Hôm nay,  

Ma Qủy và Thiên Thần

03/07/201900:00:00(Xem: 13351)
Tác giả: Chung Mốc
Bài số: 5729-20-31536-vb4070319

Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm trước khi ông còn ở Việt Nam và đã nhận giải đặc biệt 2005. Hiện tác giả đã an cư tại Hoa Kỳ và đây là bài thứ hai ông viết từ quê mới.

Ga Mat Qui OKA
“Gà mặt quỉ” (Ayam Cemani) gố Java, Indonesia.

***

*Ma

Dân gian thường nói: "Xấu như ma". Mình thấy không hoàn toàn như vậy. Có lẽ chỉ là do cách hiểu chưa hết vì một chữ bao hàm nhiều nghĩa khác nhau, có khi trái ngược hẳn.

Ví như nhà có người chết, bình dân thường gọi là nhà có đám ma. Người chết hiện về cũng là ma tất. Vậy ông bà cha mẹ ...những người đã chết đều xấu hết hay sao?

Má tôi mất đã hơn hai năm, ngày nào cũng mong Má về để được gần gũi như những ngày xưa. Rất tiếc là chỉ thấy được vài lần trong giấc mơ. Dù người ta có gọi là ma nhưng nếu mẹ về thật thì cũng là ma kính yêu vô cùng.

Hôm đám trăm ngày của bà cố Vực, con cháu và một số thân quen tụ tập lại nhà cũ của ông bà ở thành phố Wichita. Chuyện được bàn tán nhiều nhất là việc ông Trùm về đứng ở hiên sau nhà vẫy tay chào hai anh Mễ tới đổ đất làm vườn.

Hai anh Mễ này đâu biết ông là ai và đã chết rồi? Ấy vậy khi chú Thăng chỉ bức di ảnh của ông thì họ quả quyết là chính ông cụ này đã chào họ.

Mình tin sự việc này là có thật. Còn trong đám cháu chắt của ông có đứa nói chắc không dám ở nhà này vì sợ ma lắm.

Mình giải thích sơ sơ là ma đâu có xấu. Ma không hại đươc ai cả, cớ gì phải sợ?

Trong Lĩnh Nam Chích Quái có câu chuyện:

- Anh kia bị kẻ thù săn đuổi phải trốn vào rừng sâu núi thẳm, đói khát khổ cực trăm bề. Bất chợt thấy một con ma, anh hoảng sợ chúi nhủi vào gốc cây không dám nhìn lên và van xin này nọ, nhưng con ma cười khành khạch mà rằng:

"Ai đã làm cho ngươi ra đến nông nỗi này? Chính là loài người. Ngươi hãy yên tâm bầu bạn với ta. Chỉ con người mới đáng sợ và nên tránh xa".

Lại kể chuyện về ông anh rể tôi nhận đỡ đầu cho một gia đình tân tòng.

Tay này ngầu lắm. Một hôm chở vợ con sang thăm, thuyền phải đi qua một đám mộ lô nhô ở sông Ngang thì bỗng nhiên đứa con nhỏ mới hơn tháng của vợ chồng nó khóc thét lên. Lên tới nhà anh chị tôi mà nó vẫn cứ khóc như bị ai nhéo. Chị ấy bảo chắc tụi bay đi qua đám mộ đó bị "Tiểu nhi" (Ma con nít) theo chọc phá đó. Bây giờ một là phải đốt quả bồ kết, giẻ rách mà hơ thằng bé... Hai là phải qua chỗ đó năn nỉ các ngài bỏ qua cho.

Ha ha, mà bà chị tôi là người theo đạo Công Giáo "đạo dòng" mới chết cười chứ.

Thằng này điên tiết lên, một mình một chèo quày ngay trở lại, tới đám mộ nó đủ má, đủ mẹ um sùm, lại còn đe đem cuốc xẻng ra lật úp hết mấy cái mộ này lại.

Thế là mấy con ma lớn ở nhà vội vàng phôn cho đám ma ranh con kia phải lập tức về ngay đơn vị.

Còn đứa con nó ở nhà tự nhiên ắng tiệt, nằm ngủ êm như con heo con.

Vậy nên từ rầy các cháu chẳng phải sợ ma cỏ gì sất.

Cứ yên tâm

*Quỷ

Đã nhỡ miệng nhắc câu: "Xấu như ma" thì mới là một nửa.

Còn vế thứ hai: "Dữ như quỷ" thì cũng tiện thể bàn nhảm tí  cho vui cửa nhà.

Trai gái, vợ chồng thường gọi nhau bằng quỷ. Đôi khi chỉ để kể xấu mà không phải nói xấu.

Này nhé: Bà chị tôi kể hồi mới cưới mới 15 tuổi, cứ chồng đụng vào người là bả phủi lia lịa và la lên: Quỷ, quỷ, quỷ...một tràng.

Vậy mà sau đó ít lâu, có vô số quỷ con ra đời.

Đang tán tỉnh một cô gái miền Nam mà nghe cô ta chửi "Gủy Sứ hay Gủy Nà" là lúc cô ta chịu đèn rồi đó.

Xin trở lại chuyện trên đất Mỹ, thành phố Wichita.

Ở vùng này nếu mà có khách phương xa đến chơi thì thật tình không biết đưa đi đâu. Cảnh đẹp không có. Chỗ ăn chơi cũng không. Cho nên dân ở đây làm ra tiền không có chỗ tiêu. Tiền bạc còn dư "thiếu nhóc" gì. Phần đông bà con ta cứ mua vàng, lâu lâu đem ra ngửi chơi vậy thôi.

Vẫn chuyện hôm đám giỗ bà trùm Vực, có mấy anh con cháu bà trùm ở Texas qua tham dự. Chú Thăng thấy cũng bí rị như vậy, mà không lẽ cứ ở trong nhà? Mãi sau mới chợt nhớ ra nơi  chú nghĩ rất hấp dẫn để đưa khách thăm quan là nông trang của anh Luân, có nuôi một giống lạ là "Gà Mặt Quỷ" đen thui từ đầu đến chân, bộ lòng cũng đen, chỉ có huyết là đỏ.

Loại gà mặt quỉ này vốn gốc gác từ đảo Java, Indonesia, có tên gọi là Ayam cemani. Ayam tiếng Indonesia có nghĩa “gà” và Cenami tiếng Phạn (Sanskrit) có nghĩa là “Đen”. Nhưng loại gà mặt quỉ  này khác hẳn thứ “gà ác” nhỏ nhỏ mà người Việt thường biết. Được du nhập vào Âu Châu từ thế kỷ 18, từ lâu Ayam cemani đã được tây phương coi là món ăn đoắt giá, quí hiếm, nhưng mãi cuối thế kỷ 20 mới thấy được nuôi tại Mỹ. Riêng tại Việt Nam thì gà mặt quỉ hiện được coi là món ăn quí của hàng “đại gia” vì nó bổ đủ thứ.

Chuyến đi “tham quan” nông trang nuôi gà mặt quỉ xem ra được bà con hài lòng.

Vậy là “quỉ” không chỉ  rất đáng yêu mà còn rất đáng giá.

*Thiên thần

"Xinh như Thiên thần" là câu ca tụng toàn mỹ về vẻ đẹp của phụ nữ. Phụ nam đừng có mà mơ. Bởi các hình ảnh về Thiên thần bao gồm sự trong trắng, thuần khiết, dịu dàng... Coi bộ không có cửa cho các đấng mày râu rồi .

Từ nhỏ mình cũng nghĩ vậy vì thấy đa số là hình bán thân, không có khúc dưới thành ra càng nghĩ Thiên thần toàn là nữ thôi.

Mãi đến khi nghe Hùng Cường hát bài Thiên Thần Mũ Đỏ. Rồi nhất là nghe cha Tri đã đi du học Pháp và Rome về kể, ở bên đó có nhà thờ mà hình ảnh Thiên thần được phô trương trọn vẹn cơ thể. Đặc biệt là giới tính nam, thể hiện tính cách đơn sơ là không mặc quần, chim cò đầy đủ.

Rồi lại thấy Tổng lãnh Thiên thần Micae cầm vũ khí chiến đấu với ma quỷ rõ thật oai hùng. Chắc ăn Thiên thần là đàn ông rồi.

Vậy nên nếu mình là con gái sẽ chọn chồng có tiêu chuẩn như sau: Một tí xảo quyệt của quỷ. Hai tí ranh mãnh của ma và ba tí mạnh mẽ của Thiên thần.

Ba tính cách phải trộn lẫn vào với nhau mới thành người chồng "Lý...Trưởng" được.

*** Tự phê: Mình có cả ba "Đức Tính" này.

Hết xẩy con cào cào.

Chung Mốc

Ý kiến bạn đọc
04/07/201909:24:57
Khách
Người mang đầy đủ tố chất của Địa, của Thiên... Vậy mà không chịu vẫy vùng, múa bút cho đáng đồng tiền bát gạo.
Phí thật!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,896,164
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng một bài viết ngắn. Mong Y Châu tiếp tục viết, bổ túc dùm mấy dòng sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục và trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. 
Trước 1975, tác giả là một nhà thơ quân đội, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và hai lần nhân giải, 2001 và 2012.
Tác giả là Bác sĩ Vĩnh Chánh, thuộc Hội Y Khoa Huế Hải Ngoại. Thời chiến tranh, ông là YSĩ Quân Y Nhảy Dù. Bài viết sau đây được tác giả viết cho Mùa Giáng Sinh năm 2012. Chuyện là thật, nhưng họ và tên các nhân vật không hoàn toàn đúng sự thật.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Thư kèm bài viết, bà cho biết “Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn… 62 tuổi.
Tác giả sinh quán tại Hội An, Quảng Nam, tốt nghiệp Đốc Sự Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Cựu tù chinh trị, hiện định cư tại Virginia, đã góp bài cho Việt Báo Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Nhà văn Võ Phiến nhận xét về các nhân vật trong ba tập truyện của Phạm Thành Châu đã xuất bản, phải kêu là tuyệt vời. Sao mà họ chung tình đến thế. Nhân vật trong truyện mới của ông Châu sau đây còn “trên cả tuyệt vời”, nói theo kiểu các trang mạng phổ biến từ trong nước.
Tác giả là một dương cầm thủ đồng thời là nhà văn, có nhiều CD và sách đã xuất bản, từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là truyện ngắn mới của bà dành cho mùa giáng sinh đang tới.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là hai bài viết mới của ông.
Tác giả là cư dân Roches- ter, NewYork. Hình ảnh và bài viết về nước Mỹ đầu tiên của tác giả được chuyển tới bằng điện thư, được giới thiệu như sau:
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, cựu sĩ quan VNCH, cựu tù công sản, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, và sự lạc quan, yêu đời. Bài viết mới nhất là một họp mặt trường cũ, với niềm vui của tình thầy trò.
Nhạc sĩ Cung Tiến