Hôm nay,  

Giã Từ Vũ Khí

13/07/201900:00:00(Xem: 14023)
Tác giả: Lệ Hoa Wilson
Bài số: 5737-20-31544-vb7071319

Tác giả là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011, với loạt bài tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Kỳ. Năm 2016, bà nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm với bài “Bốn Ngọn Đèn Cầy”. Sau đây là bài viết mới nhất của tác giả.

Thanmk You Veterans
Ê kíp thực hiện bữa ăn trưa mời 700 cựu chiến binh đang trong tình trạng không nhà và 200 thiện nguyện viên.

Ghi chú hình của người viết: “Sau lưng chúng tôi là bác sĩ Delzell, giám đốc chương trình,  đang nói chuyện, kế đó là cờ của CA và các đơn vị quân đội Mỹ. Trước mặt chúng tôi là tượng một chiến binh Mỹ mặc áo giáp chống đạn, kế đó là giày, hoa và thơ của gia đình gởi khi họ đang còn chiến đấu tại VietNam. Tất cả áo, giày , thơ v.v. đều được lượm từ các chiến trường trên các xác chiến sĩ tử thương.”

* * *

Stand Down.

Nhân mùa lễ Độc Lập và sắp tới mùa lễ Tạ Ơn, tôi xin nhắc lại một chút chuyện cũ và hy vọng từ kinh nghiệm chuyện cũ nầy chúng ta sẽ có một chuyện mới để tạ ơn xã hội và những người bạn Mỹ đã giúp đở chúng ta trong những bước khốn cùng. Xin mời bạn đọc và ủng hộ nhé

Thương yêu

- Lệ Hoa Wilson

Stand down là một danh từ đặc biệt trong quân đội Mỹ dùng để chỉ sự thuyên chuyển một đơn vị nơi chiến đấu về nơi hậu phương an toàn để dưỡng quân. Mấy mươi năm về trước những người chiến sĩ nầy đã được rút ra khỏi những làng mạc xa lạ đầy hầm chông, những chiến trường dầu sôi lửa bỏng đầy hận thù, chết chóc để vể với một quê hương an toàn có vợ hiền, có con thơ, có nghề nghiệp, có gia đình.

Nhưng dòng đời có chảy hoài theo ước muốn của mình đâu. Hãng xưởng đóng cửa, gia đình gãy đổ, thân nhân xa lìa, nợ nần chồng chất, những người chiến sĩ không phơi mình giữa sương gió của chiến trường Việt Nam nhưng lại phơi mình giữa một loại gió sương khác không kém phần khốc liệt và tàn nhẫn: gió sương của Kẻ Không Nhà!

Đây là năm thứ năm mà các đoàn thể nhân đạo Mỹ, các công ty lớn như McDonald, Burger King, Boeing v..v.. các tổ chức tôn giáo, trường đại học Long Beach, các cơ quan chánh phủ  và nhất là những người có một trái tim làm bắng tình yêu vĩnh cửu của Chúa và một tâm hồn đầy từ ái của Phật họp lại để tổ chức ba ngày chia xẽ và an ủi những kẻ bơ vơ, những kẻ đã hy sinh mạng sống và hạnh phúc để bảo vệ cho nền tự do của nhân loại.

Lần đầu tiên tham gia chương trình, tôi và thằng con 12 tuổi chỉ được phân công đứng sắp hàng bỏ vào bao nylon bàn chải và kem đánh răng. Có tới 200 người thiện nguyện gồm đủ mọi thành phần để phục vụ đủ mọi chuyện từ hớt tóc, nấu ăn, ca nhạc, khám bịnh, phát thuốc, kiếm việc làm, xóa bỏ ticket, ghi danh các lớp học, lắng nghe những tâm tình.

Tôi làm nghề di trú mà họ là dân Mỹ chánh cống, tôi thật là thừa thãi nhưng tôi không chịu thua. Năm sau tôi trở lại xin ban giám đốc cho tôi góp phần 2000 cuốn chả giò. Họ ngạc nhiên và vui mừng. Tôi vận động bạn bè và chúng  tôi đã gây được một chút ánh mắt yêu thương.  

Qua năm thứ ba tôi gan dạ xin ban giám đốc cho chúng tôi phục vụ trọn bữa ăn trưa cuối cùng.  Ái dà bạn ơi, phục vụ ăn trưa gồm có cơm rang, thịt bò xào broccoli, gà lăn bột chiên, mì xào tôm và dĩ nhiên chả giò cho 700 người cựu chiến binh và 200 thiện nguyện thì cái gánh nặng đó gọi là ...liều mạng! Nhưng trời thương và bạn bè thương, chúng tôi đã làm tròn sứ mạng.

Có những người Việt Nam rất vui mừng ủng hộ. Họ còn cám ơn chúng tôi đã cho họ một cơ hội để trả ơn. Họ thường ủng hộ các hoạt động của hội Cựu Chiến Binh Việt Nam nhưng chưa bao giờ có dịp giúp hội Cựu Chiến Binh Mỹ.  Nghe những tiếng WOW, Thank You very much và nhìn những ánh mắt vui tươi, những miệng nhai ngấu nghiến, chúng tôi thật hạnh phúc.

Họ được đối xử với tất cả sự sốt sắng và tận tâm của những người thiện nguyện. Họ được bác sĩ khám bịnh, khám răng, thử máu. Họ được các quan tòa ký tên xóa bỏ các giấy phạt. Họ được trường đại học dẫn dạy về các lớp học nghề. Họ được nhân viên xã hội ghi tên kiếm việc làm. Họ được tắm rửa cạo râu bằng nước nóng. Họ được ngủ yên giấc trong lều, không sợ những giọt mưa lạnh lẽo vô tình len lõi vào trong áo.   

Nhưng có lẽ trái tim của những người bạc phước nầy bị xúc động nhứt là lúc họ được cho ăn vì họ không bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ cho họ là đồ làm biếng. Họ không bị ném vào tay những khúc bánh mì thừa thải của kẻ phước dư.

Không, họ được đưa dĩa thức ăn tận tay với một nụ cười cởi mở, một ánh mắt chia xẽ, một tình người ấm áp. Họ nhận thức ăn và la lên: “Vietnamese women number one! we love your yellow ao dai! Can you be my girlfriend?!”  chúng tôi mỉm cười vui vẻ: “No,  we can’t be your girl friend but if you call us Aunties, we will introduce our nieces to you! OK nephews? Ha ha ha!”.

Gan dạ hơn nữa là chúng tôi lên sân khấu đồng ca bản “Saigon đẹp lắm Saigon ơi Saigon ơi!” Những kỷ niệm xưa ào ạt trở về. Những tiếng súng ầm ỉ. Những buổi tối cô đơn. Những giọt nước mắt cho người bạn nằm xuống. Những yêu đương hẹn hò với cô gái da vàng. Ôi Việt Nam, nơi chúng ta đã để lại máu xương và con tim....

Hai giờ trưa, bữa ăn hoàn mãn. Lễ hạ cờ và từ giã bắt đầu. Bản quốc ca Mỹ được ai đâu đó trong đám đông hát lên. Hai lá cờ Mỹ và cờ của Hội Những Người Chiến Sĩ Mất Tích được xếp lại gọn ghẻ. Hai cựu chiến binh trân trọng nâng cờ trên tay đi ngang qua sân cỏ , đến dưới lễ đài, kèm theo hai bên bởi hai cựu chiến binh khác. Cờ được trao qua tay ban tổ chức với lời nói chân thành : “ Chúng tôi xin trân trọng giao những lá cờ nầy đến tay quí bạn. Xin quí bạn đừng quên những người chiến sĩ đã phục vụ cho quốc gia và những người chiến sĩ hiện còn đang mất tích!”.

Rồi tất cả mọi người đứng lên ra sân cỏ, tay nắm tay làm thành một vòng tròn vĩ đại.Tiếng nhạc vang dội từ máy phóng thanh :

“Bạn hãy hãnh diện làm người Mỹ. Hãy  giúp cho những người té quỵ có một cơ hội để đứng lên....”

Một cảm xúc tràn đầy tình người dâng lên trong tôi. Tôi nắm tay ai đó đứng cạnh tôi và họ nắm tay ai đó đứng cạnh họ... Tất cả 700 người cựu chiến sĩ không nhà cùng 200 thiện nguyện viên cùng nối vòng tay , lẩm nhẩm hát và đung đưa theo tiếng nhạc. Cánh tay đưa cao, bàn tay  nắm chặt bàn tay, trong không gian của sân cỏ lúc đó không có Mỹ hay Việt,  gái hay trai, đen hay trắng, giàu hay nghèo, hữu phước hay vô phần. Lúc đó chỉ có Tình Người, một tình người thuần túy, lồng lộng, chan hòa.

Bài hát chấm dứt, vòng tay đứt đoạn. Bác sĩ Bob Delzell, giám đốc chương trình nhìn qua tôi và các bạn ,tất cả đều rưng rưng nước mắt , rồi nói: “ Các bạn chắc chưa có kinh nghiệm cho buổi lễ chấm dứt 3 ngày Stand Down. Lần sau xin nhớ mang kiếng đen!” (ý ông nói là để che đi những giọt nước mắt). Nói xong ông và người phụ tá gỡ đôi kiếng mát của họ xuống. Mắt của họ cũng đã ướt đẫm nước mắt. Tôi trợn mắt nhìn ông, có phải ông vừa khuyên tôi lần sau mang kiếng đen không? Ông mĩm cười lắc đầu: “I can help it! “

Rồi không một câu từ giã nào nữa, đoàn người đã được ăn no, ngủ kỹ trong ba ngày qua lặng lẽ xếp thành hàng dài lần lượt rời sân cỏ, tiến qua cổng đến bên các chiếc xe bus. Họ không cần phải nói những lời cám ơn nữa vì thật ra có lời nào đủ để cảm tạ những trái tim ngát hương nầy.

Từng chiếc xe bus sẽ đổ họ xuống những góc phố tối tăm, nghèo nàn. Từ các nẻo đường gió sương, họ đã tụ tập lại, hưởng một chút tình người rồi lại được trả về với cuộc đời sương gió. Tôi mong sẽ gặp lại họ năm sau như một kẻ có công ăn việc làm, như một người thiện nguyện chớ không phải là kẻ không nhà.

Tôi ôm hôn từ giã những người trong ban tổ chức.  Tôi cảm thấy mình nhỏ mọn trước họ. Nhỏ mọn không phải vì họ là bác sĩ, là giám đốc, là kẻ danh vọng giàu sang, nhưng tôi quả thật là nhỏ mọn đối với trái tim tràn đầy tình thương đồng loại của họ. Tôi đã dự định và cho họ biết trước là năm sau tôi sẽ cố gắng mời các cựu chiến binh ViệtNam tới dự để cùng hồi tưởng và chia xẽ những ngày tháng củ. Họ rất vui mừng và hoan nghinh. Nhưng rất tiếc là chương trình Stand Down , sau 9 năm họat động, đã đổi qua một hình thức khác.

Bây giờ tôi đã hưu trí, có thời gian nên tôi đã bắt đầu liên lạc lại với hội Cựu Chiến Binh Mỹ, hy vọng là họ sẽ cho tôi một ngày để chúng ta, những người Viêt Nam lúc nào cũng sống theo lời dạy của tổ tiên “Ăn trái nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ nguồn, ăn cây nào rào cây nấy”, sẽ có dịp phục vụ một bữa ăn tình thương cho những chiến sĩ không nhà.

Các bạn đợi tôi nhé.

Thương yêu

Lệ Hoa Wilson  

Ý kiến bạn đọc
15/07/201921:54:34
Khách
Chi Le Hoa than men,
Khi nao chi co to chuc mot buoi Biet On khac, va neu chi can thien nguyen vien, chi cu+' dang len tren VB nhe. Se co nguoi den tinh nguyen phu giup. Cam on Tam Long VAng cua chi doi voi cac cuu chien binh Hoa Ky, nhung nguoi xung dang duoc doi xu mot cach Tu Te !
14/07/201906:36:02
Khách
Bài viêt của tác giả thât cảm đông. Chúng ta không quên ơn nhưng ngươì Mỹ đã hy sinh xương máu ơ chiên trương Viêt Nam. Cám ơn tác giả đã đại diên ngươì Viêt Nam góp phân vào viêc trả ơn ngươì Mỹ và đât nươc Mỹ
13/07/201914:43:56
Khách
Trích: “nhưng tôi quả thật là nhỏ mọn đối với trái tim tràn đầy tình thương đồng loại của họ.”
Chỉ cần có tấm lòng thành, trái tim chị sẽ mãi không nhỏ, chị ơi.
13/07/201914:37:54
Khách
Cảm ơn những tác giả tham gia "Viết về Nước Mỹ"; đã kể lại những hành đông thiết thực chứng tỏ sự trả ơn Nước Mỹ đã cưu mang người Việt Nam tỵ nạn ...
Đọc "Viết Về Nước Mỹ"; để thấy người VN chúng ta là những người được ban ơn và biết cảm ơn, biết trân trọng những gỉ chúng ta được hưởng và biết chia sẻ tới những người khác, vì hoàn cảnh nào đó, bất hạnh hơn chúng ta.
Cảm ơn các tác giả trong mục "Viết Về Nước Mỹ"; luôn dành tấm lòng cho đất nước Hoa Kỳ, quê hương thứ hai của người Việt Nam chúng ta. Cảm on Việt Báo đã tổ chức mục "Viết Về Nước Mỹ"; Bảo Trâm
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,499,805
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến