Hôm nay,  

Cái Nệm Mềm

02/08/201900:00:00(Xem: 14112)
Cái Nệm Mềm
Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số: 5753-20-31560-vb680219
 
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, bài viết mới.

***
Lâu nay tôi bị khó chịu ở cổ, rồi bị đau luôn cái chân bên phải. Mỗi lần muốn nhấc chân lên để bước đi, dù chỉ là một bước ngắn cũng đã là khó khăn lắm.

Tôi-một đệ tử trung thành của Yoga từ năm 1980 lúc tôi còn bị tù trong trại tù Gia Trung thuộc tỉnh  Pleiku-đã tập cái thế chống đau thần kinh tọa hàng ngày. Vậy  mà tại sao tôi còn bị cái đau này hành ha?

Lối ba tháng nay, mỗi khi tập Yoga tôi vẫn xoa cổ như thường lệ mà vẫn không hết và bây giờ cái đau lại “hành quân” xuống dọc chân phải làm tôi đi không được đứng cũng không xong. Vậy tôi phải làm sao đây?

Tôi chợt nhớ ra cách đây hai năm con gái tôi vì thương bố già nên mua cho bố cái nệm memory foam. Cứ theo như quảng cáo thì cái nệm này sẽ điểu chỉnh độ cong  dọc theo xương sống của người xử dụng sao cho người nằm thoải mái nhất khi ngủ.

Thế nhưng cái gì cũng có mặt phải, mặt trái của nó. Thình lình, tôi nhớ ra, hồi còn  ở Việt Nam tôi đã có dịp đọc một bài báo nói là nằm ngủ trên bộ ván ngựa tuy cứng nhưng lại tốt hơn nằm ngủ trên một tấm nệm mềm.

Lý do bài báo đưa ra là nằm trên bộ ván ngựa ngủ thì tốt vì vì những dây thần kinh của cơ thể  khi chạm vào mặt phẳng của tấm ván ngựa sẽ dội lại và gây ra những phản xạ có lợi cho cơ thể người xử dụng.

Có thể vì cái nệm mà tôi nằm quá mềm nên chính hắn là nguyên nhân gây ra chứng đau cái nhượng của tôi.

Đang nghĩ ngợi thì chợt chuông điện thoại reo và phía bên kia là giọng nói của con trai tôi hỏi thăm sức khỏe bố già như cháu vẫn thường làm. Tôi cho cháu biết khỏe thì vẫn khỏe nhưng cái chân bị đau không nhấc lên được, nói chi đến đi với đứng. Rất bình thản cháu cho biết đã lâu lắm rồi cháu ra chợ X. mua một cái nệm mềm về nằm ngủ được một hời gian thì bị đau chân giống như tôi. Cháu mang cái nệm ra chợ và nói lý do thì họ cho đổi liền dù cái nệm đã bị ố vàng.
Nghe thấy thế tự nhiên tôi lên tinh thần giống như ông Archimede  khi tìm ra lực đẩy của nước cách đây mấy ngàn năm. Tôi vội điện thoại hỏi cô em ở Florida, chú em ở Paris, ông anh họ ở Cali, anh bạn ở Colorado.  Tất cả đều xác nhận là nếu nằm cái nệm mềm thì có người không hạp sẽ bị đau như tôi.

Vội phone cho con gái tôi thì cháu cũng cho biết cháu cũng bị đau không phải là ở chân mà là ở tay phải. Vậy là đúng rồi. Tôi đích thị là nạn nhân của cái “nệm mềm” đây mà! Vậy là chính món quà tặng với ý định tốt  của con gái tôilại không đưa tới điều tốt  như ý mong muốn.

Thế là tôi phone cho công ty bán nệm và “kể khổ” về cái nệm mềm này với ông manager phụ trách. Rất vui vẻ ông ta cho biết, dù đã mua từ lâu, nhưng  nếu còn giữ được biên lai thì ông ta sẽ hoàn tiền lại cho tôi và cả cho con gái tôi nữa.

Thật đúng là “Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi” của các cửa hàng ở xứ Cờ Hoa này. Theo đúng lối xã giao của người Mỹ tôi không quên nói cám ơn trước khi gác máy.

Tôi cũng không quên nói thêm cách buôn bán này đúng là buôn bán theo lối Mỹ, chả trách nước Mỹ đứng đầu thế giới về thương mại là phải!

Sao Nam Trần ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
03/08/201916:06:08
Khách
Kính thăm anh Sao Nam Trần ngọc Bình
Lâu lắm rồi, mấy chục năm trước, có một lúc tự nhiên NA bị đau lưng, đau tới nổi phải đến gặp bác sĩ gia đình. Ông thiệt tử tế, sau khi hỏi han, không cho thuốc men gì hết, chỉ dặn về nhà, nằm dưới đất 3 đêm liên tiếp. Đêm đầu tiên nằm dưới sàn nhà có lót miếng trải, ôi chao là đau điếng suốt đêm, đêm thứ 2, cơn đau bớt lại, qua đêm thứ 3 thì hoàn toàn hết đau lưng, như thần. Từ đó tới nay, thỉnh thoảng NA nằm dưới đất...cho cái lưng nó vui. Cám ơn bài viết tử tế của anh.
02/08/201916:23:49
Khách
Người ta nói rằng nằm trên nệm mềm. cơ thể sẽ bị lún xuống, nhất là cột sống lưng bị cong khiến gáy, vai, hông bị áp lực làm mình bị đau lưng, đau chân hoặc tay.
Bây giờ anh đã không dùng nệm mềm nữa thì hy vọng chân của anh sẽ mau trở lại bình thường.
Chúc anh luôn khỏe mạnh và an vui.
02/08/201911:58:43
Khách
“Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi...”
Chú Sao Nam ơi! Sẽ có một ngày cháu đến “Tạ lỗi cùng người!”

Chú ơi! Chừng hơn 10 năm trở lại đây cháu không nằm nệm nữa, cháu chỉ nằm trên bộ ván, trải đôi lớp mền cho ấm. Thiệt tình hổng giống ai hết. Ai biết cũng quở tại số cháu... khổ🤓‼️
Cháu cầu mong cho chú luôn khoẻ mạnh, hạnh phúc và trường thọ. Chừng... 30 năm nữa nha chú🙏‼️
Kính chú.
Cháu Từhuy.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,723,185
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, 2000, hai lần nhận giải thưởng, đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết từ ba năm qua. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã.
Với một loạt truyện tự sự khác thường về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật là Tô vĩnh Phúc. Trước 1975, tốt nghiệp cử nhân Luật Khoa và Văn Khoa tại Sài Gòn. Định cư tại Sacramento, California từ 1986, học và làm nhiều ngành khác nhau: Chủ nhiệm tuần báo Phù Sa, phát hành tại bắc Cali vào những năm 1990.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Bài dự viết về nước Mỹ gửi từ Sài Gòn bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt. Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài mới của tác giả.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... Chuyện lặn bắt bào ngư tại Mũi Arena -Mendocino, vùng Bắc Cali- là bài viết thứ năm của Mr. Bond.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài mới nhất của tác giả kể về sự thần giao cách cảm của lòng mẹ bao la.
Trước 1975, tác giả là một nhà thơ quân đội, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và hai lần nhân giải, 2001 và 2012.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông cũng từng nhận giải Danh dự Viết Về Nước Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến