Hôm nay,  

Ma Qủy và Thiên Thần

03/07/201900:00:00(Xem: 13372)
Tác giả: Chung Mốc
Bài số: 5729-20-31536-vb4070319

Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm trước khi ông còn ở Việt Nam và đã nhận giải đặc biệt 2005. Hiện tác giả đã an cư tại Hoa Kỳ và đây là bài thứ hai ông viết từ quê mới.

Ga Mat Qui OKA
“Gà mặt quỉ” (Ayam Cemani) gố Java, Indonesia.

***

*Ma

Dân gian thường nói: "Xấu như ma". Mình thấy không hoàn toàn như vậy. Có lẽ chỉ là do cách hiểu chưa hết vì một chữ bao hàm nhiều nghĩa khác nhau, có khi trái ngược hẳn.

Ví như nhà có người chết, bình dân thường gọi là nhà có đám ma. Người chết hiện về cũng là ma tất. Vậy ông bà cha mẹ ...những người đã chết đều xấu hết hay sao?

Má tôi mất đã hơn hai năm, ngày nào cũng mong Má về để được gần gũi như những ngày xưa. Rất tiếc là chỉ thấy được vài lần trong giấc mơ. Dù người ta có gọi là ma nhưng nếu mẹ về thật thì cũng là ma kính yêu vô cùng.

Hôm đám trăm ngày của bà cố Vực, con cháu và một số thân quen tụ tập lại nhà cũ của ông bà ở thành phố Wichita. Chuyện được bàn tán nhiều nhất là việc ông Trùm về đứng ở hiên sau nhà vẫy tay chào hai anh Mễ tới đổ đất làm vườn.

Hai anh Mễ này đâu biết ông là ai và đã chết rồi? Ấy vậy khi chú Thăng chỉ bức di ảnh của ông thì họ quả quyết là chính ông cụ này đã chào họ.

Mình tin sự việc này là có thật. Còn trong đám cháu chắt của ông có đứa nói chắc không dám ở nhà này vì sợ ma lắm.

Mình giải thích sơ sơ là ma đâu có xấu. Ma không hại đươc ai cả, cớ gì phải sợ?

Trong Lĩnh Nam Chích Quái có câu chuyện:

- Anh kia bị kẻ thù săn đuổi phải trốn vào rừng sâu núi thẳm, đói khát khổ cực trăm bề. Bất chợt thấy một con ma, anh hoảng sợ chúi nhủi vào gốc cây không dám nhìn lên và van xin này nọ, nhưng con ma cười khành khạch mà rằng:

"Ai đã làm cho ngươi ra đến nông nỗi này? Chính là loài người. Ngươi hãy yên tâm bầu bạn với ta. Chỉ con người mới đáng sợ và nên tránh xa".

Lại kể chuyện về ông anh rể tôi nhận đỡ đầu cho một gia đình tân tòng.

Tay này ngầu lắm. Một hôm chở vợ con sang thăm, thuyền phải đi qua một đám mộ lô nhô ở sông Ngang thì bỗng nhiên đứa con nhỏ mới hơn tháng của vợ chồng nó khóc thét lên. Lên tới nhà anh chị tôi mà nó vẫn cứ khóc như bị ai nhéo. Chị ấy bảo chắc tụi bay đi qua đám mộ đó bị "Tiểu nhi" (Ma con nít) theo chọc phá đó. Bây giờ một là phải đốt quả bồ kết, giẻ rách mà hơ thằng bé... Hai là phải qua chỗ đó năn nỉ các ngài bỏ qua cho.

Ha ha, mà bà chị tôi là người theo đạo Công Giáo "đạo dòng" mới chết cười chứ.

Thằng này điên tiết lên, một mình một chèo quày ngay trở lại, tới đám mộ nó đủ má, đủ mẹ um sùm, lại còn đe đem cuốc xẻng ra lật úp hết mấy cái mộ này lại.

Thế là mấy con ma lớn ở nhà vội vàng phôn cho đám ma ranh con kia phải lập tức về ngay đơn vị.

Còn đứa con nó ở nhà tự nhiên ắng tiệt, nằm ngủ êm như con heo con.

Vậy nên từ rầy các cháu chẳng phải sợ ma cỏ gì sất.

Cứ yên tâm

*Quỷ

Đã nhỡ miệng nhắc câu: "Xấu như ma" thì mới là một nửa.

Còn vế thứ hai: "Dữ như quỷ" thì cũng tiện thể bàn nhảm tí  cho vui cửa nhà.

Trai gái, vợ chồng thường gọi nhau bằng quỷ. Đôi khi chỉ để kể xấu mà không phải nói xấu.

Này nhé: Bà chị tôi kể hồi mới cưới mới 15 tuổi, cứ chồng đụng vào người là bả phủi lia lịa và la lên: Quỷ, quỷ, quỷ...một tràng.

Vậy mà sau đó ít lâu, có vô số quỷ con ra đời.

Đang tán tỉnh một cô gái miền Nam mà nghe cô ta chửi "Gủy Sứ hay Gủy Nà" là lúc cô ta chịu đèn rồi đó.

Xin trở lại chuyện trên đất Mỹ, thành phố Wichita.

Ở vùng này nếu mà có khách phương xa đến chơi thì thật tình không biết đưa đi đâu. Cảnh đẹp không có. Chỗ ăn chơi cũng không. Cho nên dân ở đây làm ra tiền không có chỗ tiêu. Tiền bạc còn dư "thiếu nhóc" gì. Phần đông bà con ta cứ mua vàng, lâu lâu đem ra ngửi chơi vậy thôi.

Vẫn chuyện hôm đám giỗ bà trùm Vực, có mấy anh con cháu bà trùm ở Texas qua tham dự. Chú Thăng thấy cũng bí rị như vậy, mà không lẽ cứ ở trong nhà? Mãi sau mới chợt nhớ ra nơi  chú nghĩ rất hấp dẫn để đưa khách thăm quan là nông trang của anh Luân, có nuôi một giống lạ là "Gà Mặt Quỷ" đen thui từ đầu đến chân, bộ lòng cũng đen, chỉ có huyết là đỏ.

Loại gà mặt quỉ này vốn gốc gác từ đảo Java, Indonesia, có tên gọi là Ayam cemani. Ayam tiếng Indonesia có nghĩa “gà” và Cenami tiếng Phạn (Sanskrit) có nghĩa là “Đen”. Nhưng loại gà mặt quỉ  này khác hẳn thứ “gà ác” nhỏ nhỏ mà người Việt thường biết. Được du nhập vào Âu Châu từ thế kỷ 18, từ lâu Ayam cemani đã được tây phương coi là món ăn đoắt giá, quí hiếm, nhưng mãi cuối thế kỷ 20 mới thấy được nuôi tại Mỹ. Riêng tại Việt Nam thì gà mặt quỉ hiện được coi là món ăn quí của hàng “đại gia” vì nó bổ đủ thứ.

Chuyến đi “tham quan” nông trang nuôi gà mặt quỉ xem ra được bà con hài lòng.

Vậy là “quỉ” không chỉ  rất đáng yêu mà còn rất đáng giá.

*Thiên thần

"Xinh như Thiên thần" là câu ca tụng toàn mỹ về vẻ đẹp của phụ nữ. Phụ nam đừng có mà mơ. Bởi các hình ảnh về Thiên thần bao gồm sự trong trắng, thuần khiết, dịu dàng... Coi bộ không có cửa cho các đấng mày râu rồi .

Từ nhỏ mình cũng nghĩ vậy vì thấy đa số là hình bán thân, không có khúc dưới thành ra càng nghĩ Thiên thần toàn là nữ thôi.

Mãi đến khi nghe Hùng Cường hát bài Thiên Thần Mũ Đỏ. Rồi nhất là nghe cha Tri đã đi du học Pháp và Rome về kể, ở bên đó có nhà thờ mà hình ảnh Thiên thần được phô trương trọn vẹn cơ thể. Đặc biệt là giới tính nam, thể hiện tính cách đơn sơ là không mặc quần, chim cò đầy đủ.

Rồi lại thấy Tổng lãnh Thiên thần Micae cầm vũ khí chiến đấu với ma quỷ rõ thật oai hùng. Chắc ăn Thiên thần là đàn ông rồi.

Vậy nên nếu mình là con gái sẽ chọn chồng có tiêu chuẩn như sau: Một tí xảo quyệt của quỷ. Hai tí ranh mãnh của ma và ba tí mạnh mẽ của Thiên thần.

Ba tính cách phải trộn lẫn vào với nhau mới thành người chồng "Lý...Trưởng" được.

*** Tự phê: Mình có cả ba "Đức Tính" này.

Hết xẩy con cào cào.

Chung Mốc

Ý kiến bạn đọc
04/07/201909:24:57
Khách
Người mang đầy đủ tố chất của Địa, của Thiên... Vậy mà không chịu vẫy vùng, múa bút cho đáng đồng tiền bát gạo.
Phí thật!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,973,216
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến