Hôm nay,  

Bubble, Con Mèo Vàng

02/08/201900:00:00(Xem: 13228)
Bubble, Con Mèo Vàng
Tác giả: Y Châu
Bài số: 5752-20-31559-vb6080219
 
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người,  và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây, thêm một bài viết mới.

con meo vang
Hình cháu ngoại, mũ vàng yếm vàng.

***

Chưa vào hè, Ontario, Đông CA có ngày nhiệt độ trên 100 độ F. Từ tiểu bang Texas trải dài qua vùng Trung Tây mưa lũ, nước ngập tràn sông Mississippi. Trong khi đó vùng Đông Nam, tiểu bang Florida lúc thì nóng bức khô hạn, lúc thì mưa liên tục,..
Miami FLorida, một buổi trưa nóng bức, khi chiều về từ Đại Tây Dương gió biển mang không khí trong lành, làm cho nhiệt độ hạ xuống còn trên 80 độ, tôi đi ra ngoài vòng vòng vận động thân thể.
Bên đường cỏ lên xanh tươi, những gốc cây thường là nơi để người ta gắn những miếng giấy như: mất mèo, mất chó,... Những cây to tàn rộng nay được thành phố cho người cắt tỉa ngắn gọn, chuẩn bị cho một mùa Hurrican, được dự đoán là dữ dội do thời tiết bất thường xảy ra ở nhiều nơi.
Khi vừa về đến trước nhà, thì có hai người một nữ, một nam, tay cầm một xấp giấy, chận tôi lại:
- Hi, my name is Nina, my husband is Robert, we are your new neighbors, we need your help... What's your name?
Tôi nghiêm mặt trả lời:
- Y.
Họ bất ngờ, chắc là tưởng tôi không hiểu rõ ràng câu hỏi, nên lặp lại chầm chậm:
-  What's your name?
Tôi lặp lại y chang:
- Y.
Đứa con trong nhà bước ra, giải thích là ba tôi tên là Y, chớ không phải là "Why?" (nghĩa là tại sao?) Làm cho những người mới quen đều cảm giác bất ngờ!
Một trận cười vui vẻ, dành cho người láng giềng mới.
Sau đó, Nina đưa những xấp giấy trên tay, có in hình con mèo vàng bị thất lạc, khi dọn đến đây; nếu thấy xin chỉ dùm.

Nina còn nói thêm là xómnầy tôi là người ra ngoài nhiều nhứt, đặc biệt là lúc sáng sớm và chiều tối. Khi biết tôi là người Việt Nam, họ hứa sẽ đãi một chầu phở đặc biệt "xe lửa", nếu giúp tìm được con mèo vàng...
Tôi sinh năm Tân Mão, có lẽ vì vậy trong mười hai con giáp, con mèo có duyên với tui nhất. Chỗ tôi làm có cô Linda, là một cựu quân nhân US Navy, cô rất thích tôi kể chuyện đời lính.
Linda rất yêu thú vật, nhà cô ngoài chuồng chó, còn là nhà mèo. Một hôm cô khoe là vừa có thêm con mèo con. Tôi cũng báo cho cô một tin mới, là tôi cũng vừa có thêm một con mèo con.
Linda hỏi:
-  Có tên chưa? Màu gì?
- Tên là Bubble, còn màu, để tôi suy nghĩ coi... (người Châu Á thì tóc đen, da vàng) À, màu vàng. Rồi tôi đưa hình cho cô xem.  - Trời đất!
Rồi mọi người xúm lại xem, cùng cuời! Đó là hình của đứa cháu ngoại của tôi, nằm co, đội mũ vàng yếm vàng. Nick name là Bubble:

Bubble, bụ bẫm trong lòng
Bao nhiêu gian khổ dần dần, tan đi
Công cha nghĩa mẹ, cho đi
Làm sao đo đếm, những gì mẹ cho
Bubble, no sữa tròn vo
Phùng phình đôi má thơm tho, ngọt ngào
Khi hôn: nhè nhẹ hôn vào
Xin đừng: quá mạnh làm đau Bubble...

Trở lại chuyện mất mèo của Tina và Robert, làm tôi thèm chầu phở "xe lửa", nên khi ra khỏi nhà là tôi đảo mắt tìm kiếm, thấy bóng dáng của con mèo chạy ngang tôi chỉnh kiếng lại, nhìn cho kỹ màu sắc của nó, nhưng nó vẫn biệt tăm.
Một hôm, sau một trận mưa dầm, nhìn tấm hình của con mèo vàng gắn trên gốc cây không còn; sau đó nhận được “tin nhắn" từ Tina là đã tìm được con mèo. Nó trốn ở trong bụi kiểng lớn của nhà kế bên, sau khi người ta cắt cỏ tỉa cây, thấy nó đói khát, run rẩy.
Con mèo cấp tốc được chở đi bác sĩ thú y chữa trị, hy vọng nó qua được mùa bão bùng...

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,198,533
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến