượt biên, bảo lãnh, HO, v.v.  Riêng cộng đồng Công Giáo VN thì các hội đoàn và ca đoàn số thành viên gia nhập cũng theo đó tăng hẳn lên.  Trong khoảng thời gian này, chỉ bốn nơi có thánh lễ VN thì mỗi nhà thờ đều có một ca đoàn phụ trách: Đồng Tâm (St. Maria Gorretti, khu Senter Rd), Mẫu Tâm (St. Patrick, downtown SJ), Thánh Tâm (St. John, Milpitas), và Khiết Tâm (St. Lucy, Campbell).  Số ca viên của mỗi ca đoàn trên dưới bốn chục mạng chứ không ít.

Hè năm 1989.  Cách đây đúng ba chục năm.  Lần đầu tiên bốn ca đoàn khoảng hơn trăm người hợp lại với nhau tổ chức một cuối tuần camping vào dịp lễ Độc Lập Hoa Kỳ (July 4) tại Lake Sonoma (một trong những công viên có khu cắm trại của tiểu bang Cali nằm phía Bắc San Francisco, cách San Jose độ 3 giờ lái xe).  

Khu camping dành riêng cho nhóm lớn nơi đây khá rộng đủ sức chứa cho vài trăm người đã được chúng tôi sử dụng thoải mái bằng cách chia nơi dựng lều, khu ăn uống, và chỗ sinh hoạt cho cả nhóm.  Ba ngày camping nơi đây là dịp ca viên của các ca đoàn có cơ hội quen biết nhau, chia sẻ những kinh nghiệm trong đời sống phụng vụ qua thánh nhạc.  Ban ngày thì có những sinh hoạt tập thể với đủ các trò chơi lớn nhỏ.  Tối đến, sau khi cơm nước xong thì quây quần với nhau bên lửa trại đóng kịch, ca hát, kể chuyện tiếu lâm cho tới hai, ba giờ sáng.  

Ngày hôm sau trong lúc ăn trưa, tôi lấy một cái đĩa đựng cái hamburger, mấy cọng salad, và những thứ lỉnh kỉnh khác xong ngồi xổm dưới đất và bỏ mọi thứ hầm bà lằng xáng cấu trong đó. Bỗng nghe một giọng con gái cất lên có vẻ châm chọc:

"It looks so appetizing"!

Nhưng tôi hiểu ngầm ra tiếng Việt là "nhìn thấy gớm" (vì trông gớm thật). Tôi vội ngước lên để xem cô nàng nào mà dám cả gan mở lời chọc tôi như vậy.  A, thì ra là một cô em mới lớn nhưng đã… to gan.  Cô nàng trông cũng khéo từ mái tóc đến khuôn mặt, và quan trọng hơn nữa là "mặt tiền” và “sân sau” đều.... thoáng.  Nàng đang đứng tán dóc với vài cô bạn khác mà tôi nghĩ là họ cùng ca đoàn với nhau.  Tôi bèn "nhân vì sự ấy" đứng lên làm quen.  

Sau vài câu thăm hỏi thì được biết cô nàng là lính mới tò te vừa gia nhập ca đoàn nọ được chừng hơn tháng, và đây là lần đầu tiên được đi camping với một đám đông như vậy.  

Rồi không hiểu vì “phút đầu gặp em, tinh tú quay cuồng” hay hạp tuổi sao đó mà ôi thôi hai đứa nói chuyện đến… xế cả chiều.  

Hôm đó trời nóng, cả đám ngồi hóng mát dưới nhà chòi nơi camping cười giỡn với nhau. Sẵn có thùng cam để gần đó, cô nàng kiếm dao cắt cam và mời tôi ăn. Không biết là cam ngọt sẵn hay vì qua tay nàng khéo cắt mà cam ngọt lịm, khiến tôi là thằng bắc kỳ con nhà di cư nhưng không biết khách sáo là gì cứ tì tì xơi liên tục hết cả chục trái.  Để rồi sau lần camping đó, tự nhiên trong tôi "say ngất ngây" với cô nàng cắt cam…  

Vậy mà, mãi đến bảy năm sau tôi mới được phép "đưa nàng về dinh”.  Vì, nàng là gái út trong gia đình tám người con gồm bốn ông anh và ba bà chị.  Đã vậy, bố già là dân cảnh sát ngày xưa khó tính thứ thiệt nên bố bảo thằng tôi cũng không dám loạng quạng.

Bởi vậy, lúc mới quen nàng tôi thường hay nghêu ngao câu: “Nhà em Lão Gia rình trước ngõ...!"

(Còn tiếp một kỳ)

Tê Hát I Cờ Rét

Ý kiến bạn đọc
09/06/201915:25:04
Khách
Bài viết hay và vui lắm! Mong được đọc tiếp phần sau.
Cám ơn tác giả!
09/06/201912:56:02
Khách
Bài viết hay chưa đủ sao, còn khoe hình trai đẹp nhiều vậy ông I - cờ - rét?
Mong gặp ông bà tháng 8 tới...
Chúc vui và bình an
Phan
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,410,602
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến